Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 40



Trịnh Thừa Hạo chậm rãi đi trên con phố vắng lặng trong nửa giờ trước khi trở về nhà lúc nửa đêm. Mẹ anh đang lo lắng đợi anh ở cửa.

"Ba của con đang đợi con ở trong phòng." Bà nói. Đó cũng là điều mà anh đoán được.

"Con biết." Anh nói, tháo giày để lên kệ. Bước ngang qua người mẹ kế, anh dừng lại khi bà năm lấy cánh tay anh.

"Mẹ muốn nói chuyện với con sau khi con nói chuyện với ba con, vì vậy đừng đi ngủ." Bà lặng lẽ thì thâm, anh gần như tự hỏi tại sao bà lại nói nhỏ như vậy. Gật đầu như một lời hứa, anh đẩy cửa ra rồi đóng lại sau lưng mình. Giống như thường lệ, ba anh ngồi trên giường, dựa vào chiếc gối được kê ở phía sau. Như mọi khi, khuôn mặt của ông luôn tối sầm và dữ tợn.

Kéo ghế đến bên cạnh giường, Trịnh Thừa Hạo ngồi xuống. "Con về rồi."
Người cha chế giễu sự xuất hiện của con mình. "Đã quyết định chưa?”

Trịnh Thừa Hạo ngơ ngác nhìn ông.

"Con định làm gì? Con sẽ kết hôn với cô ấy? Hay con sẽ gặp lại con gái của chủ tịch Ngô? Ba đã nghe con bé nói những điều tốt đẹp về con và muốn gặp lại con. Một cô gái như Huyền Sương không dễ dàng tìm thấy được. Thừa Hạo. Con bé có rất nhiều thứ để cho con hơn là cô gái bình thường mà con đang quen."

Lông mày anh nhíu chặt. Anh nói một cách kích động. "Baà"

Ba anh trợn mắt há hốc mồm. "Kết hôn với cô ấy sau khi con tốt nghiệp."

"Cái gì?" Anh ngước mắt vì không thể tin được. "Sao ba có thể nói như vậy?”

"Thừa Hạo" Giọng điệu của người đàn ông trở nên nhẹ nhàng hơn một chút như thể hiện sự mệt mỏi. "Con có biết ba rất hối hận khi Hân Di chết không?"

Khi nhắc đến chị gái, Trịnh Thừa Hạo trở nên tuyệt vọng.
"Ba không thể cho nó một cuộc sống đàng hoàng." Ông thú nhận. "Ba đã nuôi dạy nó với niềm tin rằng nếu con không thể thành công, nó sẽ giúp ba trong công việc. Vì vậy, ba đã cứng rẳn với no, hạn chế nó tiếp xúc với môi trường bên ngoài. Con gái ba kết hôn mà không nở nụ cười trên môi. Những ngày này ba tự hỏi nếu ba đi gặp con bé không, liệu ba có nhìn thấy nó mỉm cười không?"

Trịnh Thừa Tuấn nhìn chăm chăm vào khoảng trống hồi tưởng lại chuyện xa xưa trước khi quay lại nhìn con trai.

"Ba chỉ muốn con kết hôn với con gái của chủ tịch Ngô vì cô ấy có thể giúp con trong nhiều lĩnh vực mà con thiếu sót, nhưng nếu con không muốn, ba vẫn muốn con kết hôn trước khi ba chết. Ba muốn nhìn thấy con trai mình ổn định cuộc sống"" Trịnh Thừa Hạo có thể cảm nhận được sự trung thực tuôn trào qua giọng nói của ba mình. "Nhưng nếu con kết hôn với cô gái đó, cả hai đứa sẽ bị tổn thương. Cô ấy không có học vấn, không có ba mẹ, không có nền tảng. Mọi người sẽ nói về cô ấy sau lưng con. Con có chắc là con có thể bảo vệ cô ấy không?”
Ông đề cập đột ngột đến Lý Diệu Linh khiến Trịnh Thừa Hạo tràn ngập lo lắng. Anh cũng sợ hãi, bởi vì anh không có sức mạnh bằng người đàn ông hiện đang bảo vệ ngôi nhà này. Anh không có khả năng về nhiều mặt.

"Con chưa sẵn sàng để kết hôn." Trịnh Thừa Hạo thú nhận.

Ba anh lắc đầu. "Không ai sẵn sàng, Thừa Hạo. Tất cả chúng ta phải bắt đầu từ vạch xuất phát và học hỏi trên con đường đến đích. Tất cả chúng ta đều phải trải qua những va vấp để lớn lên, ba vẫn đang học bài học cuộc đời, con cũng sẽ phải như vậy. Hãy suy nghĩ về điều đó, con trai à."

Khi bước ra ngoài, anh có cảm giác như mình đang bước trên gai. Khó khăn và gian khổ. Lý Diệu Linh là một tiềm năng hôn nhân được chấp thuận nhưng liệu anh có đủ can đảm để đi trên con đường với cô không? Liệu Lý Diệu Linh có đồng ý đi cùng anh mặc dù biết những khó khăn đang chờ ở phía trước?

Trịnh Thừa Hạo nhớ lại mẹ mình muốn gặp, vì thế anh đi đến phòng của bà. Anh gõ cửa rồi mở nó ra. Kể từ khi bà chuyển đến đây để chăm sóc anh và Trịnh Hân Di, bà luôn ngủ riêng.

Người phụ nữ lo lắng đứng dậy, năm lấy tay anh và kéo anh ngồi xuống mép giường. "Xong chưa? Thế nào rồi?"

Mim cười nhẹ nhàng, anh nói. "Ba không la mắng con."

Miỉm cười dịu dàng, người phụ nữ xoa anh một cách trìu mến. "Ba của con là một người đàn ông tốt dù ông ấy có một chút xấu tính, nhưng ông ấy rất quan tâm đến con cái của mình"

Trịnh Thừa Hạo gật đầu. 'Mẹ muốn nói chuyện gì với con?"

Người phụ nữ nhìn xuống đất một chút rồi sau đó ngẩng đầu lên. "Con gặp cô ấy như thế nào?"

"Ai?" Anh hỏi rồi lập tức hiểu ra. "Diệu Linh ấy à? Chỉ là... một sự cố. Mẹ nghĩ gì về cô ấy? Cô ấy có dễ thương không?”

Người phụ nữ mỉm cười vui vẻ. "Cô ấy xinh đẹp. Nếu con thích cô ấy, thì cứ kết hôn với cô ấy. Đó mới là điều quan trọng."

"Điều đó làm cho con hạnh phúc" Anh cười toe.

"Thừa Hạo." Mẹ anh nói. "Cô ấy thực sự không có ba mẹ? Còn bà con họ hàng của cô ấy thì sao?"

Anh lắc đầu. "Diệu Linh chưa bao giờ nhắc đến ai cả, ngoại trừ em trai cô ấy. Cô ấy nói rằng hai chị em lớn lên trong trại trẻ mồ côi sau đó cô ấy tự mình nuôi nấng Khắc Tiến khi rời khỏi trại."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.