Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 135: < Gương vỡ lại lành 23> Bí mật của chú Tiểu Dương



Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!

—————————————————

Hứa Thừa Yến không được tự nhiên mà nghiêng đầu, "Vẫn không nên nhìn thì hơn."

"Anh muốn nhìn mà." Hạ Dương tiếp tục hôn xuống mặt thanh niên.

Hứa Thừa Yến bị hôn tới toàn thân khô nóng, đành nói: "Vậy thì anh tắt đèn đi."

"Được." Hạ Dương đứng dậy tắt đèn, ngay sau đó lại tiếp tục đè xuống thanh niên.

Trong phòng lập tức trở nên tối đen, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Xung quanh rất tĩnh lặng, dần dần xuất hiện tiếng bôi trơn ướŧ áŧ, cùng những tiếng thở cố kìm nén.

Lại không bao lâu nữa, truyền tới thanh âm run rẩy của thanh niên___

"Hạ Dương......"

Hứa Thừa Yến ngửa đầu lên, bởi vì hai người đã hơn một năm rồi chưa làm chuyện như thế này, thân thể chưa kịp thích ứng cả người đều căng cứng, đầu ngón tay túm chặt lấy ga trải giường.


Hạ Dương cũng cảm nhận được sự khẩn trương của thanh niên, lên tiếng trấn an: "Em đừng căng thẳng."

Cả người Hứa Thừa Yến đã toàn mồ hôi, đầu ngón tay càng lúc càng dùng thêm nhiều sức, ga trải giường đã bị nắm tới nhăn nhăn nhúm nhúm.

Hạ Dương chậm rãi vươn tay, chồng lên bàn tay kia của thanh niên, từng chút từng chút gỡ những ngón tay căng chặt ấy ra.

Ga trải giường cuối cùng cũng được buông tha, chỉ để lại dấu vết dúm dó.

Hạ Dương từ những khe hở ngón tay ấy bắt đầu xen vào, mười ngón đan chặt.

Hạ Dương thả chậm thế tiến công lại, nhịn không được mà chôn xuống cần cổ thanh niên, gắt gao ôm chặt, nghe tiếng thở dốc truyền vào tai.

Hiện giờ bọn họ đang ở trong tư thế thân mật nhất, loại cảm xúc tươi đẹp như vậy thật khiến người ta phát nghiện.


Ở trước mặt người mình thích, sẽ không khống chế được mà muốn càng thân mật hơn, càng vào sâu hơn một chút___

Sau đó, chậm rãi mà chiếm hữu.

Chờ tới khi chuyện hao thời gian ấy kết thúc, Hạ Dương đè lên người thanh niên mà ôm chặt, không muốn rời đi.

Hứa Thừa Yến mở to mắt, ngực vẫn kịch liệt phập phồng.

Hạ Dương chăm chú nhìn vào thanh niên của hắn, đầu ngón tay miết nhẹ môi cậu, hỏi: "Lần sau chúng ta lại tiếp tục nhé?"

Hứa Thừa Yến nắm lấy cổ tay của Hạ Dương: "Đợi khi nào anh được 1500 điểm thì tính tiếp."

"Cũng chỉ là 150 cá vàng." Giọng Hạ Dương giống như không để tâm lắm, lại cúi đầu xuống, lần nữa hôn lên mặt của thanh niên.

Hứa Thừa Yến cũng ôm bả vai đáp lại Hạ Dương, mặt dán mặt.

Hạ Dương cọ lên mặt cậu, nhịn không được mà hôn xuống đôi môi kia, từng chút từng chút thưởng thức.


Mãi tới khi đôi môi của ai đó đã sưng lên, lúc bấy giờ mới chịu tách ra.

Hứa Thừa Yến dựa vào ngực của anh, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lên tiếng nhắc nhở: "Anh không mang bao."

"Anh rửa sạch cho em."

Nói xong, Hạ Dương liền bế người trong lòng lên, đi về phía phòng tắm.

Bồn tắm khách sạn được thiết kế dành cho hai người, Sau khi thả Hứa Thừa Yến vào trong bồn tắm, Hạ Dương cũng tiến vào theo.

