Đường Tử Thần cuối cùng vẫn bị Quý Từ đập từng viên gạch xuống.
Hắn ghé vào tường viện, vốn đứng không vững, sau đó cánh tay và trên đùi đều tự trúng một cục gạch, trực tiếp ngã xuống khỏi tường viện.
Lúc rơi xuống đất, thanh âm lớn thần kỳ, quả thực làm cho người ta hoài nghi có phải xương cốt cũng nát hay không.
Cũng may Đường Tử Thần da dày thịt thô, sau khi ngã xuống cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ khập khiễng đi tới bên cạnh Quý Từ, sau đó ngồi xuống đất.
Vẻ mặt hắn vẫn có chút hoảng hốt: "Cho nên rốt cuộc vì sao ngươi muốn xem cương thi tắm rửa?"
Quý Từ: "......"
Cậu cảm thấy tiểu tử này thật sự thiếu đánh, muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Quý Từ suy nghĩ nhiều lần, trực tiếp quăng nồi cho Tần Giác: "Y nhất định muốn nhìn, ta không giữ được y, liền ngăn cản phía trước y."
Tần Giác phía sau chậm rãi nhô ra một dấu chấm hỏi: "?".
Thanh âm y khô khốc, có chút không dám tin: "Sư huynh?"
Quý Từ hòa ái trả lời y: "Sư huynh ở đây."
Sau khi nói một câu như vậy, liền không quản nữa, ngược lại lôi kéo Đường Tử Thần đi vào trong phòng, không quấy rầy thi huynh tắm rửa.
Tần Giác đứng tại chỗ một hồi, ý tứ không rõ nhìn chằm chằm Minh Viễn một hồi, cũng đi vào theo.
Quý Từ rót một chén trà nóng cho Đường Tử Thần, hỏi: "Nói đi, sao đột nhiên lại đây tìm ta?"
Chén trà nóng kia được Đường Tử Thần đặt trong lòng bàn tay, sau khi Đường Tử Thần uống một ngụm, tâm tình có chút thoải mái, nói: "Ta nghe nói tông chủ phạt ngươi, có chút lo lắng, liền tới đây."
Nghe thế, Quý Từ nhướng mày: "Vậy thật sự cám ơn ý tốt của ngươi, ta bị phạt xong ngươi mới chạy tới thăm ta."
Đường Tử Thần ho khan hai tiếng, nói: "Không phải vì lúc trước còn tham gia Thịnh Nguyên đại điển sao, ta muốn đến thăm ngươi cũng không có thời gian."
"Ừm." Quý Từ qua loa hai câu, sau đó lại hỏi," Thịnh Nguyên đại điển lần này, ngươi là quán quân?"
Cằm Đường Tử Thần hơi nâng lên, bộ dáng có chút kiêu ngạo: "Đó là tất nhiên."
Sau đó, hắn không biết nhớ tới cái gì, còn nói thêm: "Đúng rồi, sau khi ngươi bị tông chủ Đạo Tông bắt đi, người không thích mặc quần áo kia tới tìm ta."
Quý Từ tốn hai giây nhớ lại người không mặc quần áo trong miệng hắn là ai: "A, Úy Trì à."
Cậu đặt ngón tay lên mép chén, chậm rãi nói: "Hắn tìm ngươi làm gì?"
"Đầu tiên hắn hỏi ngươi đã đi đâu, sau đó lại bảo ta đưa cái này cho ngươi."
Nói xong, Đường Tử Thần móc ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo, đặt trước mặt Quý Từ.
Quý Từ nhận lấy nhìn một chút, phát hiện đó hình như là lệnh bài thông hành của Bình Khương Môn.
Chất liệu cẩm thạch, ấm áp khi chạm vào, xúc cảm nhẵn nhụi.
Quý Từ nhìn một hồi: "Hắn đây là muốn ta đến Bình Khương môn?"
Cậu dừng một chút, lại nói: "Dựa vào cái gì ta phải đến Bình Khương môn?"
Tiểu tử kia coi Quý Từ là cái gì? Cho một tấm lệnh bài có thể ép buộc cậu đến sao?
Quý Từ cầm lệnh bài kia trong tay cân nhắc một chút, phúc chí tâm linh, chọc chọc cánh tay tiểu sư đệ: "Chất liệu này được không?"
Tần Giác rũ mắt nhìn thoáng qua: "Cũng tạm được."
Quý Từ hai mắt tỏa sáng: "Có thể bán lấy tiền không?"
Tần Giác: "...?"
Y trầm mặc một lát, nói: "Sư huynh, nếu như huynh cần tiền, túi tiền của ta có thể giao cho huynh quản."
Nghe thế, Đường Tử Thần đối diện cũng trầm mặc.
Hai người này có quan hệ gì, Quý Từ lại muốn quản túi tiền cho Tần Giác?
Quý Từ nửa điểm không cảm thấy có chỗ nào không đúng, cậu nói: "Ta không thiếu tiền, thế nhưng lệnh bài này cầm phỏng tay, ta muốn đem nó bán đi."
