Sau Khi Linh Khí Trở Lại

Chương 247: Chó cắn nhau



Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

………..

Một khi bọn tiểu Ma Vương dấy lên tâm tư thì sức hành động cũng cực nhanh, dù sao bọn họ cũng không giống tộc Người vốn quen nội chiến, vì thế một đám tiểu Ma Vương liền chạy đi tìm thú Kim Nghê Rực Lửa.

Con thú Kim Nghê Rực Lửa đang nằm ngay cửa hang chợp mắt, mí mắt khẽ nhướng lên, nhìn những tiểu Ma Vương trước mắt này và trầm giọng mà rằng: “Tụi bây muốn làm gì?”

Một tiểu Ma Vương trả lời: “Phải chăng Bệ hạ còn ở đây không? Nếu ở đây, chúng tôi bằng lòng hao hết tất thảy để Bệ hạ sống lại.”

Tiểu Ma Vương hồ ly: “Đúng vậy, Bệ hạ không sống lại, đâu phải chỉ là chuyện cả tộc Ma Quỷ chúng ta vĩnh viễn không bao giờ thấy mặt trời. Dẫu rằng hiện tại chúng ta có khởi động vách ngăn thế giới mạnh nhất để tránh Tòa án Trọng tài và đại quân tộc Người xâm nhập, rồi đây chúng ta sẽ bị bọn chúng diệt cả tộc không lâu nữa.”

Con thú bặt thinh một lát mới nói: “Ta chưa từng cảm ứng được hơi thở hồn phách của Bệ hạ.”

Mấy tiểu Ma Vương không tin, tiểu Ma Vương hồ ly bảo: “Vậy thì sao ngài vẫn ở đây, chẳng lẽ không phải đang chờ Bệ hạ trở về? Thay ngài ấy trông coi thân thể đang hồi phục?”

Kim Nghê Rực Lửa Kim Ly thú liếc tiểu Ma Vương hồ ly, đâm quạu: “Mấy ngàn năm nay chỗ này vẫn là cái ổ của ta, chẳng lẽ ta còn phải chuyển ổ?”

Mẹ kiếp, không phải mi yêu chủ sao?

Bọn tiểu Ma Vương khốn cùng, tiểu Ma Vương hồ ly vẫn còn không cam lòng: “Vậy đại nhân Rực Lửa có biện pháp gì? Tôi không tin một nhân vật như Bệ hạ sẽ hoàn toàn chết đi, mắc gì Côn Luân có thể giữ lại hồn phách... Phải biết Bệ hạ là tồn tại song song với Thần nữ tộc Trời, cho dù đám bà già của tộc Trời và nhóm đại Ma Vương của chúng ta đều chết hết, Bệ hạ của chúng ta sẽ không bỏ mạng.”

Được gọi là người duy nhất tối cao chính là dẫu thế giới hủy diệt, chủng tộc chúng ta bị diệt sạch, idol nhà tôi vẫn đủ sức sống mãi cả đời.

Đại khái thấy cảm động bởi lòng nhiệt tình của tiểu Ma Vương hồ ly, thú Kim Nghê Rực Lửa bặt thinh một lát rồi mới thở dài cho hay: “Tình huống của Bệ hạ không giống. Năm đó trước hết đám ngụy quân tử tộc Người hợp tác với Thần nữ và cao thủ tộc Trời đối phó với Bệ hạ rồi mới chơi trò đâm sau lưng, chẳng khác nào hai tộc Trời Người hợp nhất đối phó tộc Ma. Bệ hạ hứng đòn tổng tiến công mạnh nhất, nhất là Thần nữ kia, thậm chí cô ta còn tế thần cả Cổng Trời. Nếu không phải như thế, tộc Người có nhiều tên hơn nữa cũng không bắt được tộc Trời.”

(P1)

Một tiểu Ma Vương: “Cổng Trời, tôi biết, truyền thuyết kể rằng Thần nữ kia nắm giữ Cổng Trời, có thể cho bất kỳ không gian nào trong ba cõi mở ra. Nếu không có chiêu này của cô ta, hai tộc Trời Người sẽ không cách nào tổng tiến công đại quân ma quỷ chúng ta. Vậy tế thần Cổng Trời là thứ gì mà đủ sức giết được cả Bệ hạ?”

Vẻ mặt thú Kim Nghê Rực Lửa hiện lên nỗi kính sợ và hãi hùng: “Ta không rõ lắm, chỉ biết lúc ấy Bệ hạ vốn còn có trạng thái một địch hai, vậy mà sau khi Bệ hạ bị Cổng Trời vây hãm và gặp Thần nữ cúng tế, cô ta đã rút đi phần lớn năng lượng trên thân thể Bệ hạ trong tích tắc. Thêm chuyện Cổng Trời trấn áp ông ấy, cuối cùng ông ấy bị bao vây và tiêu diệt...”

Các tiểu Ma Vương nghe thế đã sợ hãi trong lòng: “Có thủ đoạn bực này vậy chẳng phải Thần nữ kia đã vô địch khắp thiên hạ rồi sao? Vậy cuối cùng vì đâu cô ta bị đám ngụy quân tử tộc Người ám sát? Chẳng lẽ vì đợt tế thần này gây ra hao tổn cực lớn cho cô ta?”