Trong bồn tắm đã được xả nước ấm, Hứa Thừa Yến ngồi bên trong, cũng dần mơ màng muốn ngủ.

Hạ Dương lại không cảm thấy mệt mỏi, vòng tay ôm thanh niên vào trong lòng, vừa giữ vừa rửa sạch cho cậu.

Hứa Thừa Yến dựa vào lòng Hạ Dương, lim dim chìm vào giấc ngủ nông.

Trong lúc cậu ở giữa ranh giới ngủ và tỉnh, lại bị động tác của Hạ Dương quấy nhiễu tới tỉnh lại.

"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến hơi cong người lên, "Tay của anh......"
"Anh đang rửa mà." Hạ Dương thong thả ung dung mà nói: "Hình như hơi sâu."

Hứa Thừa Yến thật sự không còn lời nào để nói nữa, nghiêng đầu tránh đi, nhịn không được mà cúi đầu gục xuống vai người nào đó, ở nơi ấy cắn xuống một ngụm.

Hạ Dương cười nhẹ một tiếng, nhưng động tác trên tay vẫn còn tiếp tục, như cũ không chịu rút tay về, không chút kiêng nể mà khi dễ người trong lòng.

Hứa Thừa Yến bị bắt nạt tàn nhẫn, cắn loạn khắp nơi trên vai Hạ Dương.

Hạ Dương lại chẳng ngại chút nào, khẽ vuốt ve dọc theo sống lưng của thanh niên, dỗ mèo con nhỏ cắn loạn khắp nơi trong lòng.

Phải một lúc lâu sau, Hạ Dương mới chịu thu tay về.

Hạ Dương nhìn mèo con trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Yến Yến, ngồi làm được không?"

Hứa Thừa Yến không trả lời, đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Hạ Dương.
"Hình như thuốc trên người anh lại phát tác." Hạ Dương nói không do dự: "Có lẽ là lại phải làm phiền em nữa rồi."

Hứa Thừa Yến vòng lấy cổ của Hạ Dương, nghe lời mà ngồi lên.

Hai người lại lăn lộn trong phòng tắm hồi lâu, động tĩnh của thanh niên chưa từng dừng lại.

Mãi tới tận rạng sáng, phòng tắm mới dần quay trở lại bình thường.

Sáng hôm sau khi Hứa Thừa Yến tỉnh lại, eo và chân đều vô cùng nhức mỏi.

Bên ngoài đã hừng đông, trời còn nắng to, có thể thấy thời gian đã không còn sớm nữa.

Hứa Thừa Yến vẫn còn hơi mơ hồ, cử động cơ thể, cảm nhận được bàn tay dừng lại trên eo của mình.

Hứa Thừa Yến nghiêng đầu, liền trông thấy Hạ Dương đang ngủ bên cạnh.

Hạ Dương mặc một bộ đồ ngủ xộc xệch, hơn phân nửa ngực đều lộ ra ngoài.

Ngay lập tức mấy vết cào trên ngực anh đập vào mắt Hứa Thừa Yến, là dấu vết hôm qua cậu để lại.
Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm vào mấy vết cào, nhịn không được mà vươn tay ra, đầu ngón tay dán lên trên, cẩn thận chạm vào.

Nhưng Hứa Thừa Yến mới vừa động vào, cổ tay đã bị cầm lấy.

Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen nhánh.

"Yến Yến à." Thanh âm của Hạ Dương hơi trầm thấp, "Đừng sờ loạn, tự chủ của anh không tốt."

"Em mới động vào có một tí...." Hứa Thừa Yến cười, nhưng cũng thu tay về.

Hạ Dương vươn tay, đặt trên eo của thanh niên, hỏi: "Có đau không?"

Hứa Thừa Yến gật đầu, "Hơi mỏi."

Thế là Hạ Dương lại xoa eo cho cậu, giúp cậu massage.

Hai người yên tĩnh nằm trên giường, qua một lúc lâu, mới chịu rời giường.

