Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 39



Đôi mắt Lý Diệu Linh dán chặt vào đường chân trời, giọng nói của Trịnh Thừa Hạo rất xa vời mặc dù anh ở ngay bên cạnh cô. Giọng nói của anh thoảng qua bên tai cô, lơ đễnh, như gió. Cô thực sự không lắng nghe anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự cô đơn trong giọng nói của anh. Đó chính xác là cảm giác bồi hồi, lan rộng khắp trái tim cô.

"Sau khi chị gái anh qua đời, mọi trách nhiệm đều được giao lại cho anh. Ba anh chưa bao giờ tự hào về anh. Anh muốn thực hiện mong muốn của ông ấy nhưng anh không nghĩ rằng mình có thể đáp ứng được kỳ vọng mà ông ấy muốn anh làm. Những điều ông ấy muốn ở anh là những điều không thể khiến anh hạnh phúc, chúng là những điều mà anh không thể tự mình làm. Anh biết anh là một đứa con vô dụng. Mối quan hệ cha con anh luôn có vết nứt, nhưng bây giờ cuộc sống của ba đang dần rút ngắn."
"Anh muốn sống đơn giản bằng ý chí của riêng mình, bằng cách làm những gì anh muốn. Đó là lý do tại sao anh ngưỡng mộ những người sinh ra trong gia đình bình thường. Khi mọi thứ đã được xác định trước, họ tự đưa ra lựa chọn để quyết định ngã rẽ nào là tốt nhất để đi, nhưng ngay cả khi có một con đường tốt hơn, anh cũng không có lựa chọn nào khác. Anh rất ngu ngốc, phải không?"

Lý Diệu Linh quay lại nắm lấy tay anh, ôm lấy anh, để đầu anh tựa vào vai mình.

"Em xin lỗi, Thừa Hạo." Cô nói. "Sẽ ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Cô động viên anh. Nhưng cô biết đó là một lời nói dối.

Trịnh Thừa Hạo đưa cô trở lại khu chung cư khi trời tối dần. Bước ra từ thang máy, Lý Diệu Linh dừng lại trước cửa căn hộ của mình, do dự không biết có nên đi vào hay không. Cô bắt đầu nhận ra rằng kể từ khi Lý Khắc Tiến kết hôn, cô trở nên cô đơn khi sống một mình, cô đã quen với việc chăm sóc cậu. Bây giờ cô không còn ai để chăm sóc, điều này để lại một khoảng trống mà cô thấy không quen.
Nhanh chóng xoay người, cô lao ra khỏi tòa nhà. Một lúc sau, Lý Khäc Tiến mở cửa ngôi nhà nhỏ của mình, mỉm cười ngạc nhiên trước chuyến thăm bất ngờ của chị gái.

"Chị Diệu Linh." Cậu thốt lên và mời cô vào.

Lý Diệu Linh liếc nhìn xung quanh khi cô cởi giày. "Hạ Vy. đâu?"

"Cô ấy ngủ rồi để mai dậy sớm đi làm." Cậu giải thích. "Chị vào đi. Chị có đói bụng không?”

Cô lắc đầu, quan sát ngôi nhà sạch sẽ của em trai. "Nếu vợ đang ngủ, chẳng phải người chồng cũng nên như vậy sao?"

Cậu cười toe toét với cô, chuyển sang ngồi xuống bàn trước máy tính để mở. Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, cậu trở thành nhà tư vấn công nghệ tại một công ty kỹ thuật. Ngôi nhà hiện đại, mọi vật đều được làm bằng gỗ tốt, ánh đèn rực rỡ mà không quá chói mắt. Đồ nội thất được Lục Hạ Vy lựa chọn cẩn thận tại cửa hàng nội thất nổi tiếng, tất cả đều đẳng cấp và mới mẻ.
Họ sống tốt, điều này khiến cho Lý Diệu Linh cảm thấy tốt phần nào.

Cô ngồi xuống cạnh em trai, nhìn cậu bận rộn làm việc trên máy tính. "Em đang làm gì vậy?"

"Công việc của em thôi." Cậu trả lời sau đó đẩy máy tính sang một bên để nói chuyện với cô. "Xin lỗi, em không có thời gian để đến gặp chị."

Trái tim cô tan chảy trước người duy nhất cô coi là gia đình và nghĩ về người mẹ mà cô đã nhìn thấy ngày hôm nay. Nếu Lý Khắc Tiến nhìn thấy bà, nỗi buồn trong cậu sẽ trỗi dậy vì người mẹ đã bỏ rơi họ để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, để lại hai chị em trong giẻ rách còn bà thì sống giàu có. Ý nghĩ đó đã làm tan nát trái tim cô.

"Đừng để ý đến chị." Cô nói. "Chị chỉ muốn ghé qua gặp. em chút thôi."

Cậu mỉm cười. "Chị bị sao vậy?"

Cô không thể nói ra chuyện đã gặp lại mẹ. "Không có gì." Cô läc đầu. "Chị hơi buồn chán sau khi trở về từ buổi hẹn hò, cho nên chị quyết định đến đây. Bây giờ chị đã gặp em rồi, thấy em sống tốt, chị nên đi."

"Chờ một chút." Cậu gọi rồi vội vã đi về phía tủ lạnh. "Hạ Vy có làm ít há cảo. Chị mang một ít về mà ăn."

Cô nhìn cậu em lục lọi trong tủ lạnh. Người duy nhất chân thành đứng đẳng sau cô, người yêu thương cô đến từng chút một ngay cả khi động cơ của cô không phải lúc nào cũng chính đáng sẽ mãi là gia đình của cô - Lý Khắc Tiến, người em trai mà cô đã nuôi dạy rất tốt. Khi cậu vội vàng quay lại để đưa cho cô những chiếc hộp nhỏ mà cậu nhanh chóng gói lại, cô mỉm cười với cậu.

Từ khi còn trẻ cho đến bây giờ cậu luôn đứng thấp hơn cô một chút. Bây giờ cậu cao hơn cô một cái đầu rồi. Cô cảm thấy tự hào về đứa em của mình.

Đưa tay lên chạm vào mặt cậu, cô nói. "Chị rất vui khi được gặp em, Khắc Tiến. Nhớ đừng thức khuya quá nhé. Chị sẽ ăn hết những thứ này thật ngon."

Cô bước ra ngoài, đột nhiên cảm thấy cô đơn và buồn bã đến nỗi khi đi xe buýt trở về căn hộ, cô lặng lẽ khóc thầm.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.