Thú Kim Nghê Rực Lửa tức giận cho hay: “Nói nhảm, muốn tế thần Bệ hạ vậy thì phải hao phí bao nhiêu phần tinh thần và máu tươi. Do vậy Thần nữ kia bị thương nặng, chẳng qua người thường nào có biết được chuyện này. Tuy nhiên đúng lúc này… có lẽ Trần Khuê đã sớm mò ra được bí mật này từ chỗ Thiên nữ, hơn nữa còn biết Thần nữ sẽ tế hồn phách bản mệnh của mình ở tế đàn đền thờ khi cúng tế, sinh tử đi đôi với nhau. Hắn nói cho tộc Người việc này, tộc Người có chuẩn bị từ trước, nắm lấy cơ hội đâm lưng Thần nữ, lại sắp xếp một nhóm người đánh vào tế đàn trong đền thờ. Thần nữ bị thương nặng ở hai mặt, bấy giờ mới có cảnh Thần nữ bị tộc Người giết.”

Nhắc tới con rùa già nhà họ Trần nào đó, hình như rất nhiều người ba tộc Trời Người Ma đều thống nhất về tiêu chuẩn thẩm mỹ và đạo đức của ông ta: thối, hèn!

Tiểu Ma Vương hồ ly tỏ vẻ khinh bỉ: “Trần Khuê này trơ tráo thật… Nhưng ngày đó Thiên nữ có quan hệ gì với Thần nữ mà lại biết bí mật hàng đầu thế này? Thần nữ quả là bất cẩn.”

Thú Kim Nghê Rực Lửa than thở: “Ban đầu thì ta không biết, sau đó là Bệ hạ nói cho ta: Thì ra thoạt đầu tộc Trời có một cặp song sinh nữ được sinh ra. Đương nhiên một người trong đó ký khế ước nhận chủ với Cổng Trời, suốt đời sẽ là thần của tộc Trời, được cung phụng ở đền thờ, một người con gái khác thì bị bỏ qua và người này chính là Thiên nữ. Cho nên bản chất của Thiên nữ và Thần nữ là chị em sinh đôi, thân thiết tột cùng, chẳng qua địa vị lại cực đoan. Trong lòng Thiên nữ có sự ghen ghét dành cho Thần nữ, quan hệ cũng không tốt. Thậm chí có người còn nói sở dĩ Thiên nữ bị Trần Khuê mê hoặc bởi vì cô ta muốn thoát khỏi tộc Trời, rời xa chị gái của mình hoặc gi ết chết chị gái rồi mình thay thế... Cho nên là Trần Khuê lợi dụng Thiên nữ hay chính bản thân Thiên nữ muốn giết Thần nữ cũng không biết chừng, nhưng mặc kệ như thế nào, tộc Người đã lợi dụng chuyện này.”

(P2)

“Tộc Người, không thể khinh thường được đâu.”

Mặc dù tiểu Ma Vương ngạc nhiên về chân tướng trong chuyện này nhưng gã vẫn chưa quên trọng điểm.

“Thần nữ thật sự đã chết?” Tiểu Ma Vương hồ ly hỏi.

Thú Kim Nghê Rực Lửa: “Chết rồi, nếu không đền thờ đâu bị tộc Người cướp đi. Thực chất Tòa án Trọng tài chính là đền thờ một thời và cũng ở trong cõi trời, chứ tụi bây cho rằng vì đâu đám người Tòa án Trọng tài không chịu trở về nhân gian? Bởi vì cõi trời là chốn đột phá không giới hạn, chỉ có cõi trời mới đem lại khả năng đột phá cảnh giới Linh Vương, đạt được cấp thần linh. Tuy nhiên cõi trời là nơi sinh ra quy tắc ba cõi, bên trong có rất nhiều điều khuông, ngày xưa có Thần nữ chủ trì thì tộc Trời còn ra vào được. Về sau khi đại chiến, dựa vào việc đánh nhau to tới mức đi tới ngoài vách ngăn thế giới, đám tinh anh vương tộc kia xông ra chiếm cứ hết thảy những gì của tộc Trời... Mỗi tội kể từ lúc Thần nữ chết, cõi trời không còn chủ nhân kiểm soát, quy tắc hạn chế ở chỗ chỉ có thể đi ra không thể vào, tức là lỡ như những người của Tòa án Trọng tài đi ra lần này ắt sẽ không còn quay lại được nữa.”

“Đối với bình quân cao thủ đại Linh Vương Tam Quốc mà nói, cả một cả đời họ đều theo đuổi lực lượng, thành ra sao bằng lòng cho được. Bởi vậy dẫu Tòa án Trọng tài có lòng giết Trần A Điêu thì cũng chẳng có bao nhiêu cao thủ Tòa án Trọng tài bằng lòng hạ xuống nhân gian, nói trắng ra không muốn vứt bỏ lợi ích cá nhân đi giúp sức lợi ích tập thể.”

