Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 136: < Gương vỡ lại lành 34> Đeo nhẫn



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

—————————————————

"Hôn trộm?" Hứa Thừa Yến sửng sốt, quay ra nhìn Hạ Dương.

"Tiểu Trình nhìn nhầm đấy." Hạ Dương vô cùng bình tĩnh, không chút hoảng hốt mà chối bay, "Trẻ con đều như vậy cả."

Tiểu Trình ở bên cạnh bối rối, "Không nhầm mà, rõ ràng là chú đã hôn trộm!"

"Lần trước chú tiểu Dương cũng từng hôn trộm rồi! Lúc ấy anh cũng đang ngủ!" Tiểu Trình vừa nói vừa khoa tay múa chân, muốn giải thích cho cậu hiểu.

Hứa Thừa Yến cong mắt, cười như không cười mà nhìn Hạ Dương, " Nhân lúc em ngủ rồi hôn trộm sao?"

"Không có." Hạ Dương vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, đi về phía sô pha, sờ lên mặt của thanh niên.

Hứa Thừa Yến cũng thuận thế mà nắm bàn tay kia lại, lười biếng hỏi: "Còn hôn hai lần nữa?"


"Là Tiểu Trình nói bậy."

"Con không có nói bậy!" Tiểu Trình thở phì phì, cũng chạy về phía sô pha, "Lần trước chú tiểu Dương đã mua rất nhiều đồ ăn vặt, còn bảo em không được nói cho anh đó!"

Hứa Thừa Yến cũng nhớ lại chuyện xảy ra lần trước, đúng là Hạ Dương đã mua rất nhiều đồ ăn cho tiểu Trình.

Hứa Thừa Yến cười khẽ nột tiếng, sờ đầu của tiểu Trình, nhưng lại nói với Hạ Dương: "Hôn một nghìn điểm, hôn hai lần trừ hai nghìn."

"Yến Yến." Hạ Dương nhíu mày, nửa ngồi xuống trước sô pha, nắm lấy tay của thanh niên, nói: "Lần trước anh không hôn đâu, là tiểu Trình nhìn lầm đó."

Hứa Thừa Yến suy tư mà gật đầu, chậm rãi nói: "Vậy nên anh thừa nhận hôm nay có hôn trộm rồi?"

Hạ Dương trầm mặc, coi như cam chịu.

Hứa Thừa Yến nhìn người đàn ông trước mặt, sau vẫn nói: "Em không thích như vậy."


"Xin lỗi, tại anh không nhịn được....." Hạ Dương chủ động xin lỗi trước.

Không được sự đồng ý, hành vi hôn trộm quả thật không tốt cho lắm.

"Lần sau sẽ không như vậy nữa." Hạ Dương cúi đầu, che giấu cảm xúc trên mặt đi.

Hứa Thừa Yên gật đầu, nói: "Anh có thể hỏi thẳng em mà."

"Gì cơ?" Hạ Dương ngẩng đầu lên, không dám suy đoán bậy ý tứ của thanh niên.

Hứa Thừa Yến nhất thời hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói lại lần nữa: "Anh có thể hỏi em, không cần phải hôn trộm đâu."

Trên tay Hạ Dương bất tri bất giác dùng nhiều sức hơn, nắm chặt cái tay kia, hỏi: "Vậy giờ anh có thể không?"

Vừa dứt lời, Hạ Dương liền đứng dậy, một tay chống xuống cạnh sô pha, từ từ cúi xuống.

Hứa Thừa Yến đối diện với ánh mắt của anh, không nói gì___

Không đồng ý, nhưng cũng không từ chối, chính là ý cam chịu.


Hạ Dương càng lúc càng gần hơn, hô hấp ấm áp phả vào mặt thanh niên, sắp hôn được người.

Hứa Thừa Yến mở to mắt, lúc Hạ Dương sắp thành công hôn xuống, mới bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi.

Nụ hôn chệch xuống khoé miệng, Hứa Thừa Yến đẩy bả vai của Hạ Dương, lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Trình vẫn ở đây."

