Phúc rời Đổ Phường, tìm ra bến nước rồi lên nhờ một thuyền buôn, xuôi theo dòng Tô Lịch. Nằm trên thuyền, chàng được lái kể cho biết. Lão hói Mạch Hoạch chính là chủ của khu Đổ Phường đó, chuyên kinh doanh cờ bạc bịp và cho vay nặng lãi. Mọi việc ở đó đều do người của lão ta sắp đạt. Con gà chân đen mà Phúc đặt cược chắc chắn đã bị chuốc thuốc, bởi vậy mới bất ngờ yếu ớt đến vậy. Cả chuyện g·ạ g·ẫm cấp tiền để chàng có thể đánh cược tiếp, cũng là một hình cho vay nặng lãi. Nếu con bạc không thể trả, sẽ bị dồn ép phải làm công cho lão, dần dà trở thành nô lệ chẳng thể thoát ra. Đến lúc này, Phúc mới hiểu vì sao lão ta lại nhiệt thành đến vậy. Dù thế nào, chàng cũng chẳng thể thắng nổi. Nghĩ đến đấy, Phúc đành tặc lưỡi, quên đi số tiền đã mất. Việc quan trọng với chàng vẫn là đi tìm kiếm quê cha đất mẹ.
Thuyền đi hơn mười dặm, đến đất Long Đàm (Thanh Trì ngày nay) thì cập bến. Trên bến có phường buôn với hơn ba mươi nóc nhà, lớn bé đủ cả, nằm san sát bám theo trục đường chính. Đây là điểm tập kết, giao thương buôn bán của các thương nhân từ trong kinh thành với các mối lái đến từ các lộ Kiến Xương, Long Hưng (Thái Bình ngày nay). Mặt hàng buôn bán chủ yếu ở đây là lúa gạo, nông phẩm, đặc biệt nhiều nhất là chiếu cói và võng. Cũng vì vậy, phường buôn này có tên là Phường Chiếu.
Trời đã độ vào đông, nắng tắt sớm hơn. Mới xế chiều mà tiết trời đã nhợt nhạt hẳn, sắc mây ảm đạm. Tiếng chim chóc lãng đãng gọi nhau về tổ xen trong cái gió xào xạc. Phường không còn tấp nập khách nữa, chỉ có số ít tranh thủ mặc cả nốt cho kịp lên thuyền. Các hàng quán cũng rập rạp thu dọn. Những bó chiếu, bó võng đầu tiên được nhấc vào trong. Những bước chân hối hả, vội vã. Có lẽ những con người ở đây cũng đều là dân lao động, gồng gánh, căng buồm đánh hàng từ thôn quê đem lên chốn kinh kỳ để buôn bán. Tất cả, từ ông chủ đến người làm thuê đều mang dáng hình tất tả, lam lũ.
Phúc đi hết một lượt Phường Chiếu, rồi thoát ra. Hôm nay là một ngày xui xẻo, chàng chẳng kiếm được ngôi miếu hoang hay cái lán tạm nào để làm chỗ trú. Trời đã chuyển lạnh, ngủ qua đêm cũng cần tìm nơi kín đáo. Thôi thì dừng ở đâu, ngả lưng ở đấy, việc này tất đã thành quen. Phúc chọn nghỉ lại trên một gò đất cao. Sườn nam khuất gió, lại có rặng tre và mấy khóm chuối che chắn, cũng không đến nỗi tệ. Việc cần lo lúc này là kiếm cái bỏ vào bụng.
Trời đông, nước giá, chim tróc cá mú đều sớm lặn mất tăm, nhưng không phải không có thứ gì có thể ăn được. Những con chuột béo ú. Đúng vậy, chính là thứ đặc sản được ví như gà đồng. Chạng quạng tối là lúc chúng bắt đầu ra ngoài kiếm ăn. Mới qua thu, những hạt kê, hạt thóc còn vương vãi khắp đồng cỏ hoang, là nguồn thức ăn lý tưởng. Những con chuột được ăn uống sung túc nên béo tốt, tròn trịa như chiếc bánh. Tiết trời hanh khô giúp chúng không phải ở trong những chiếc hang ẩm ướt, thành ra lớp lông bụng trắng muốt. Đây chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để thưởng thức “những con gà đồng bốn chân”.