Tiểu Ma Vương hồ ly: “Phỏng chừng Cổng Trời kiểm soát ra vào ngày đó rồi. Cổng Trời có nghĩa là quyền lực ra vào ba cõi... Thôi xong!”

Gã bỗng đâu biến sắc.

Những người còn lại giật thót, thú Kim Nghê Rực Lửa nhìn về phía gã.

Tiểu Ma Vương hồ ly táng đởm và sầu lo, nói: “Đại nhân Rực Lửa, lúc Thần nữ kia chết thì Cổng Trời biến mất theo sao? Hay nó vẫn còn ở đó? Nếu như nó vẫn còn, hoặc là Thần nữ còn sống nên Cổng Trời được giấu đi; hoặc Thần nữ bỏ mình, Cổng Trời bị đồ bỏ Tổng giám mục nọ thu được. Tôi thấy hình như những người trong Tòa án Trọng tài đều có phôi trời, nếu Tổng giám mục là cao thủ mang phôi trời, có khi nào hắn có thể thay Thần nữ nắm giữ Cổng Trời không?”

Chết mẹ!

Bọn tiểu Ma Vương tê cả da đầu, thú Kim Nghê Rực Lửa nào có ngờ chuyện này, cố gắng nhớ lại hình ảnh đại chiến năm đó...

“Lúc ấy Bệ hạ ngã xuống, ta kéo dài hơi tàn, trong lúc vội vàng chỉ kịp cuốn ngậm thân thể Bệ hạ và bảy đại Ma Vương chạy trốn về cõi ma quỷ, không chú ý đến chuyện này. Nhưng khi đó ta quả thật cảm ứng được ý thức của Thần nữ đã chết, toàn bộ không gian thiếu điều bị phá hủy... lúc đó ai nấy đã chạy tán loạn rồi.”

(P3)

Từ thú Kim Nghê Rực Lửa đại khái có thể xác định Thần nữ chết tuy nhiên không xác định được liệu Cổng Trời có tiêu tán theo Thần nữ hay chăng.

“Lỡ như Cổng Trời hãy còn đó...” Một tiểu Linh Vương nào đó nơm nớp lo sợ, “Vậy rào chắn thế giới của chúng ta, hoặc rào chắn thế giới nhân gian, sẽ hệt như tờ giấy đối với Tòa án Trọng tài.”

Hiện tại cõi ma quỷ ở thế yếu, tự bảo vệ mình là chính, nếu thật sự để cho Tổng giám mục nắm giữ món vũ khí hủy diệt hàng loạt Cổng Trời này, vậy bọn họ và Trần A Điêu đều chết hết.

Trong bặt thinh, có một tiểu Ma Vương nóng đầu: “Hay là chúng ta liên thủ với Trần A Điêu?”

Quả là một ý kiến nhạy bén làm ai nấy hãi hùng đỉnh đầu tê rần, một đám tiểu Ma Vương xanh xao cả mặt, chửi đổng tiểu Ma Vương này với bộ dáng trung trinh bất khuất. Con thú Kim Nghê Rực Lửa cười gằn ác độc: “Coi như làm được, Trần A Điêu không diệt chúng ta, nhưng mà tính tình người này ác nghiệt, lại chẳng có lấy nhược điểm, khác Thần nữ kia bị Thiên nữ dụ vào bẫy và không muốn Bệ hạ chúng ta trở thành bá chủ sống sót một lòng vì sự nghiệp thống trị của tộc Ma Quỷ chúng ta. Trần A Điêu một người vô tâm, hợp tác với cô ta có khác nào bảo hổ lột da.”

Cũng phải.

Mọi người nhất thời im lặng, tiểu Ma Vương hồ ly càng nôn nóng đến độ phun ra một búm máu, cáu kỉnh mà rằng: “Cái này không được cái kia không được, chả lẽ ngồi chờ chết? Lỡ như thật sự có Cổng Trời, nếu tôi là Tổng giám mục âm hiểm kia, trước tiên sẽ mở ra lối đi vào hai thế giới Người Ma, để cho Trần A Điêu và chúng ta giết lẫn nhau. Còn Trần A Điêu ác độc xảo trá, nhiều lần sắp xếp phân thân do thám, có cả Khúc Hà Nhĩ kia biết nơi này, có khi đang nhìn chằm chằm thân thể Bệ hạ...”

Thú Kim Nghê Rực Lửa không không cắt đứt tất cả đường lui, chung quy hiện tại liên quan đến sinh tử của tất cả ma quỷ, thậm chí còn dắt dây đến thân thể Ma Vương Chí tôn, nó trầm tư một thoáng, cuối cùng đã nhẫn tâm bảo: “Lại nói tiếp, Thần nữ và Bệ hạ đều xem như là bán thần, Bệ hạ một lòng muốn đánh hạ cõi trời, cắn nuốt sinh linh tiến hóa thành chân thần, nào có ngờ nhiều năm mưu kế đã bị hủy hoại trong một thoáng. Tuy nhiên Bệ hạ cũng cẩn thận, trước khi xuất chiến từng lưu lại một tia lửa địa ngục.”

