Tần Giác nói muốn mặc quần áo cho Minh Viễn, thật sự là mặc quần áo cho Minh Viễn, mặc Quý Từ khuyên thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng, Quý Từ trơ mắt nhìn Tần Giác kéo Minh Viễn vẫn đang gào thét vào trong phòng.
Minh Viễn thập phần khó chịu khi Tần Giác đụng vào, nhưng vì lúc trước Quý Từ đã nói với hắn, không cho phép hung dữ với Tần Giác, cho nên chỉ có thể phát ra thanh âm phẫn nộ trong cổ họng.
Lúc bị đẩy vào trong phòng, Minh Viễn kéo khung cửa, tuyệt vọng vươn cánh tay xanh trắng về phía Quý Từ.
Quý Từ dù sao cũng nhìn thoáng, cậu vui mừng thấy quan hệ hai người chuyển biến tốt đẹp, liền cười nói: "Minh Viễn huynh yên tâm đi, tiểu sư đệ nhà ta sẽ không để ngươi bị thương đâu."
Trong cổ họng Minh Viễn phát ra âm thanh dồn dập, nhưng cũng không lâu lắm, đã bị Tần Giác kéo mạnh, hoàn toàn đưa vào trong phòng.
Thấy thế, Quý Từ có chút vui mừng.
Tần Giác là thịt trong lòng cậu, Minh Viễn cũng vậy, quan hệ của bọn họ tất nhiên không thể cứ cứng ngắc như vậy.
Quý Từ trong lòng tính toán bay lên, hoàn toàn không chú ý tới thần sắc kinh ngạc trên mặt Đường Tử Thần.
Hay là sau đó Đường Tử Thần chịu không nổi, chủ động hỏi: "Minh Viễn? Đây là Lý Minh Viễn ở Lý phủ thành Kinh Hồ?"
Quý Từ nhìn về phía hắn, nhớ lại một chút, nói: "Đúng vậy, ngày đó chưa kịp nói với ngươi, kỳ thật từ trước khi ngươi đến, ta cùng tiểu sư đệ cũng đã đi chào hỏi Minh Viễn."
Nghe thế, Đường Tử Thần có chút hoảng hốt.
Không biết hắn suy nghĩ gì, cuối cùng thần sắc phức tạp hỏi: "Vậy cả Lý phủ cả nhà bị đồ sát, cũng là các ngươi làm?"
Nghe vậy, Quý Từ thiếu chút nữa phun một ngụm nước trà: "Làm sao có thể! Bọn ta là đệ tử chính đạo"
Nói xong, cậu khựng lại một chút, nói: "Huống hồ, coi như là chúng ta giết, đó cũng là Lý phủ đáng bị trừng phạt."
Lấy người khác luyện hóa trấn trạch, có thể nghĩ ra loại biện pháp âm độc này, Lý phủ nên dự liệu sẽ có ngày này.
Vẫn là câu nói kia, không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
Nghĩ vậy, Quý Từ liền chậm rãi uống một ngụm trà.
Đường Tử Thần ngồi đối diện cậu, thần sắc khó phân biệt: "Kỳ thật ngươi biết nói ra những lời này, chứng tỏ ngươi đã đoán được chuyện này có liên quan đến các ngươi đúng không?"
Dứt lời, trong phòng yên tĩnh hẳn.
Thật lâu sau, Quý Từ đặt chén lên mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thanh niên nhướng mày, chân thành nói: "Người trẻ tuổi, có một số việc không nên nghĩ quá rõ, rất ảnh hưởng đến tâm tình."
Đường Tử Thần không thích giọng điệu thuyết giáo này của cậu: "Ta cứ thích nói rõ, nhìn rõ, ta và loại người giả điếc giả câm như ngươi mới không giống nhau..."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Đường Tử Thần liền nhỏ lại.
Dựa vào cái gì Tần Giác có thể nhận được sự thiên vị không giới hạn của Quý Từ?
Theo tình báo hắn biết được lúc trước, Tần Giác và vị đại sư huynh Đạo Tông này, quan hệ cũng không thân mật...
Đôi mắt Đường Tử Thần tối tăm, thấp giọng nói: "Ngươi cứ nuông chiều y đi, y sớm muộn cũng bị ngươi nuông chiều."
Nghe thế, Quý Từ vui vẻ: "Người của ta, đương nhiên là ta quen rồi, cho dù Tần Giác muốn lên trời hái sao, ta cũng ủng hộ y vô điều kiện."
Đây là cách nói khoa trương, hơn nữa, Quý Từ hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy tiểu sư đệ nhà mình không nói hoàn toàn thiện lương, ít nhất trong lòng sạch sẽ, thập phần thuần khiết.
Lý phủ bị diệt là đáng tội, Tần Giác sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện khác người.
Nhưng điều này cũng không cản trở Đường Tử Thần suy nghĩ nhiều sau đó mất mát: "... A."
