Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 15: Ký tên



Yên Hàm dậy rửa mặt rồi bảo trợ lý gọi luật sư, sau đó thay quần áo trang điểm, bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ.

Cô có nhà riêng, cách công ty không xa, nhưng vì đã kết hôn nên những ngày không tăng ca cô sẽ về nhà chung, rất ít khi về nhà riêng.

Vì đây là nhà, nhà của cô và Tịch Quyền.

Nhưng sau khi ly hôn thì không tiện ở đây nữa, chắc chắn phải về nhà riêng thôi.

Nghĩ đến đây cô dừng lại, mở tủ, lấy điện thoại dựa vào cánh tủ quần áo mở album riêng xem video đám cưới của hai người.

Nói đến đám cưới này, quả thật rất hoành tráng, không chỉ vì gia thế của hai nhà Tịch Thị và Quân Đình, mà còn vì mức độ xa hoa của đám cưới.

Mọi chi tiết đều theo sở thích của cô, tất nhiên nếu không phải là liên hôn, chỉ là một đám cưới đơn thuần, cô sẽ không tổ chức xa hoa phô trương như vậy, nhưng vì không tránh khỏi bước này, cô đã tận dụng tối đa để tổ chức theo sở thích của mình, dù sao cũng là cưới người mình thích.

Hơn nữa, trong liên hôn thương mại, người được mời luôn nhiều, hôm đó giới thượng lưu đều cảm thán trong nhóm, nói rằng đường phố Bắc Kinh hôm đó tắc nghẽn gấp mười lần, toàn là xe đi dự tiệc cưới.

Trong bữa tiệc hôm đó có người xúi họ uống rượu giao bôi, cô đỏ mặt vô cùng, mặc chiếc váy cưới mà mình đã may suốt hai năm mới hoàn thành, trong không gian phồn hoa xa hoa, cùng anh uống một ly rượu giao bôi.

Khoảnh khắc đó chắc chắn là lúc tim cô đập mạnh nhất trong đời.

Xem xong video uống rượu, Yên Hàm cười, cất điện thoại tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.

Thật ra cô chẳng có tâm trạng gì để dọn, nhưng nếu không tìm việc gì đó để làm thì cô cũng không biết phải làm gì, chẳng lẽ ngồi chờ luật sư, hoặc chờ anh? Chắc anh tối mới về.

Cô sắp xếp sơ qua những thứ cần mang đi, sau đó xếp vài bộ quần áo yêu thích cho mùa này vào vali, ký xong ngày mai cô sẽ bay sang Paris. Những thứ khác, đồ trang sức linh tinh này nọ nhiều không kể siết, một chiếc xe tải cũng không thể nào kéo hết, lần sau cô sẽ cho người đến mang đi.

Dọn dẹp xong phòng ngủ, Yên Hàm xuống lầu pha một ly cà phê, nghĩ đến việc lúc trước dọn vào đây cô đã vui sướng biết bao. Nhà lớn thế này, không có một người giúp việc thường trú, chỉ vì lúc đó cô nghĩ đến thế giới hai người, không muốn bị ai làm phiền.

Thực tế chứng minh, ngay cả Tịch Quyền cũng không làm phiền cô, cô cứ thế mà sống một mình.

Nhưng cũng không thể trách anh được, có lẽ anh cũng không biết cô về nhà mỗi ngày. Nếu biết chắc cũng tò mò, em về mỗi ngày làm gì, liên hôn mà coi như thật?

Hừ.

Yên Hàm uống một ngụm cà phê, cười mỉm lắc đầu.

Ngồi một lúc, cô lấy điện thoại đặt một vé máy bay đi Paris, bay tối mai.

Đặt xong, cô trò chuyện một chút với Vưu Nghiên rồi tiếp tục ngẩn ngơ suy nghĩ một vài điều.

Từ khi đính hôn đến khi kết hôn, hai người thực ra có khoảng thời gian kéo dài hai năm, bởi vì đám cưới đình đám ở Bắc Kinh năm ngoái cần rất nhiều thời gian để sắp xếp.

Trong hai năm đó, vào các dịp lễ tết, cô đều đến nhà cũ của nhà họ Tịch để ăn cơm. Nhớ lần đầu tiên sau khi đính hôn, vào dịp Tết Nguyên đán, Tịch Quyền đã gọi điện cho cô, bảo rằng nếu có thời gian vào đêm Giao thừa thì hãy đến nhà cũ chúc Tết ông bà. Cô rất vui vẻ mà đến.