Lửa địa ngục?

(P4)

Đối mặt với sự khó hiểu của nhóm tiểu Ma Vương, thú Kim Nghê Rực Lửa nói tiếp: “Đối với sinh linh thế gian, bất kể là tộc Trời, tộc Người hay cả tộc Ma Quỷ, chỉ cần là sinh linh, toàn bộ phần tinh thần cùng chia sẻ chung một thể, dùng chung một biển tinh thần. Nhưng mà biển tinh thần của Bệ hạ là một tòa địa ngục tinh thần, trong đó tồn tại một ngọn lửa địa ngục, được xem là phôi lửa cho ông ấy. Phôi lửa còn, tinh thần sinh sôi không ngừng, cho nên tia lửa địa ngục này đã gắn liền với mạng sống của Bệ hạ bấy giờ.”

Mẹ kiếp, có chuẩn bị tới vậy thì chuyện hồi sinh đã như ván đóng thuyền, vì đâu trước đó thú Kim Nghê Rực Lửa một lực phủ nhận?

Khi mọi người hãy còn bối rối, tiểu Ma Vương hồ ly thông minh đã hỏi: “Phải chăng có chỗ nào khó? Thiếu tài nguyên?”

Thú Kim Nghê Rực Lửa thở dài: “Nếu thiếu vật chất tài nguyên dạng năng lượng, cả tộc Ma Quỷ chúng ta dốc hết tất cả vẫn đủ sức làm được. Tuy nhiên bây giờ thứ thiếu chính là tài nguyên tinh thần lực, lửa địa ngục cần tài nguyên tinh thần lực mới có thể nuôi nấng ấp nở và phục hồi Bệ hạ.”

Con ngươi màu vàng của nó đảo qua cả bọn: “Tụi bây nói đi, lấy đâu ra tài nguyên tinh thần lực khổng lồ như vậy?”

Lúc đó, tiểu Ma Vương ở đây đồng loạt sởn tóc gáy, cả thân nổi da gà con mẹ nó rồi.

“Sao, không muốn, không phải tụi bây nói bằng lòng làm hết thảy vì để Bệ hạ sống lại à?”

Đám tiểu Ma Vương vừa khinh bỉ cao thủ Tòa án Trọng tài tộc Người không muốn lấy lợi ích cá nhân giúp đỡ lợi ích tập thể lúc trước để rồi giờ phút này không dám hó hé.

Tiểu Ma Vương hồ ly xấu hổ, tìm tòi nói: “Đại nhân Rực Lửa hiểu lầm rồi. Không phải chúng tôi không chịu mà hiện tại cả tộc Ma Quỷ chúng ta đã là rắn mất đầu, một tộc đàn với số lượng lớn như vậy mà không có người giám sát, cho nên hiện giờ hỗn loạn tợn. Chung quy phải có người quản lý cơ mà, đương nhiên, nếu thật sự muốn phần tinh thần...”

Gã nói đoạn, bỗng nhiên mắt gã sáng lên, gã thốt ra: “Cái gì, phần tinh thần sao, không phải còn có đại Ma Vương... À, nếu tôi không nói, mọi người xem như không nghe thấy, chẳng lẽ đại nhân Rực Lửa còn có biện pháp nào khác?”

(P5)

Tên hồ ly này nói tới nói lui một hồi đã lộ ra vẻ gian xảo, các tiểu Ma Vương còn lại tỏ vẻ xấu hổ, rất nhanh có người giả vờ trách cứ tiểu Ma Vương hồ ly. Song hãy còn có tên nơm nớp lo sợ nói: “Hình như không phải không được, chung quy các vị đại Ma Vương tiền bối muốn sống lại thì đương nhiên phải thông qua Linh đạo. Có điều mọi người biết Linh đạo từng xuống nhân gian và hoàn toàn không có khả năng thành công. Trừ phi các anh chị và đại nhân Rực Lửa có biện pháp để cho đại Ma Vương tiền bối dùng phương thức khác sống lại, nếu không...”

Nói không hay là lợi dụng đám đồ bỏ.

Mặc dù sẽ đại nghịch bất đạo nhưng đích xác khả thi.

Mắt thú Kim Nghê Rực Lửa lập lòe như nó đang suy nghĩ, nhưng rất nhanh, nó đồng ý. Còn đối với tiểu Ma Vương khác, giữa hy sinh bản thân mình hay hy sinh bốn đại Ma Vương Khôi Nguy, Tất Thị, Kỳ Chẩn và Cửu Vĩ, đương nhiên bọn họ lựa chọn hy sinh người khác.

Có điều cho dù có bốn đại Ma Vương vẫn không đủ, bọn họ lại chọn ra tính mạng của bốn đại Ma Vương thuộc tộc đàn ma quỷ.

Tại sao?

Bởi vì sợ những tộc đàn này biết lão tổ nhà mình bị hiến tế thì sẽ sinh lòng phản bội, trả thù bọn họ.

Chi bằng lừa gạt rồi cùng nhau hiến tế cho lửa địa ngục.