Thư ký đã mang quần áo đến đây, Hứa Thừa Yến đổi một bộ đồ mới, vì để tránh nghi ngờ nên đi tới phim trường trước.
Hạ Dương thì đi muộn hơn chút, tới lúc vào đoàn phim thì trông thấy đạo diễn.

"Thật sự rất xin lỗi Hạ tổng..... tôi cũng không biết tại sao Cố Niệm lại như vậy! Cái này cũng không phải do tôi sắp xếp đâu!"

Đạo diễn đã biết chuyện Cố Niệm ngày hôm qua muốn trèo lên giường, vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ đổi người ngay."

Hạ Dương gật đầu, lại nhìn về phía phim trường.

Hứa Thừa Yến đã đổi quần áo, đang ngồi trong góc, cùng một diễn viên khác trao đổi kịch bản.

Hạ Dương không tới quấy rầy, mà rời đi trước, ra hẳn bên ngoài nơi làm việc của cậu.

Bên trong khu vực phim trường điện ảnh này có rất nhiều cảnh đẹp, Hạ Dương tìm một nơi ít người, lấy thuốc lá ra muốn hút một điếu.

Nhưng Anh còn chưa kịp châm lửa, đã nghe thấy một giọng nói trẻ con non nớt vang lên__
"Chú tiểu Dương!"

Hạ Dương quay ra nhìn, liền trông thấy tiểu Trình đang đeo ba lô, lon ton chạy về phía này.

Tiểu Trình đi tới trước mặt Hạ Dương, có hơi hưng phấn mà ngẩng đầu.

Hạ Dương thuận tay sờ đầu tiểu Trình, hỏi: "Nhóc tới để quay phim à?"

Tiểu Trình gật gật đầu, chỉ chỉ phương hướng bên cạnh, mềm mại nói: "Con quay ở bên kia."

Tiểu Trình ngước đầu nhỏ của mình lên, lại hỏi: "Vậy chú Tiểu Dương thì sao? Chú cũng tới để đóng phim à?"

"Tới để xem thôi."

Tiểu Trình lại nhìn theo nơi Hạ Dương đang chăm chú kia, trông thấy một đoàn phim khác.

Tiểu Trình nhìn về phía đó, ngay lập tức đã trông thấy Hứa Thừa Yến, kích động nói: "Anh Tần Chu!"

Tiểu Trình vội vàng chạy về phía Hứa Thừa Yến, Thế là Hạ Dương cũng đi cùng, dõi theo nhóc tiểu Trình.

Nhưng lúc Tiểu Trình tới nơi, Hứa Thừa Yến vẫn còn đang bận quay phim.
Thế là nhóc lại ngoan ngoãn đứng đợi, mãi tới khi Hứa Thừa Yến đã quay xong, mới hưng phấn chạy tới chào hỏi: "Anh Tần Chu!"

Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng, nhìn lên thì trông thấy Tiểu Trình đang chạy về phía mình.

Hứa Thừa Yến nhanh chóng đỡ cậu nhóc, cười hỏi: "Sao nhóc lại ở đây thế?"

"Em cũng đi quay phim!" Tiểu Trình chỉ sang khu vực bên cạnh, lộn xộn giải thích.

Hứa Thừa Yến đưa tiểu Trình vào phòng nghỉ, rồi lại gọi điện cho phụ huynh của cậu nhóc để nói một tiếng.

Tuy nhiên Tiểu Trình lại không muốn về đóng phim, cứ ăn vạ ở phòng nghỉ không chịu đi.

Cũng may là phụ huynh của Tiểu Trình bảo trưa nhóc không có cảnh nào, nên Hứa Thừa Yến liền để tiểu Trình ở lại, định bụng thì chiều mới đưa nhóc về.

Hứa Thừa Yến lại bảo trợ lý mua thêm một phần cơm tới, để cho Tiểu Trình ăn.
Tiểu Trình vừa ăn vừa nói: "Hồi nãy em nhìn thấy chú Tiểu Dương đấy."

Hứa Thừa Yến gật đầu, nãy cậu không thấy Hạ Dương, cũng chẳng biết anh đã đi đâu, lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần.

Một lớn một nhỏ ăn xong bữa cơm trưa, xong thì chuẩn bị đi ngủ.

