Sấm Động Trời Nam

Chương 90: Nạn nhân tìm đến



Bữa trưa đến, chàng cùng gã phu và đội lao công ở bãi thượng chia nhau nồi cơm độn sắn. Cái nồi với ba phần cơm, bẩy phần sắn bốc hơi ngùn ngụt trong tiết trời đông. Phúc là kẻ mới, còn chưa quen với cái nếp ở đây. Chàng không nghĩ rằng ngay việc ăn uống cũng phải tranh đấu, giành giật đến vậy. Miếng cơm thong thả, đến khi nhìn lại thì đáy nồi đã nhẵn thín. Một bát cơm chẳng đủ để lấp đầy chiếc bụng đã trống rỗng từ ngày hôm qua. Chàng đành đánh thêm mấy bát nước dối dạ.

Ca chiều có vẻ nhàn hơn sáng, cả buổi chỉ có một thuyền thóc gạo và một thuyền khoai cập bến. Cả hai lại được nghỉ sớm. Phúc có cơ hội được nghe gã phu kể chuyện phiếm. Trong mớ chuyện trên trời dưới biển, có cả chuyện nhà phú Kiệm đêm qua bị mất trộm.

- Này, đằng ấy có nghe gì không. Bọn trên bãi thượng nó đang kháo nhau ầm lên đấy. Đêm qua nhà phú Kiệm trộm đến thăm đấy. Lạ lùng thật.

Phúc vừa nghe đã chột dạ, nhưng vẫn làm như không, vờ hỏi:

- Có gì lạ vậy?

Gã phu nhấp bát nước, rồi kể:

- Nghe nói nhà phú Kiệm bị k·ẻ t·rộm mò vào phòng thu ngân, lấy đi kha khá tiền. Vậy không lạ là gì?

Phúc vẫn giả tảng:

- Bị trộm lấy tiền thì có gì là lạ chứ? Không lẽ trước nay ở đây không có t·rộm c·ắp à.

Gã phu lập tức xua tay, đáp:

- Không phải, t·rộm c·ắp thì cũng có, thi thoảng nhà này nhà kia. Nhưng nhà phú Kiệm thì tuyệt nhiên chưa bị bao giờ. Thế mới lạ chứ?

Phúc nghe đến đây thì cũng có tò mò, lại hỏi:

- Sao vậy? Bộ nhà lão ta có dán biển cấm trộm ở cổng à?

Gã phu lần nữa xua tay, đáp:



- Không phải cấm, mà là bọn trộm không dám mò đến. Nhà đấy là chủ của vùng này, lính lác, người ở đông vô số, tuần canh cả đêm. Đấy là chưa kể mấy con chó dữ được nuôi để trông nhà. Thử hỏi xem, có k·ẻ t·rộm nào muốn đến cơ chứ. Vậy mà vẫn bị mới lạ lùng chứ.

Phúc nghe gã ta thuật vậy thì nhớ lại. Đêm qua chàng lên phường Chiếu để trôm tiền cho đem cho thằng nhóc đầu trọc. Ban đầu chàng định vào nhà tay chủ quán rượu, cũng là để trả mối bực lão đã khinh rẻ, không chịu bán chịu rượu cho mình. Nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ, tự thấy lão ta cũng là vì miếng cơm manh áo, làm vậy chẳng có gì sai cả. Nếu lão chịu bán rượu chịu cho một kẻ xa lạ, đói rách cho chàng mới là điều ngu ngốc nhất trần đời. Thế là chàng đành kiếm nhà khác. Đi hết cả dãy phố, sau những phân vân lưỡng lự, cuối cùng chàng đánh đại vào nhà to lớn, bề thế nhất.

Nhà này có người ở đứng gác suốt cả đêm, chia ra trước sau. Không những vậy, lại còn có mấy con chó nom có vẻ rất dữ tợn. Nếu phải tên trộm thông thường, đã chẳng bị chúng rượt cho chối c·hết rồi. Đen sao cho gia chủ, Phúc là tên trộm rất có nghề, lại mới luyện thêm được món cước pháp, thành ra thân thủ nhanh nhẹn vô cùng, bước chân cũng nhẹ nhàng như không. Hơn nữa, chỗ có người thì không cần chó canh gác, mà chỗ có chó thì không cần tốn thêm người trông. Chỉ cần âm thầm đến sau lưng, điểm huyệt khiến mấy tên tuần gác chìm vào giấc ngủ là có thể ung dung mà t·rộm c·ắp.