Đám người thống trị cả tộc Ma Quỷ này cứ như vậy thương lượng xong kế hoạch hiến tế độc ác tàn nhẫn nhất. Mà sau khi kế hoạch hoàn tất, thú Kim Nghê Rực Lửa là người mạnh nhất trước mắt, phân công thành viên để các tiểu Ma Vương đi sắp xếp chuyện những tộc đàn này và thân thể đại Ma Vương hiến tế dựa theo sở trường của bọn họ. Mặt khác nó sắp xếp bốn tiểu Ma Vương giỏi trận pháp tiến vào trong hang động, trong đó bao gồm cả tiểu Ma Vương hồ ly với thiên phú tinh thần.

Thú Kim Nghê Rực Lửa đi phía trước, tiểu Ma Vương hồ ly theo sau, mắt đảo qua vật tổ cổ xưa trên vách tường.

Đây đều là lịch sử và nguồn gốc của cả tộc Ma Quỷ.

Không biết qua bao lâu, mọi người đi qua từng lớp ngăn cấm bị thú Kim Nghê Rực Lửa mở ra, cuối cùng nhìn thấy thế giới đỏ thẫm sâu thẳm kh ủng bố.

Dữ tợn dày đặc, không có sức sống, đầy trận đồ rườm rà nổi lên trông như tấm gương bóng loáng sắc đỏ hệt máu có các góc cạnh nhô ra trên vách tường.

Không hiểu sao nó đâm khiến người ta run rẫy hãi hùng.

(P6)

“Đại nhân Rực Lửa, di hài Bệ hạ ở đây?”

Thú Kim Nghê Rực Lửa quay đầu lại nhìn cả đám, thản nhiên mà rằng: “Chúng ta đã ở trong di hài Bệ hạ.”

Cái gì?

Tiểu Ma Vương khiếp sợ nhìn về thế giới đỏ thẫm khổng lồ xung quanh mình.

“Cơ thể chính Bệ hạ là luyện ngục khi thế giới sinh ra. Sau khi bị Cổng Trời trấn áp, luyện ngục bị phá hủy phân mảnh, trong 300 năm qua, các khối luyện ngục tự chữa trị không ngừng chồng chéo lên nhau bằng bản lĩnh riêng. Tụi bây nhìn vết rạn nơi này đi, đó là sự kết nối tự nhiên của một trăm năm trước. Đúng vậy, trên thực tế, cơ thể chính luyện ngục của Bệ hạ tự nhiên sống lại kể cả khi lửa địa ngục chưa hồi sinh. Nhưng nếu không có lửa địa ngục, quá trình này sẽ kéo dài vô số lần và rất có thể cần tới mấy ngàn năm mới đủ sức sống lại. Nếu có lửa địa ngục khôi phục, ông ấy có thể tự nhiên hấp thụ tài nguyên để rồi phục hồi ngay lập tức.”

“Nhưng độ khó của việc hiến tế tài nguyên kém xa hiến tế tinh thần. Bình thường hiến tế tinh thần sẽ có thời gian dài dằng dặc và rườm rà. Sợ bị Tòa án Trọng tài phát hiện, đương nhiên đối phương sẽ ngăn cản, vậy thì cần nhanh, nhất định phải nhanh, thế thì cần có sự giúp sức. Nhìn thấy những thứ trên tường không?”

Thú Kim Nghê Rực Lửa chỉ vào những vật tổ và trận đồ rậm rạp trên tường.

Một tiểu Ma Vương thấy và than thở: “Chẳng lẽ đây là trận pháp? Thú Kim Nghê Rực Lửa, ngài tài thật, cô độc yên lặng làm nhiều như vậy vì Bệ hạ.”

Thú Kim Nghê Rực Lửa kêu lên một tiếng đau đớn: “Không phải ta, ta không biết chữ.”

À, tiểu Ma Vương tâng bốc nhưng tâng bốc lộn chỗ: “...”

Tiểu Ma Vương hồ ly thông minh, nói ngay: “Mặc kệ là ai làm vẫn phải dựa vào đại nhân trấn giữ nơi này 300 năm, đây mới là điều vĩ đại nhất. So với ngài, những tiểu Ma Vương chúng tôi chẳng là cái đinh gì.”

Thú Kim Nghê Rực Lửa liếc gã: “Tụi bây ở đây làm nhanh lên, đừng tới gần cái lỗ hổng phía trước kia, bên trong có lửa địa ngục của Bệ hạ, không có cấp bán thần không thể đụng vào.”

Nó đi rồi, để lại bốn tiểu Ma Vương làm việc chăm chỉ.

Trong lúc làm, ba tiểu Ma Vương còn lại đều không biết thực chất vách luyện ngục lọt vào trong mắt tiểu Ma Vương hồ ly thông minh nhất… đã đồng thời rơi vào trong tầm mắt A Điêu ở Viện Lang Gia tại Lộc Sơn xa xôi trong nhân gian.

(P7)

Bồn Cầu cũng thấy: “Không ngờ được bị cô thăm dò ra quá nhiều thông tin bí mật tới vậy.”