Hứa Thừa Yến tìm một cái chăn mỏng, để tiểu Trình ngủ trên giường, còn mình thì nằm trên sô pha.

Tiểu Trình cũng rất ngoan ngoãn, nằm trên giường một lúc thì đã đi gặp chu công rồi.

Nhưng mà tiểu Trình cũng chỉ ngủ được có nửa tiếng đã tỉnh lại, không ngủ tiếp được.

Cậu nhóc nghe thấy trong phòng truyền tới tiếng động, nhìn lên thì trông thấy chú tiểu Dương xuất hiện ở trong phòng, đang ngồi trước sô pha.

Hạ Dương chăm chú nhìn thanh niên ở trên sô pha, đầu ngón tay nhịn không được mà vuốt ve sườn mặt cậu.
Thanh niên ngủ thật sự rất sâu, có lẽ là tối qua ngủ không được ngon lắm.

Hạ Dương nhìn người trước mắt này, sau vẫn sát lại gần, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Tuy nhiên sau khi hôn xong, Hạ Dương cảm nhận có gì đó không đúng lắm, thế là quay đầu sang bên cạnh, liền trông thấy tiểu Trình đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm mình.

Hạ Dương cũng nhìn lại tiểu Trình, sau vẫn đi về phía cậu nhóc, Hạ giọng: "Nhóc chưa thấy gì hết."

Tiểu trình lại lắc đầu, nhỏ giọng thầm thì: "Con trông thấy chú tiểu Dương lại hôn trộm rồi."

"Nhóc đừng nói cho em ấy biết." Hạ Dương xoa xoa đầu tiểu Trình, "Chú mua đồ chơi cho nhóc, đây là bí mật của hai ta."

Tiểu Trình tới lúc này mới chịu gật đầu, vô cùng tự giác mà nói: "Bí mật không thể nói ra được."

Thế là Hạ Dương nắm tay đưa tiểu Trình rời khỏi phòng nghỉ, đi mua đồ chơi cho cậu nhóc này.
Trong phòng, chỉ còn lại Hứa Thừa Yến đang say giấc.

Chờ tới khi cậu tỉnh lại, liền trông thấy cả Hạ Dương và tiểu Trình đều đang ở trong phòng.

Trong tay tiểu Trình đang cầm một bộ xếp hình bằng gỗ, Hạ Dương thì chơi cùng ở bên cạnh.

Hứa Thừa Yến ngồi dậy, trông thấy bên cạnh tiểu Trình còn có mấy hộp mô hình đồ chơi nữa, bèn hỏi: "Đồ chơi của nhóc ở đâu ra vậy?"

"Chú tiểu Dương mua cho em đấy." Tiểu Trình tiếp tục chơi xếp hình.

Hứa Thừa Yến nhìn sang Hạ Dương ở bên cạnh, tuỳ ý hỏi: "Anh mua nhiều đồ chơi thế à?"

Hạ Dương gật đầu, rất tự nhiên mà nói: "Nó thích, nên mua hết."

Tiểu Trình cũng rất phối hợp mà gật đầu, còn bổ sung thêm: "Đây là bí mật của em với Chú Tiểu Dương đó."

Hứa Thừa Yến bỗng nhiên cảm thấy câu trả lời của tiểu Trình hơi quen, hình như lúc trước cậu nhóc này cũng từng nói những câu y hệt với cậu, dường như giữa tiểu Trình và Hạ Dương có bí mật gì đó.
Hứa Thừa Yến hỏi: " có thể tiết lộ bí mật này cho anh không?"

Hạ Dương vội ngắt lời: "Không có gì."

Tiểu Trình cũng lắc đầu: "Không thể nói được ạ."

Hứa Thừa Yến nhận thấy không đúng, thế là lại cố ý hỏi tiểu Trình: "Hai người làm chuyện xấu à?"

Tiểu Trình vội vàng xua tay: "Em ngoan lắm, em không làm chuyện xấu đâu!"

Tiểu Trình lại chỉ sang Hạ Dương, khai tất: "Là chú tiểu Dương nhân lúc anh ngủ hôn trộm á."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.