Hạ Dương theo bản năng mà nhìn sang bên cạnh, liền trông thấy Tiểu Trình đang ngồi xổm trên sô pha, đôi tay be bé áp lên mặt, đang đắm đuối nhìn chằm chằm vào hai vị trước mặt, vô cùng kích động.

Vừa hay bên cạnh đó có đặt một cái mũ, Hạ Dương bèn lấy cái mũ kia đội lên đầu tiểu Trình, còn cố ý kéo thấp vành mũ xuống, căn cản ánh mắt của tiểu Trình.

Hạ Dương: "Đừng có mà nhìn."

Nói xong, Hạ Dương bấy giờ mới chuyển hướng sang thanh niên, tiếp tục chuyện dang dở vừa nãy.
Hạ Dương cúi xuống, đặt nụ hôn lên môi bạn nhỏ.

Nhưng bởi vì sự hiện diện của tiểu Trình, nên Hạ Dương cũng không thâm nhập sâu, chỉ chạm nhẹ vài cái lên môi bạn nhỏ.

Tiểu Trình cuối cùng cũng có cơ hội bỏ mũ ra, hưng phấn mà nhìn về phía này.

Chỉ có điều lúc nhóc nhìn lên, hai người này đã tách ra rồi.

Hạ Dương thu tay về, nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Đến giờ rồi, để anh đưa Tiểu Trình về."

Tiểu Trình ngây người, theo bản năng mà nhìn đồng hồ, uể oải nói: "Không đâu, 3 rưỡi con mới phải đi quay phim, giờ vẫn chưa tới giờ mà...."

"Về sớm còn chuẩn bị nữa." Hạ Dương thúc giục, đi qua thu gom đồ chơi của Tiểu Trình lại.

Tiểu Trình tâm không cam lòng không nguyện mà cất xếp hình gỗ vào trong ba lô, lên tiếng oán giận: "Con vẫn chưa chơi đủ mà, không muốn về đâu...."
Hứa Thừa Yến nghe vậy thì nói: "Ngày mai anh đưa nhóc đi chơi."

Tiểu Trình lập tức sáng mắt lên, gấp gáp hỏi: "Thật sao? Ngày mai anh sẽ dẫn em đi chơi á?"

"Ừa, đưa em đi." Hứa Thừa Yến gật đầu.

"Vậy mai em lại tới nha!" Tiểu Trình nháy mắt được dỗ ngoan, vô cùng vui vẻ mà thu dọn ba lô.

Hạ Dương một tay cầm túi đồ chơi lớn, tay khác thì nắm lấy tiểu Trình cùng ra ngoài.

Sau khi đưa tiểu Trình về lại tổ phim, lúc Hạ Dương quay trở lại phòng nghỉ, trông thấy Hứa thừa Yến đang đọc kịch bản trên sô pha.

Hạ Dương đi tới, ngồi xuống vị trí bên cạnh thanh niên, dụ dỗ: "Chúng ta tiếp tục nhé?"

Hứa Thừa Yến chưa load kịp, hỏi: "Tiếp tục gì cơ?"

"Vừa nãy vẫn chưa hôn xong." Hạ Dương dựa vào, hai tay cũng đặt xuống eo thanh niên, ôm chặt người vào.

" Đã hôn rồi."

"Vẫn chưa đủ." Hạ Dương cúi người, đè thanh niên xuống sô pha.
Hứa Thừa Yến bị đè, kịch bản trong tay vô thức trượt xuống sàn nhà, phát ra tiếng kêu thanh thuý.

Nhưng Hứa Thừa Yến đã chẳng còn tâm trí đâu mà xem kịch bản nữa, cười nói: "Anh hôn tới nghiện luôn rồi à?"

"Ừm."Hạ Dương quang minh chính đại mà thừa nhận, giống như lên cơn đói khát với việc được hôn, không ngừng cọ lên mặt của thanh niên.

"Để tối chúng ta lại....."

Hứa Thừa Yến còn chưa kịp nói xong, môi đã bị lấp kín.