Lúc đầu nó còn bối rối vì đâu A Điêu không để lộ phân thân tiểu Ma Vương hồ ly, nhân cơ hội giết vào cả tộc Ma Quỷ. Dù gì cả tộc Ma Quỷ lại không có bug cắn trả từ mạch quốc gia của hai nước Liệt Tần. Bây giờ nó mới tỏ người này mưu tính sâu xa, vẫn cẩn thận đối xử đối với cả tộc Ma Quỷ.

“Mẹ ơi, Trần Khuê quả nhiên là đồ cặn bã, ngày đó không biết Thiên nữ yêu mù quáng hay là cấu kết làm chuyện xấu với Trần Khuê; đám Tổng giám mục ngụy quân tử là thứ thấp hèn man trá; còn Ma Vương Chí tôn không phải đèn đã cạn dầu. Tôi nói sao con quái vật kia hãy còn ngoan ngoãn canh gác cửa hang kia, nào có ngờ thật sự có chuẩn bị ở đằng sau.”

“Hiện tại phiền toái nhất là rất có thể Tổng giám mục có Cổng Trời, trong khi Ma Vương Chí tôn có lửa địa ngục. Chỉ cần một người trong hai người này thành công, coi như cô xong đời.”

Nếu trực tiếp đánh solo, chờ A Điêu hoàn toàn tiêu hóa mạch quốc gia Đường Tống thì còn có thể pk với Tổng giám mục mà vẫn không rơi xuống thế yếu.

Bồn Cầu vừa sợ hãi vừa cảm thấy A Điêu đang tính toán gì đó.

Đúng vậy, sau khi biết được những bí mật này, cô vừa nghe ngóng sinh tử của Thần nữ và Ma Vương Chí tôn, lại… xúi giục thú Kim Nghê Rực Lửa lợi dụng lửa địa ngục làm Ma Vương Chí tôn sống lại sau khi cô đã xác định.

“Chẳng lẽ cô muốn cướp đoạt lửa địa ngục để mình dùng?”

Bồn Cầu suy đoán theo thói quen, suy cho cùng, bản chất của A Điêu là “cướp”.

A Điêu không trả lời thẳng, ngược lại hỏi Bồn Cầu: “Cậu cảm thấy thấy tôi phải làm như thế nào mới có khả năng giế t chết luôn Tòa án Trọng tài và Ma Vương Chí tôn?”

Bồn Cầu suy ngẫm: “Đầu tiên, bây giờ ba bên độc lập, tất cả đều nằm trong thế giới Trời Người Ma, mỗi bên đều có vách ngăn thế giới. Mặc dù chẳng hạn như đối với Tòa án Trọng tài, họ có hạn chế ra vào và không cách gì đi vào ám sát cô, nhưng mặt khác nó cũng ngăn cản khả năng cô đi ra ám sát họ. Cùng so sánh, vách ngăn cõi người là yếu nhất, cô đang bị thiệt thòi trong khía cạnh này. Thứ hai, không có Cổng Trời thì tốt, một khi nắm giữ Cổng Trời, Tổng giám mục và Ma Vương Chí tôn đã hồi phục đều là bên cô không đối phó nổi, trừ phi cô cắn nuốt mạch quốc gia Tam Quốc và tăng cơ thể chính một lần nữa lên tới cảnh giới bán thần.”

A Điêu: “Tôi đoán hai năm rõ mười Cổng Trời tồn tại, chắc chắn Tổng giám mục kia đang luyện hóa Cổng Trời. Chưa kể cậu thấy tôi phát động chiến tranh ba nước, thấy vài ngày thôi là tôi có thể chấm dứt chiến tranh thống nhất Tam Quốc tới nơi, thế nhưng Tòa án Trọng tài hiện tại không cử người đi ra giải quyết cục diện này. Như vậy chứng tỏ bọn họ có tính toán khác, xem chừng người Tổng giám mục này chỉ cần dùng mấy ngày là luyện hóa xong Cổng Trời.”

(P8)

Bồn Cầu sốc: “Nhanh thế!”

A Điêu: “Cho nên thời gian không còn nhiều nữa.”

Thói quen của cô là lập kế hoạch cho từng giai đoạn một, không thể nào có chuyện mỗi kế hoạch chắc chắn sẽ được dùng trong tương lai. Trước đó cô đã nắm được Đường Tống, hiện tại sắp lấy được Tam Quốc, song đối thủ chân chính của cô sắp đánh tới rồi.

Cô phải lập ra một kế hoạch cao cấp hơn.

Kế hoạch này phải bắt được cả Tòa án Trọng tài và tộc Ma Quỷ, thậm chí là cả bên lão đạo sĩ.

Cô không thể bị đàn áp bởi bất kỳ một bên nào.

A Điêu ngồi trên mặt đất, tựa nửa người vào nệm êm, ngón tay chậm rãi xoa xoa thái dương nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy nhiên thực chất cô đang phân tích thông tin và hình huống trước mắt, bao gồm cả những thông tin bí mật khác mà cô không nói rõ với Bồn Cầu.