Thấy hắn không quá hăng hái, Quý Từ gảy chén chén ngón tay hơi dừng lại, sau đó hăng hái bừng bừng mà nói: "A cái gì a, không bằng bây giờ chúng ta tìm hiểu một chút, vì sao ngươi không dể ta thay quần áo cho Minh Viễn?"
Thanh niên ngữ điệu dâng lên, mang theo chút ý khiêu khích, hết lần này tới lần khác làm hắn lơ đễnh.
Sau khi nghe được câu nói kia, môi Đường Tử Thần khẽ mím, bên tai đỏ bừng, giọng nói của hắn có chút vội vàng: "Sao ngươi có thể thay quần áo cho người khác được chứ? Vậy chẳng phải là cái gì cũng thấy sao?!"
Nói xong, Quý Từ liền chớp chớp mắt.
Cậu ung dung tiếp tục hỏi: "Tại sao không thể, không phải đều là đàn ông sao?"
Nói xong, Quý Từ liền nhớ tới tình cảnh của mình.
Đây là một thế giới đồng tính đi khắp nơi.
Cứ như vậy, Đường Tử Thần khẩn trương khách khí như vậy, hình như cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Từ liền nhếch môi nở nụ cười: "A~ta biết rồi. Nhưng ngươi yên tâm, ta không thích đàn ông."
Vừa dứt lời, đến phiên Đường Tử Thần ngây người.
"Ngươi không thích đàn ông?"
Hắn không thể tin vào tai mình.
Nếu không thích nam nhân, vậy tại sao còn thân mật với Tần Giác như vậy?!
Thần sắc trên mặt Đường Tử Thần thật sự là quá dễ đoán, Quý Từ "Chậc" một tiếng, nói ra: "Đừng nghĩ ta và tiểu sư đệ có quan hệ xấu xa như vậy."
Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến tiếng mở cửa.
Tần Giác đẩy cương thi kia đi ra, thanh âm bình tĩnh: "Quan hệ xấu xa gì?"
"Không có gì." Quý Từ biết nghe thấy giọng nói mà nuốt lời trở lại.
Sau đó liền không quản Đường Tử Thần nữa, đứng lên đi tới trước người Minh Viễn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trên khuôn mặt xanh trắng của Minh Viễn, ngũ quan vô cùng tuấn dật.
Nếu còn sống, vậy tất nhiên sẽ là bộ dạng tốt đạt chuẩn của lầu Hồng Tụ Chiêu.
Quý Từ hứng thú đánh giá hắn, nhìn Minh Viễn tránh né.
"Xấu hổ cái gì?"
Quý Từ một phát bắt lấy hắn, ánh mắt rơi xuống Minh Viễn lộ ra răng nanh trên, nói ra: "Có thể thử thu răng nanh lại không?"
Minh Viễn nghe hiểu, hắn thập phần không vui so sánh bản thân với lợn rừng, phát ra tiếng kì lạ trong cổ họng, thu răng nanh về.
Thấy thế, Quý Từ lui về phía sau vài bước, xa xa đánh giá ngoại hình Minh Viễn.
Thanh niên xinh đẹp động lòng người, trong lòng Tần Giác bất mãn vì thay quần áo cho cương thi liền tiêu tán.
Ánh mắt y nhìn Quý Từ có chút sâu, sau đó gật đầu: "Ừm, sư huynh hài lòng là tốt rồi."
Cách đó không xa, Đường Tử Thần yên lặng nhìn bọn họ, cảm thấy mình ở chỗ này không thức thời, sau khi lên tiếng chào hỏi liền rời đi.
......
Mấy ngày nay, Quý Từ ở trong tông môn cảm giác tồn tại càng ngày càng mạnh.
Không chỉ có đệ tử đồng tông thích đến trước mặt cậu kiểm tra cảm giác tồn tại, mà ngay cả mấy vị trưởng lão cũng luôn vô tình mà gặp cậu.
Hơn nữa mỗi lần xuất hiện, đều sẽ cho cậu một ít đồ chơi nhỏ.
Nhất là Hàn Sinh trưởng lão.
Từ khi phát hiện Quý Từ không đeo vòng tay gã tặng, liền hỏi cậu có phải không thích vòng tay hay không.
Quý Từ không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ chuyển đề tài, cố ý nói trái nói phải về gã.
Nhưng Hàn Sinh chưa bao giờ kiên nhẫn nghe cậu nói những thứ kia, mỗi lần đều là trực tiếp phất tay áo rời đi, ngày hôm sau sẽ tìm chút ít đồ chơi càng xinh đẹp hơn tặng Quý Từ.
Quý Từ chưa từng dùng qua, nhưng cũng không tiện trả về, liền nhét đồ vào trong tủ.
Trang sức bí bảo thượng hạng, cứ như phủ bụi nhiều năm trong ngăn tủ.