Sấm Động Trời Nam

Chương 51: Căn nhà bên hồ nước



Phong Châu.

Cách Dương gia đường hơn hai dặm về nam có thôn Tĩnh Xá, cuối thôn có hồ nước rộng, tách biệt với xung quanh. Đang độ cuối thu, nước hồ trong soi bóng mây trời, cành sen tàn xơ xác, cảnh vật tiêu điều, quạnh vắng như nhuốm sầu. Một ngôi nhà lá dựng lên ven hồ, tuy ở giữa chốn vắng vẻ nhưng tiện nghi có thể dùng để ở được. Ngôi nhà vốn là của Dương Vinh, thủ lĩnh của Phong Châu vận. Mỗi năm vào độ hoa sen nở, y lại đưa vợ con ra đây ở để vui thú cái sự bình dị.

Ngồi trên thảm cỏ, hướng mắt ra mặt hồ tĩnh lặng, Tố Như chìm trong những sầu đau khổ ải. Nàng được Lương Nhất Công đưa về quán trọ trên trấn săn sóc, sau hai ngày thì tỉnh lại. Vì muốn có một nơi yên tĩnh, tránh xa sự ồn ào cùng những ánh mắt dòm ngó, nàng đã nhờ chàng đưa đến nơi này. Hoàng hôn, ánh chiều vàng nhợt nhạt phả xuống mặt hồ, từng cơn gió heo may hiu hắt luồn qua mái tóc. Tố Như gục đầu, co mình, hai tay ôm chặt gối, bờ vai khẽ rung lên. Nàng lại khóc, dù đã gắng kìm nén mà sự nức nở vẫn thốt ra thành tiếng. Gần mười ngày kể từ khi nhận được hung tin, cũng hơn ba ngày kể từ khi tỉnh lại, tâm trí nàng vẫn chưa thể thôi nhớ về bố mẹ và những người thân. Tất cả bỗng chốc bỏ nàng mà đi, trong cái đau đớn thảm khốc như xé nát trái tim nàng.

Lương Nhất Công đến bên, nhẹ nhàng cởi tấm áo ngoài khoác lên người nàng. Chàng vòng tay, kéo nàng ngả vào lòng, vỗ về an ủi. Kể từ khi tìm thấy Tố Như, thiếu chủ của Thanh Sơn môn đã luôn cận kề túc trực, ân cần săn sóc dù là ngày hay đêm, nửa bước cũng không rời. Đôi mắt trở nên thâm quầng vì thiếu ngủ. Tố Như là người con gái mà Lương Nhất Công đã phải lòng ngay từ lần đầu hai người gặp gỡ. Cũng bởi nàng đang vướng bận quy y cửa phật, chưa qua tuổi mười tám để hoàn duyên trần tục nên tình ý chàng chẳng thể thổ lộ, đành cất giữ trong lòng. Phải chứng kiến người con gái mình thương chịu đau khổ, trái tim Lương Nhất Công như thắt lại.

Bên ngọn đèn hiu hắt, Lương Nhất Công cẩn trọng bưng tới tô cháo nóng, dịu dàng:

- Ta nấu ít cháo, tiểu thư cố ăn chút cho lại người.

Tố Như là đệ tử phật môn, vì vậy bát cháo chỉ có gạo và đỗ xanh. Để có được bát cháo như vậy, Lương Nhất Công đã phải lận đận đi kiếm củi, hì hụi nhóm nửa, chất bếp từ nửa chiều. Chàng là thiếu chủ của Thanh Sơn môn, chuyện bếp núc trước nay không phải động tới, thành ra loay hoay, lại thêm mấy đêm không ngủ, khói bếp xông lên khiến hai mắt cay xè. Tố Như nhìn bát cháo hững hờ, ủ rũ đáp:

- Cảm ơn công tử, Tố Như không thấy đói.