Chẳng bao lâu, cô mở mắt, liên lạc trực tiếp với một vài người, không lâu sau đó họ đã bí mật đến Viện Lang Gia.

Trong phòng tu luyện to lớn như vậy, giữa không trung chiếu ra mặt tường luyện ngục do A Điêu tung ra.

Nhóm Côn Luân, Khúc Hà Nhĩ, Khúc Giang Nam và Bách Việt Thanh Cốt đều biết được những chuyện này.

Bầu không khí ảm đạm nhưng tất cả bọn họ đều nhìn vào A Điêu, chắc mẩm cô có toan tính.

Nếu cô không tính tranh giành ngọn lửa địa ngục vậy thì…

“Nhóc muốn hỗ trợ Ma Vương Chí tôn hồi sinh?” Một câu nói của Khúc Hà Nhĩ làm không ít người chấn động.

Thao tác bạo loạn gì đây?

Ăn miếng trả miếng? Tuy nhiên, quả thực nó chính là đường lối của Trần A Điêu.

Bách Việt Thanh Cốt như có điều suy nghĩ: “Vậy đầu tiên phải làm cho Ma Vương Chí tôn sống lại không chọn vào cõi nhân gian giết cô trước, thay vào đó vào cõi trời giết Tổng giám mục. Chỉ riêng điểm này đã rất khó nắm chắc, quan trọng nhất là vô cùng khó để vào cõi trời, cho dù có là Ma Vương Chí tôn cũng khó lòng đánh mạnh vào cõi trời.”

(P9)

Cho nên con đường này không làm được, muốn lợi dụng Ma Vương Chí tôn giết Tổng giám mục, để cho hai người cùng chết chùm, kết quả là dù bọn họ làm ngư ông được lợi thì rất có thể bọn họ đã dính tai ương trước.

A Điêu bắt chéo chân, đi chân trần, một tay cầm giấy bút, cười bảo: “Thứ nhất, từ thời gian hiệu lực mà nói, chỉ cần Tổng giám mục nắm giữ Cổng Trời sớm hơn, uy hiếp của hắn càng lớn, Ma Vương Chí tôn sẽ lựa chọn lao vào cõi trời giế t chết Tổng giám mục trước, sau đó mới chọn đối phó với tôi sau. Thứ hai, về phương pháp vào cõi trời, tôi biết.”

Ai nấy giật mình.

A Điêu giơ tay lên lấy ra một thi thể.

Bị lột quần áo, cơ thể tr@n trụi của người này xuất hiện trước mắt mọi người.

Đám người Côn Luân vừa nhìn: “Doanh Tự?”

Phải, suýt đã quên chuyện này.

Khi đó Doanh Tự trực tiếp ra khỏi thế giới Tòa án Trọng tài tới truy lùng A Điêu.

Bồn Cầu bừng tỉnh, bảo sao nó cứ thấy là lạ ở chỗ nào thì khi biết về hạn chế ra vào của cõi trời.

Hóa ra bug ở đây.

A Điêu chẳng nói chẳng rằng, vung tay lên, cho mọi người xem lại cảnh lúc trước mình đã quay lại.

Đó là một lỗ đen với một số lượng lớn Ngày Mặt Trời ở trạng thái rắn...

Nó ghi lại một số hình ảnh trước và sau đó, xem như quay lại quá trình cô hành động phá phách ra làm sao để có được vật chất Ngày Mặt Trời và tiếp xúc với Tòa án Trọng tài.

Nhưng thực chất lại là…

Khúc Hà Nhĩ đi xem một hồi đã có suy đoán: “Trông cái lỗ đen này như đang nuôi dưỡng phôi trời trong quan tài bằng đồng chứ thực chất lỗ đen và vật chất Ngày Mặt Trời đang cải tạo không gian. Bên cạnh đó là chuyện nhóc đề cập về Doanh Tự chạy tới rất nhanh khi ấy. Hắn chạy ra khỏi cõi trời nhanh tới vậy chứng tỏ lúc ấy hắn đi ra mà không mảy may do dự gì, thậm chí không tính toán xem liệu mình có thể trở về hay không. Thế thì hoặc việc này quá lớn, hắn nhận được mệnh lệnh phải ra ngoài xử lý; hoặc hắn có biện pháp trở về. Ví dụ như vật chất Ngày Mặt Trời có đặc tính bỏ qua không gian, còn bản thân lỗ đen đã ảnh hưởng đến không gian, hai thứ này có thể tạo thành một Cổng Trời cỡ nhỏ mới. Có khi ý nghĩa tồn tại của bọn chúng không nhằm vào quan tài bằng đồng đó mà vì chính bản thân chúng được Tòa án Trọng tài dùng để ra vào cõi trời.”

(P10)

Mọi người nghi ngờ, đám người Bách Việt Thanh Cốt đến từ đời đầu tiên, không có nền tảng về ngành khoa học năng lượng thiên thể vũ trụ mới lớn mạnh như A Điêu và Khúc Hà Nhĩ, tuy nhiên bà ta vẫn có kiến thức của mình: “Đây chỉ là suy đoán, có thể dùng thi thể này phán đoán hắn có ra vào cõi trời hay vẫn luôn chờ đợi trong vũ trụ trong đoạn thời gian đó không?”