Đó là sự thật.
Lệnh bài này thể tích rất lớn, ước chừng nửa bàn tay, mặc kệ đặt ở đâu đều không quá thích hợp.
Tần Giác thở dài: "Loại đồ vật có thân phận rõ ràng này, không bán được."
Nghe thế, vẻ mặt Quý Từ nhìn tấm lệnh bài này càng thêm ghét bỏ: "Vậy muốn nó dùng làm gì?"
Nói xong, cậu liền đẩy lệnh bài lại cho Đường Tử Thần: "Ngươi cầm đi, ta không cần cái này.
Đường Tử Thần nhìn tấm lệnh bài kia, lắc đầu: "Ta cũng không cần."
Hắn sợ Quý Từ giao khối lệnh bài này cho hắn, vội vàng ngửa người ra sau.
"Thứ này là cho ngươi, ta cũng không thể nhận."
Đường Tử Thần còn nhớ rõ bộ dáng Úy Trì đưa tấm lệnh bài này cho hắn, trên mặt rõ ràng đang cười, nhưng thần sắc lạnh đến đáng sợ.
Hắn nuốt một cái, nổi giận đùng đùng nói: "Quăng phiền toái cho ta? Thật sự chỉcó ngươi!"
Hiện nay Tu Tiên giới, Trung Nguyên là thế chân vạc của Tam Thanh Đạo Tông và Cửu Trọng Thiên, ở Tây Vực thế gia lớn duy nhất là của Bình Khương Môn.
Hai bên không qua lại với nhau, nhưng nếu thật sự đánh nhau, bên nào mạnh bên nào yếu còn chưa biết được.
"Không lấy thì không lấy, ta cũng không ép ngươi."
Quý Từ nói xong, liền ném lệnh bài cho Tần Giác: "Tìm một chỗ cất đi."
"Được." Tần Giác đáp ứng, thuận thế nhét lệnh bài vào tay áo.
Nhìn bộ dáng quen thuộc của bọn họ, trong lòng Đường Tử Thần rất khó chịu.
Đồng thời, hắn cũng phát giác mình tựa hồ có gì đó không đúng.
Rõ ràng Tần Giác mới là người trong lòng hắn thầm mến nhiều năm, nhưng chẳng biết tại sao, từ lúc bắt đầu leo lên tường viện kia, ánh mắt của mình liền rơi thẳng trên người Quý Từ.
Đường Tử Thần nhíu mày, hai tay khép lại, không nói gì.
Bọn họ lại nói chuyện phiếm một lát.
Quý Từ nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Đúng rồi, Cửu Trọng Thiên các ngươi thật sự cho Vương Bát Tông mười mấy tiền trang?"
Đường Tử Thần mở to mắt, trên mặt thuần nhiên nghi hoặc: "Vương Bát Tông?"
Thấy hắn khó hiểu, Tần Giác liền ở một bên nhàn nhạt nhắc nhở: "Bích Vũ Các."
Quý Từ nhướng mày: "Đúng, Bích Vũ Các."
Khóe mắt thanh niên toát ra ý cười: "Quả nhiên tiểu sư đệ hiểu ta nhất."
Đường Tử Thần hừ một tiếng, nói: "Mười mấy tiền trang mà thôi, đối với Cửu Trọng Thiên chúng ta mà nói không tính là gì."
Khóe môi hắn nhếch lên lộ ra một nụ cười đắc ý:
"Huống hồ, ta đã xem qua mười mấy tiền trang kia, trên cơ bản đều là tử trang, đã sớm không có tiền vào sổ, chỉ là cái vỏ rỗng, Bích Vũ Các bọn họ có thể kiếm được lợi ích thì có quỷ rồi."
Đường Tử Thần biết Quý Từ trong khoảng thời gian này cũng không ra khỏi hành lang tông, liền tỉ mỉ nói cho cậu biết thế giới bên ngoài.
Hắn nhìn thấy đôi mắt thanh niên nghiêm túc dừng ở trên người mình, bên môi mang theo ý cười, trong lòng Đường Tử Thần liền có chút ngứa ngáy, cố ý kéo dài sự tình nói.
"Tư Tu viện bị tận diệt? Đẹp!"
Quý Từ lập tức vỗ tay khen hay.
Cậu còn muốn nghe chút chuyện vui từ chỗ Đường Tử Thần, ngoài phòng liền truyền đến tiếng bước chân kéo dài.
Quý Từ quay đầu nhìn, nhất thời sửng sốt: "Minh Viễn huynh?"
Đứng trước cửa phòng chính là Minh Viễn.
Cương thi không biết mặc quần áo, hắn mặc quần áo Quý Từ tỉ mỉ chuẩn bị đều hỏng bét, trên người ngược lại sạch sẽ không ít.
Quý Từ lại gần, phát hiện trên người Minh Viễn đã không có mùi kỳ quái, đều là mùi thơm xà phòng.