Đêm đó, cô ngồi bên cạnh bà nội của Tịch Quyền, nghe bà kể về những câu chuyện của anh, nghe rất say sưa. Thỉnh thoảng, cô lại nói xấu anh trước mặt bà, khiến mọi người cười vang. Khi đó, anh chỉ vuốt tóc cô một cách cưng chiều, lúc đó thật sự hạnh phúc đến mức như muốn nổ tung.

Sau đó, khi ông bà phát bao lì xì, cô được coi là con dâu mới trong nhà, mặc dù chưa chính thức tổ chức đám cưới nhưng đã đính hôn, nên hai người họ là người nhận bao lì xì đầu tiên.

Khi đó, Tịch Quyền đã làm gì? Anh quay đầu đưa bao lì xì cho cô, cô ngạc nhiên nhướng mày hỏi tại sao, anh nói: “Của anh là của em.”

Cô ngẩn ngơ.

Sau đó, tất cả họ hàng đều cười ầm lên, bị anh làm cho đỏ mặt, tim đập thình thịch, cô lặng lẽ nhận bao lì xì ôm vào lòng.

Thực ra, anh cũng khá giỏi trong việc tán tỉnh, chỉ là anh không có trái tim. Nếu anh có trái tim, thật sự có thể chỉ cần vài ba câu nói đã khiến người khác say mê.

Cô cũng không rõ liệu mình có hối hận không, thực ra chắc cũng không hối hận gì nhiều, dù sao cũng không phải lúc đó có nhiều lựa chọn. Lựa chọn lớn nhất của cô chính là anh.

Lúc đó, tình hình của Tập đoàn Quân Đình rất tệ, cổ đông đấu đá nội bộ suốt nhiều năm, đúng lúc ba cô bệnh nặng, đột nhiên giống như một miếng thịt béo bị người khác nhòm ngó. Anh trai cô ngay lập tức tiếp quản, nhưng chỉ dựa vào một mình anh ấy, chỉ dựa vào nhà họ Yên muốn chống lại cơn bão táp từ mọi phía, vẫn rất khó khăn.

Lúc đó, muốn ổn định tình hình, chỉ có cách nhanh nhất và hiệu quả nhất, chính là liên hôn.

Sau nhiều lần thương thảo, cuối cùng cô và Tịch Quyền đã kết hôn. Lúc đó, thông tin về việc liên hôn giữa Tịch Thị và Quân Đình vừa được công bố, thậm chí còn chưa đính hôn mà tình hình của Quân Đình đã lập tức ổn định rồi.

Vì vậy bây giờ… nếu ly hôn, thật sự là một việc rất phiền phức.

Không lâu sau, luật sư đã đến.

Yên Hàm tỉnh táo lại, đi pha một ly cà phê mang đến.

Luật sư nhận lấy bản thỏa thuận trước hôn nhân dài 60 trang do anh ta và một luật sư họ Chu khác đã soạn thảo, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

“Cô Yên có ý định gì?” Anh ta hỏi.

“Ly hôn.”

“Hiện tại, Tập đoàn Tịch Thị do anh Tịch nắm giữ và Tập đoàn Quân Đình của nhà cô có tổng cộng tám dự án hợp tác. Cô đã bàn bạc với gia đình chưa?”

Yên Hàm dựa vào ghế sô pha, gác chân, tay cầm ly cà phê, “Quân Đình hiện tại do anh trai tôi nắm quyền, tôi chưa thông báo với anh ấy, nhưng tôi sẽ thương lượng với Tịch Quyền về thỏa thuận ly hôn, không công khai, tiếp tục hợp tác. Trong thỏa thuận trước hôn nhân đã có điều khoản này, sẽ không sao.”

Luật sư gật đầu.

Sau đó, Yên Hàm nghe luật sư nhắc lại một số đoạn trong bản thỏa thuận trước hôn nhân.

Thực ra, phần lớn thỏa thuận của họ là về tài sản trước hôn nhân và cổ phần công ty, trong 60 trang chỉ có vài trang liên quan đến hôn nhân của họ, và trong đó có một số điều khoản khá nhân văn.

Ví dụ, họ đã đồng ý rằng, sau ba năm nếu thật sự không thể tiếp tục, có thể ly hôn mà không cần lý do, chỉ cần chờ đến khi tất cả các dự án hoàn tất mới công bố, bao gồm cả với gia đình hai bên. Dù sao, trong quá trình hợp tác, hai gia đình đứng đầu mà lại ly hôn, các đối tác khác sẽ lo sợ có vấn đề gì xảy ra.