Những từ còn lại biến mất giữa răng môi, chỉ còn những tiếng ừ hử không rõ ràng.

Sáng hôm sau, Hạ Dương đưa Hứa Thừa Yến tới đoàn phim.

Đạo diễn cũng biết Hạ Dương là đến vì Hứa Thừa Yến, sau khi trông thấy anh thì vội nói: "Hạ tổng, đã tìm được diễn viên mới rồi, tuần này sẽ vào đoàn".

Hạ Dương gật đầu, không để ý lắm, đối với những chuyện không liên quan thì không để tâm chút nào.
Đạo diễn lại nói: "Xuất diễn lần này cũng đã chỉnh sửa rồi, đây là lịch trình của Tần Chu ạ."

Bởi vì thay đổi diễn viên đột ngột, kế hoạch quay phim cũng bị ảnh hưởng, chỉ có thể quay lại những cảnh lúc trước thêm lần nữa.

Hơn nữa vì sự có mặt của ông chủ Hạ Dương, đạo diễn không dám sắp xếp lịch diễn quá nhiều cho Hứa Thừa Yến, cố gắng san ra, công việc không quá nhiều.

Đưa lịch trình xong đạo diễn lại tiếp tục nói chuyện với Hạ Dương, nhưng thái độ của Hạ Dương vẫn chẳng mặn mà lắm.

Mãi tới khi trông thấy Hứa Thừa Yến ra khỏi phòng hoá trang, Hạ Dương lúc này mới tiến tới.

Hứa Thừa Yến đã làm tạo hình xong xuôi cả rồi, vừa mới chuẩn bị tới chỗ quay phim thì trông thấy Hạ Dương.

Hứa Thừa Yến bèn qua chỗ anh nói: "Em vừa mới hỏi thăm đoàn phim bên cạnh, chiều nay tiểu Trình không có cảnh quay, đợi trưa thì anh đón tiểu Trình để em dẫn nhóc đó ra ngoài chơi nhé."
"Được."

Hứa Thừa Yến dặn xong thì đi quay phim trước, Hạ Dương ở bên ngoài chờ.

Đến trưa, Hạ Dương sang đoàn phim bên cạnh, đón tiểu Trình.

Tiểu Trình vẫn đeo ba lô, nắm lấy tay của Hạ Dương, đi tới gần chỗ Hứa Thừa Yến quay phim.

Tới khi Hứa Thừa Yến đã hoàn thành cảnh quay, tiểu Trình nhanh chóng gọi: "Anh Tần Chu ơi!"

Hứa Thừa Yến cũng đã trông thấy Tiểu Trình, vẫy tay với cậu nhóc rồi vào trong phòng nghỉ thay đồ.

Thay xong thì cậu ra ngoài, muốn dẫn Tiểu Trình đi dạo một vòng xung quanh đây.

Hạ Dương cũng đi cùng, theo ở khoảng cách không xa không gần.

Bên cạnh phim trường vừa hay có một khu vui chơi, thế là Hứa Thừa Yến trực tiếp dẫn tiểu Trình tới đó.

Ngay khi vào khu vui chơi, đập vào mắt chính là máy gắp thú ở hai bên.

Tiểu Trình vui vẻ reo lên một tiếng, chạy tới trước máy gắp thú, ngẩng đầu, nhìn thú nhồi bông ở bên trong.
Hạ Dương tới quầy để đổi xu về: "Nhóc muốn chơi không?"

"Chơi ạ!" Tiểu Trình nhanh chóng gật đầu, cầm một đồng xu nhét vào bên trong máy, bắt đầu hành trình gắp thú.

Nhưng mà Tiểu Trình không có kinh nghiệm, gắp mãi mà vẫn không được, nhất thời trở nên sốt ruột: "Em không gắp được!"

Hứa Thừa Yến ở bên cạnh, nói: "Để anh."

Hứa Thừa Yến cũng thả một đồng xu vào bên trong, bắt đầu di chuyển cần gạt.

Cần kẹp hạ xuống, túm được một thú bông.