A Điêu: “Đương nhiên có thể.”

Cô đưa ra một bản báo cáo phân tích về việc khám nghiệm tử thi của Doanh Tự.

“Bên trong thân thể máu thịt của hắn có một lượng vết thương tiềm ẩn đáng kể của không gian thứ ba, chính là thương tích gây ra bởi đường hầm thời gian không gian. Chúng chỉ mới đây thôi.” A Điêu để Côn Luân thực hiện đòn tấn công, dời đi thương tổn của hắn. Có thể làm cho Doanh Tự hứng chịu thương thế nhiều như vậy trong khoảng thời gian đó chỉ là khi hắn cố sức ra vào đường hầm thời gian không gian đặc biệt này.”

Côn Luân: “Thảo nào ta cảm thấy thực lực phát huy của hắn có chỗ lạ, tu vi cực hạn mà hiệu quả phát huy chỉ có 70%, cứ tưởng đâu mấy đời gỗ mục đóng nên thuyền rồng. Thật ra nếu hắn phát huy 100%, người chết chính là ta.”

Người ta đã chết rồi mà còn làm tổn thương người ta nữa.

Làm tổn thương tốt lắm!

“Cứ để không gian thời gian quay lại đi, dù rằng muốn truy ngược dòng của một cao thủ như Doanh Tự cần hao phí không ít tinh lực, tuy nhiên ít nhất có thể xác định được tình huống chân thật của cái lối vào kia.”

Mọi người đều biết nếu lối vào này tồn tại thì sự im lặng của Tòa án Trọng tài bây giờ là một hành động che mắt: chắc chắn bọn hắn sắp xếp một nhóm người ở lối vào đó, chuẩn bị vượt qua đường hầm thời gian và không gian, đi vào nhân gian tàn sát thừa dịp nhóm A Điêu nghĩ mình đã an toàn và phát động chiến tranh Tam Quốc.

Xem ra cho dù đang luyện hóa Cổng Trời, Tổng giám mục vẫn muốn cản trở quá trình A Điêu chiếm giữ mạch quốc gia ba nước.

(P11)

Ở đây đều là cao thủ tuyệt đỉnh, với đôi mắt Hoàng Tuyền của A Điêu làm chủ lực, họ chia sẻ áp lực, chẳng mấy chốc quay lại thời gian trong ký ức trong phần tinh thần còn sót lại của thi thể Doanh Tự...

Quả nhiên có một lối đi, do mở ra đường hầm không gian trong giới hạn của quy tắc cõi trời, sự hỗn loạn không gian và sức mạnh quy tắc trong đó cực hung tàn, Doanh Tự ra vào gặp thương tổn rất lớn, tới lúc đi ra đã gần như hấp hối. Lần nào hắn cũng phải phí một lượng lớn tài nguyên bù đắp thương tổn của bản thân, sau chót hắn mới bắt đầu làm việc.

Mà Doanh Tự xem như đã là cao thủ cấp trung cấp cao trong Tòa án Trọng tài vậy mà vẫn phải trả giá lớn khi ra vào, đồng thời cũng phải tốn thời gian để dưỡng thương.

“Bảo sao. Dưới hạn chế thế này, tu sĩ tầng dưới trong Tòa án Trọng tài hoàn toàn không cách gì sống sót rời khỏi đường hầm này. Bên cạnh đó việc đi xuyên qua và chữa thương tích cần rất nhiều thời gian, nếu để lộ vị trí còn dễ dàng bị bắt trúng ngay lúc bọn họ suy yếu để chém giết. Thành ra cửa vào này một mực được xem như bí mật tuyệt đối, thậm chí chẳng có mấy ai hay trong Tòa án Trọng tài. Tuy nhiên người ra vào được nhất định là cao thủ.”

Biết được chuyện này, mọi người nhìn về phía A Điêu.

Bằng cách đó, thật sự có thể dẫn Ma Vương Chí tôn vào trong Tòa án Trọng tài do y đủ mạnh, không sợ tổn thương từ đường hầm không gian. Một khi bọn họ làm chó cắn nhau, A Điêu bên này sẽ có thời gian chiếm đoạt mạch quốc gia Tam Quốc, câu thời giờ.

Thực tế cô vẫn đủ sức giết vào một mình, nhưng đi vào với thực lực hiện tại của bản thân thì đi qua được đường hầm đấy mỗi tội thực lực bị ảnh hưởng không nhỏ, không nắm chắc thắng nổi Tổng giám mục. Suy cho cùng cao thủ Tòa án Trọng tài nhiều như mây, cộng thêm tất cả các cao thủ ở đây đã không hạ gục được đối phương, cho nên để chó cắn nhau mới là tốt nhất.

Có điều vấn đề là làm sao bọn họ có thể để tộc Ma Quỷ có được bí mật này một cách tự nhiên?

Ma Vương Chí tôn không ngốc tới thế.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.