Nhớ lại đến đây, Phúc khoái trí, tủm tỉm cười. Gã phu ngồi bên không hiểu sự tình, liền hỏi:

- Sao vậy? Tự nhiên ngồi thần lần cười một mình là sao?

Phúc bị kéo về thực tại, luống cuống, vừa đưa bát nước lên uống vừa đáp:

- Không… không có… Mà lão ta bị trộm mất nhiều không?

Gã phu đáp:

- Nhiều đấy, nghe thiên hạ kháo là hơn hai mươi quan.

Câu trả lời của gã khiến Phúc giật bắn cả mình, bát nước trên tay xem nữa rơi xuống. Gã phu không để ý đến biểu hiện bất thường của chàng, cứ thản nhiên nói tiếp:

- Bằng đấy, có nuôi cả cái phường Chiếu này ăn trong hai ba năm không lo đói. Phen này nhà phú Kiệm khốn thật rồi. Không biết thằng trộm là quân phương nào, táo tợn với tham quá.

Phúc cứ kệ gã luyên thuyên, trong đầu thầm nghĩ:

“Rõ ràng ta chỉ lấy có ba mươi đồng, sao lại mất đến hai mươi quan là sao? Không lẽ ngoài ta còn có kẻ khác cũng đến trộm tiền sao?”



Chàng chỉ biết ngồi suy đoán, chứ chưa thể hiểu được ý nghĩa của việc té nước theo mưa. Cùng lúc đó, gã phu liên tục chẹp miệng, xuýt xoa:

- Phen này nhà phú Kiệm khốn thật rồi. Phen này nhà phú Kiệm khốn thật rồi.

Chiều hết hàng, nghỉ sớm, Phúc tranh thủ ra lạch nước gần gò đất nơi chàng ở, săn lấy ít cá để làm bữa tối. Chỉ cần cắt lấy một cành tre tươi, tuốt phẳng, vót nhọn là đã có được một chiếc lao đâm cá. Độ thời gian bằng một tuần hương, Phúc đã đâm được sáu bẩy con chép giò. Sợ rằng thằng nhóc hôm qua lại mò đến, nên chàng săn dư ra mấy con, sẵn tiện để cho nếu cần.

Lửa được nhóm lên, bếp nướng được dựng. Cá vừa chín thì thằng nhóc kia cũng mò đến. Lần này nó không đến không, mà mang theo hai củ khoai lang luộc, được bọc trong tàu lá chuối. Hóa ra, nó muốn trả ơn Phúc, nên mang đồ ăn cho chàng. Phúc vui vẻ nhận lấy, cũng đổi lại cho nó ba bốn xiên cá nướng mang về. Hai kẻ bần hàn xa lạ, bỗng dưng lại kết thân với nhau, dù chẳng nói với nhau một lời.

Sáng hôm sau.

Phúc gánh từng đôi chum lớn, lễ mễ chuyển lên thuyền. Ngày hôm nay ế ấm, từ sáng đến nửa buổi mới được chuyến. Hàng hóa lần này là rượu, được đánh vào bán trong kinh. Rượu là rượu nếp cái hoa vàng, được đựng trong chum đất, hạ thổ ủ lâu năm, đích thực là mỹ tửu của nhân gian, được giới vương giả, quyền quý săn lùng. Những chum rượu dù được bịt chặt, quanh miệng chít kín đất sét vẫn chẳng thể ngăn cho mùi hương không bay ra. Hương rượu êm dịu, thơm lừng trong cái se lạnh của gió bắc, thật kích thích lòng người.

Cơn thèm khát trong Phúc lại bùng lên. Chàng đã mấy hôm rồi chưa được một giọt rượu nào. Vậy mà trong lúc này đây, khi trước mặt có bao nhiêu là rượu, chàng lại chẳng thể đụng tới. Ngay khi giao rượu xuống bãi hạ này, tay phụ tá của Cao Điện đã ra chỉ thị.

- Chúng mày nghe đây. Rượu này là rượu quý, nghiêm cấm uống trộm. Tuyệt đối không được uống trộm. Chỉ cần chúng mày mở nắp, sẽ lập tức làm bay mất hương thơm tích tụ. Đám vương công quý tộc rất sành, chúng sẽ không mua những chum rượu đã bị mở trước. Vì vậy, thằng nào trong hai chúng mày dám cả gan động tới mấy chum rượu này, không những lập tức bị đuổi việc, mà còn phải đền tiền. Có làm cả năm cũng không đủ tiền đền đâu. Nhắc lại, nghiêm cấm uống trộm.