Còn về việc ngoại tình, người thứ ba… thì ngược lại, không có gì trong thỏa thuận, dù sao trong giới này ai cũng biết rằng những cuộc hôn nhân thương mại này hầu như đều nhắm mắt làm ngơ, miễn là không làm mất mặt đối phương thì có thể sống được.

Tuy vậy, trong thỏa thuận của họ vẫn có một điều khoản là, trong ba năm, nếu có hành vi quá mức làm phiền đối phương, chẳng hạn như hành vi của Tịch Quyền ngày hôm qua, khiến cô trở thành đề tài bàn tán của người khác, thì cô cũng có thể yêu cầu ly hôn. Nếu anh còn chút lương tâm, không quá tồi tệ, thì nên gật đầu đồng ý.

Vì vậy, khi luật sư đọc xong, anh ta bắt đầu soạn thảo thỏa thuận ly hôn.

Yên Hàm ngồi dựa lưng vào ghế sô pha một cách duyên dáng, uống cà phê, mắt nhìn ra ngoài cửa kính lớn. Hôm nay trời nắng đẹp quá, giống hệt ngày đầu tiên cô gặp anh.

Nhưng, đồ đàn ông khốn nạn, chị đây sẽ không còn lưu luyến anh nữa.

Luật sư mất hai tiếng để soạn thảo bản nháp, để cô xem qua, giữa chừng còn nhắc nhở cô, “Ngôi nhà này là quà cưới của ba mẹ chồng tặng cô và anh Tịch, đứng tên cô.”

Mắt Yên Hàm khẽ động, nhất thời quên mất điều này, chỉ có nhà họ Tịch là tốt, còn tổng giám đốc của họ thì quá tồi tệ.

Nhưng cô có nhà riêng, sau khi ly hôn dù ngôi nhà này là của cô, cô cũng sẽ không tiếp tục ở đây, dù sao món quà này không phải là một sợi dây chuyền hay một bó hoa, mà là một căn biệt thự đơn lập ở ngoại ô Bắc Kinh, giá trị không thể đong đếm được.

Cô sẽ trả lại, nếu họ không nhận thì cứ để trống.

Xem xong thỏa thuận mất thêm một tiếng nữa, cuối cùng đến chiều.

Yên Hàm đã không ngủ suốt một đêm, đầu đã rất đau, tiễn luật sư ra về, dặn anh ta tối nay khi Tịch Quyền đến thì quay lại, rồi cô chuẩn bị đi nghỉ.

Cô vừa lên lầu vừa lướt mạng, các nhóm danh nhân ở Bắc Kinh vẫn đang náo nhiệt lan truyền chuyện chồng cô ngoại tình, có những nhóm cô chưa tham gia còn có người chụp ảnh màn hình gửi cho cô, có thể nói là rất chu đáo.

Xem xong, cô vào phòng tắm rửa mặt, rồi nằm lên giường, không kéo rèm cửa, cứ để ánh nắng chiếu vào một góc, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì quá mệt.

Ngủ một mạch đến khi bên ngoài đã đầy sao, Yên Hàm bị chuông báo thức đánh thức, dậy nấu một tô mì ăn, cả ngày cô chỉ uống một ly cà phê, giờ cảm thấy ruột gan như thắt lại.

Ăn xong, cô lại lên lầu trang điểm. Ngũ quan của cô vốn đã tinh xảo xinh đẹp, không trang điểm cũng rất ổn, nhưng trong tình huống này, khí thế tuyệt đối không được thua.

Vừa xoay thỏi son môi, bên dưới truyền đến tiếng xe, hơn nữa không chỉ có một chiếc.

Yên Hàm khẽ mỉm cười, đối diện gương, vén gọn mái tóc xoăn sóng, nhắn tin cho luật sư của mình.

Chờ đến khi luật sư của mình đến, cô mới xuống lầu. Tịch Quyền đã ở trong phòng khách, bên cạnh là luật sư của anh và cựu trợ lý Tiêu Vận.

Không hiểu sao, rõ ràng là cô gọi anh đến ký tên, nhưng khi nhìn thấy anh trong bộ vest, bên cạnh có luật sư, lồng ngực cô vẫn có cảm giác như bị đập mạnh, như thể có gì đó vỡ vụn.

Anh nghe tiếng bước chân liền ngước lên, hai người đối diện nhau qua nửa căn phòng.

Hơn một phút sau, Yên Hàm bước xuống, đi đến ghế sô pha ngồi xuống.

“Em đã chuẩn bị bản thỏa thuận xong.” Cô ra hiệu cho luật sư đưa cho anh xem, “Anh xem đi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.