"Bắt được rồi!" Tiểu Trình vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào thú nhồi bông.

Hứa Thừa Yến thấy vậy, bắt đầu cho cần kẹp di chuyển.

Mà lúc cái cần kẹp ấy di chuyển, không biết vì nguyên do gì, rõ ràng chưa tới cửa ra, máy bỗng rung lên, làm rơi mất con thú vừa gắp được xuống.

Hứa Thừa Yến nhíu mày, lại thả thêm một đồng xu nữa, tiếp tục gắp.
Nhưng thử liên tiếp nhiều lần đều không được, Hoặc là kẹp không gắp được thú, hoặc là thú bị rơi xuống giữa chừng.

Hạ Dương ở bên cạnh trông thấy vậy, cười nhẹ một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng chứa niềm vui.

Hứa Thừa Yến cũng nghe thấy tiếng cười của Hạ Dương, lập tức nhìn sang Hạ Dương nhíu mày.

Hạ Dương thu liễm hơn, vỗ lên vai của thanh niên: "Anh thử cho."

Hạ Dương đi tới trước máy gắp thú, nhét tiền vào.

Hứa Thừa Yến ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào động tác của Hạ Dương, chờ sự thất bại của anh.

Chỉ có điều Hạ Dương lại có thể vô cùng thuận lợi mà gắp được thú bông, cần kẹp cũng không gặp trở ngại mà đi tới cửa ra mới xoè mấy chân kẹp ra.

Gấu bông rơi xuống hố, tiểu Trình nhanh chóng ngồi xuống, cầm thú bông lên, vui vẻ nói: "Chú tiểu Dương gắp được rồi!"
Hứa Thừa Yến sửng sốt, nhìn nhìn thú bông trong tay tiểu Trình, nhíu mày: "cái máy gắp thú này bị làm sao vậy?...."

Hạ Dương đặt tay lên eo thanh niên, ghé vào tai cậu, nói nhỏ: "Có muốn anh gắp thêm cho em một cái không?"

"Không cần." Hứa Thừa Yến hơi bực, kéo tiểu Trình tới máy khác xem thử.

Ở gần đó có một máy giật hộp mù, Hứa Thừa Yến dừng lại, đưa đồng xu trò chơi cho tiểu Trình.

Cái máy gắp hộp mù này dễ hơn một chút so với cái máy gắp thú hồi nãy, tiểu Trình thử vài lần thì thành công gắp được một hộp.

Tiểu Trình lập tức có lòng tin, tiếp tục thả tiền xu vào, lại gắp được thêm hai hộp nữa.

Có tổng cộng ba hộp, tiểu Trình liền đưa cho hai người kia mỗi người một hộp.

Tiểu Trình bóc hộp ra, bên trong là một cái nhẫn hoạt hình.

"Của em là nhẫn này!" Tiểu Trình cảm thấy mới lạ, đeo nhẫn lên ngón tay của mình.
Hạ Dương cũng mở hộp ra, thấy bên trong vẫn là nhẫn hoạt hình thì nói: "Của anh cũng vậy ."

Còn hộp quà của Hứa Thừa Yến, bên trong lại là đồ trang trí, cười nói: "Hai người đều là nhẫn, tới lượt em thì lại không phải."

Tiểu Trình ngẫm nghĩ, nói: "Vậy em đi gắp thêm một cái nhẫn nữa cho anh nhé."

"Không cần." Hạ Dương cầm lấy nhẫn hoạt hình, nói với Hứa Thừa Yến: "Nhẫn của anh đưa cho em."

Hứa Thừa Yến nghe vậy cũng thuận theo mà vươn tay ra, xoè bàn tay trước mặt anh.

Hạ Dương nắm lấy bàn tay kia lật úp xuống, không đặt nhẫn vào mà trực tiếp đeo lên cho cậu.

Hứa Thừa Yến nhìn Hạ Dương, trong khoảnh khắc ấy tim đập lỡ một nhịp__

Hạ Dương đeo cái nhẫn kia, lên ngón áp út.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.