Hắn nhắc đi nhắc lại, như thể có linh cảm đối với Phúc. Dù đã lên trên lán ngồi cho mát, tay phụ tá vẫn không thôi trông xuống, luôn luôn để mắt trông chừng. Phúc vì vậy chẳng dám động tới những chum rượu, dù trong bụng vô cùng thèm khát. Tình cảnh của chàng thật giống ăn mày bị bỏ đói lâu ngày, bỗng dưng được cho chiếc bánh rán. Chỉ là những chiếc bánh ra được treo tít trên cao, chẳng thể với tới.

Gã phu có lẽ cũng hiểu cho cơn thèm khát của chàng, vừa luồn chiếc đòn gánh qua dây quai của chiếc chung, vừa nói:

- Thằng kia nó vẫn trông đằng ấy với tớ đấy. Cứ bình thường thôi, đừng có gì gây chú ý. Đợi chuyển xong xuôi đống này lên thuyền, tớ sẽ lo cho.

Phúc thì chưa hiểu gã đang nói về việc gì, ánh mắt nghi hoặc. Gã liền vỗ vai chàng một cái, tặc lưỡi:

- Yên tâm, kiểu gì đằng ấy với tớ cũng có. – thình lình ghé sát tai, thì thầm - Rượu ngon thế này, không làm tí thì phí của lắm.



Phúc lúc này mới hiểu. Hóa ra gã phu cũng thèm khát cái món rượu này giống như chàng.

- Nhưng… bằng cách nào?

Chàng thì thào hỏi. Gã phu đáp:

- Rồi khắc biết. Đằng ấy đã bao giờ xơi món rượu cần của người Thượng chưa?

Nhắc đến rượu cần thì Phúc biết. Cả tuổi thơ ở miền biên viễn, chàng còn xa lạ gì món “lảu xá” của người Thái. Đúng rồi, chỉ cần cậy lớp đất sét chít nắp chum, rồi luồn ống mây vào là có thể uống được rượu, vẫn đảm bảo hương rượu trong chum không bị bay mất. Phúc nhanh chóng hiểu ra, liền gật đầu hí hửng. Gã phu lại nói:

- Thôi, làm đi. Đợi tí lên thuyền, ở đây thằng kia nó tăm thấy mất.

Gã lại đánh mắt quan sát tay phụ tá:

- Lão phú Kiệm đến kìa. Làm gì mà nay dẫn theo đông tay chân thế.

Phúc cũng liền đánh mắt trông theo. Tại chỗ tay phụ tá đang ngồi, giờ xuất hiện thêm hơn chục người nữa. Lão phú Kiệm đững giữa, nổi bật hơn tất cả. Từ tướng mạo đến quần áo đều toát lên vẻ giàu sang, đạo mạo. Nhưng tất cả chỉ có vậy. Phúc không phải chưa từng gặp những kẻ quyền quý, cũng không ưa gì bọn chúng. Chàng nhanh chóng quay lại với gánh rượu đang đè nặng trên hai vai. Gã phu bên cạnh thì vẫn chú ý đến, vừa đưa tay bứt mấy sợi râu cụt lủn ở cằm, vừa nói:

- Làm gì mà dẫn theo đông tay chân thế. Không lẽ vẫn đang đi lùng sục tên trộm từ hôm qua.

Câu nói thình lình khiến Phúc chột dạ. Chàng ngoái lại, lần nữa trông đám người vừa mới tới. Từ chỗ của tay phụ tá Cao Điện, lão phú Kiệm cũng đang nhìn về phía chàng, có vẻ cũng chú ý đến.

“Bố khỉ, lẽ nào là đi kiếm người thật. Không lẽ tối qua có kẻ trông thấy ta sao? Mấy tên tuần gác đều được cho ngủ rồi mà. Hay là sót? Mà dù gì ta cũng đã bịt mặt, đêm tối như vậy làm sao mà nhận ra ai được chứ.”

Rõ là biểu hiện của đám người lão phú Kiệm rất đáng ngờ. Phúc thầm nghĩ:

“Bỏ mẹ, cứ trưng mắt lên nhìn thế này, khác gì giúp chúng nhận dạng chứ. Coi như không biết gì đi.”

Chàng liền đứng bật dậy, nhấc bổng gánh rượu trên vai, mau chân đánh lên thuyền.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.