Ba ngày qua, kể từ lúc tỉnh lại, nàng không chịu ăn uống gì, tấm thân gầy héo đến tiều tụy. Lương Nhất Công nhìn nàng mà lòng thêm xót xa:

- Đã mấy bữa nay tiểu thư không ăn uống rồi, cũng nên cố chút gì đi chứ.

Thấy nàng vẫn nhất mực cự tuyệt, chàng gắng lựa lời:



- Tiểu thư cứ định đày đọa bản thân mình mãi như vậy sao? Ta biết tiểu thư hiện giờ đang rất đau khổ và tuyệt vọng, nhưng mọi sự thì cũng đã xảy ra. Nếu Dương thủ lĩnh, Dương phu nhân cùng những người thân yêu của tiểu thư có ở trên trời trông xuống, thấy tiểu thư trong hoàn cảnh bây giờ, ắt hẳn họ sẽ buồn lắm đấy. – vừa nói, chàng vừa quệt tay lau đi vết nhọ trên mặt - Người mất cũng đã mất rồi, tiểu thư phải sống sao để họ có thể an lòng?

Những lời nói khiến Tố Như nhớ về cha mẹ và người thân. Nàng lại sụt sùi, giọt lệ tuôn trào. Lương Nhất Công chỉ muốn lựa lời khuyên nhủ, vô tình lại khơi lên nỗi đau trong lòng thì cảm thấy như có lỗi, đành im lặng không nói tiếp nữa. Sau những xúc động, Tố Như ngước lên. Nàng nhìn thiếu chủ của Thanh Sơn môn khuôn mặt lấm lem, tóc tai tơ rối, còn đôi mắt đỏ hoe vì khói bếp. Dù đang trong tâm trạng đau khổ, Tố Như cũng cảm thấy có chút áy náy. Nàng nhận lấy bát cháo, ôm vào lòng. Lương Nhất Công liền ghé xuống:

- Để ta giúp tiểu thư.

Chàng xúc lấy thìa cháo, vừa bón vừa nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy thương cảm. Tố Như ngập ngừng miễn cưỡng. Được mấy thìa, nàng lại toan nỗi xúc động mà bật khóc. Lương Nhất Công chưa hiểu nguyên do, luống cuống hỏi:

- Sao vậy? Có phải do cháo nóng?

Tố Như lắc đầu:

- Không phải.

Rồi lại nghẹn ngào. Phải đến khi cơn xúc động qua đi, nàng mới bình tĩnh hơn để nói:

- Tố Như lên mười tuổi đã theo sư phụ quy y cửa chùa, ngày ngày chỉ tụng kinh niệm phật, tu tâm tích đức những mong sao cho cha mẹ, người thân được bình an. Vậy mà ông trời không soi xét, đức Phật chẳng rủ lòng từ bi, bắt mọi người phải chịu cảnh đau đớn. – Càng nói, giọng nàng càng nức nở - Có phải do Tố Như thiện tâm chưa đủ, công đức chưa dày mà ông trời và đức Phật bắt phạt? Cớ sao bao nghiệp báo không trút hết lên đầu Tố Như chứ?



Nói đến đây, nàng lại cất tiếng khóc ai oán. Lương Nhất Công vội ôm Tố Như vào lòng, siết chặt trong vòng tay:

- Không, không phải tại nàng. Tất cả đều là do ông trời bất công, tạo hóa trêu ngươi. Nàng không có lỗi gì cả.

Đôi mắt chàng cũng rớm lệ. Lương Nhất Công xót xa cho nỗi bi phẫn của Tố Như, lại bất giác nhớ đến người mẹ của mình. Cả hai đều mỏng manh yếu đuối, nương tựa nơi cửa chùa để cầu sự bình an, che chở cho gia đình. Nếu một ngày mà chuyện không may xảy ra, chẳng phải mẹ của chàng cũng sẽ rơi vào cảnh khổ đau cùng cực? Chẳng phải khi chàng bị trúng Sinh Tử dược, mẹ đã lo sợ mà khóc cạn cả nước mắt. Lương Nhất Công suy ngâm:

"Mấy gã đàn ông như cha hay ta chỉ biết trông về phía trước, chỉ muốn cái sự anh hùng trong thiên hạ mà chẳng để ý đến người thân ở sau. Nếu như phải bỏ mạng, người chịu đau khổ nhiều nhất là ai nếu không phải những người phụ nữ. Nghiệp do ta gây nên, nhưng quả báo lại để những người thân gánh chịu, vậy thì còn gì là anh hùng? Sự anh hùng có ý nghĩa gì? Điều giản đơn như vậy, tại sao đến giờ ta mới nhận ra. Mà nhận ra rồi thì phải làm sao? Ta đâu thể quay đầu hay dừng lại. Sau lưng ta, ngoài người thân còn là các anh em cùng vào sinh ra tử, sau lưng họ cũng là vợ con, là gia đình. Rốt cục phải như thế nào mới vẹn toàn?"

Trong vòng tay của chàng, Tố Như cất tiếng:

- Lương công tử, ngày mai người có thể đưa Tố Như đến một nơi được không.

Lương Nhất Công dù chưa biết là đâu, vẫn gật đầu đồng ý:

- Được, ta sẽ đưa tiểu thư tới đó.

Ngày mới, bình minh ló rạng, soi chiếu những tia nắng dịu dàng xuyên qua lớp mái lá. Lương Nhất Công dụi mắt, tỉnh dậy trên chiếc chõng tre. Đã mấy đêm rồi, chàng mới được trọn giấc ngủ. Lương Nhất Công thấy mình được đắp một tấm áo choàng vắt ngang ngực, ngó qua bên kia giường thì không thấy Tố Như đâu. Vừa bước ra ngoài, chàng đã ngửi thấy hương thơm của cháo đỗ. Dưới bếp, ánh lửa cháy bập bùng. Rõ là Tố Như đã dậy trước đó. Nàng đang ngồi trên thảm cỏ ven hồ, tựa mình vào gốc phi lao và trông ra mặt nước xa xăm. Từng cơn gió ban sớm mang theo cái lạnh se sẽ.

- Tiểu thư đêm qua không ngủ được à?

Lương Nhất Công đến bên, nhẹ nhàng hỏi. Tố Như khẽ đáp:



- Không. Chỉ là Tố Như muốn ngắm nhìn mặt hồ lúc bình minh, nó giúp Tố Như cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Lương Nhất Công:

- Ngoài này sương sớm lạnh lắm, tiểu thư vẫn còn chưa khỏe, nếu muốn, sao không bảo ta đưa ra. Cả chuyện thổi bếp kia nữa, cứ để ta làm cũng được mà.

Tố Như ngoái lại nhìn chàng, trong đôi mắt ngọc chất chứa nỗi sầu:

- Tố Như là nữ, những chuyện như vậy để công tử phải động tay, thật không phải. Lương công tử, những ngày qua đã phiền người cất công chăm sóc, Tố Như vô cùng cảm kích, sau này không biết phải báo đáp như thế nào.

Lương Nhất Công nghe vậy thì vội gạt đi:

- Tiểu thư Tố Như, Nhất Công ta là thực lòng quan tâm lo lắng, muốn được chăm sóc cho tiểu thư, nào có phải vì chuyện ân nghĩa báo đáp. Xin tiểu thư đừng nói những lời như vậy.

Tô Như lại ngước nhìn mặt hồ, rầu rĩ:

- Cha mẹ, người thân đã mất, Dương gia đường cũng không còn, Tố Như giờ chỉ là một thân gái bơ vơ, không nơi nương tựa, nào có phải tiểu thư cành vàng lá ngọc. Xin Lương công tử cứ gọi phận nữ là Tố Như, đừng dùng hai từ tiểu thư nữa.

Trước đề nghị của nàng, Lương Nhất Công cảm thấy thật khó xử:

- Tiểu thư Tố Như, sao có thể như vậy được chứ? Đâuthể vì...dù thế nào... Tố Như, ta sẽ gọi như vậy nếu nàng thấy thoải mái.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.