Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 16



Tôi nằm trên giường, mở quyển nhật ký ra.

[Ngày 5 tháng 11]

Hôm nay mẹ tôi về rồi.

Lần cuối cùng tôi gặp bà ấy là nửa năm trước, đừng hiểu nhầm, tôi không hề nhớ bà ấy, chỉ là nếu bà ấy về thì tôi sẽ phải về nhà thôi, không được gặp em nữa, nhưng mà tôi sẽ cố gắng quay lại sớm.

[Ngày 6 tháng 11]

Mẹ tôi để tiền lại rồi đi, thực ra hồi nhỏ tôi thường nghĩ, liệu có phải tôi không ngoan nên bố mẹ mới ly hôn hay không, họ mải phấn đấu cho sự nghiệp riêng của mình, còn tôi thì ném cho bảo mẫu học vấn cao nhưng không có quan hệ huyết thống.

Sau này lớn lên thì tôi hiểu ra rằng, không phải tôi không ngoan mà là họ không tốt. Ông trời muốn bù đắp cho tôi nên mới cử em xuống, em chính là món quà của tôi.

[Ngày 7 tháng 11]
Dạo này hơi bận, muốn cᏂị©Ꮒ em quá.

Ặc, ngắn gọn ghê. Tôi lật tiếp sang trang sau.

[Ngày 8 tháng 11]

Dạo này suốt ngày có người tỏ tình với tôi, phiền thật.

Khi nào em cũng có thể nói một câu “Em thích anh” với tôi nhỉ… Nhưng có lẽ vẫn không nên nói thì hơn, tôi sợ mình sẽ mất kiểm soát mà “làm” em đến chết mất.

[Ngày 10 tháng 11]

Em lại đi ra ngoài chơi cùng cậu ta.

Tôi vô cùng tức giận, tôi muốn bắt trói em lại, đặt dưới thân tôi ** em một cách thô bạo, ** đến khi em khóc lóc xin tôi tha thứ!

Tôi chép miệng, kinh thật, ** đến khi khóc, lại còn xin tha, thế thì phải làm đến mức nào chứ. Tôi đang cười thì bỗng ký ức tối qua hiện lên, tiếng cười hơi ngừng lại, tôi đóng cúc quyển nhật ký cay cú ném vào ngăn kéo.

Thôi, không đọc nữa, ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Lâm Dung.

“Tô Đống, em có điện thoại này.”

Tôi mơ màng mở cửa, không ngờ lại là chủ nhà gọi.

Thì ra tôi chậm tiền thuê mấy ngày rồi, tôi xin lỗi chủ nhà, cọc một tháng trả một tháng đã là chiếu cố tôi lắm rồi, thế mà tôi lại quên mất ngày trả tiền thuê.

Tôi lườm Lâm Dung một cái, sau đó đi vào phòng ngủ đứng cạnh cửa sổ, tôi vẫn luôn có một kế hoạch với quyển nhật ký kia, cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện rồi.

Giải quyết xong tiền thuê nhà, tôi vờ như nói chuyện phiếm hỏi chủ nhà: “Người thuê trước tốt lắm cô, dọn nhà sạch sẽ, chắc là con gái phải không ạ?”

Chủ nhà cười nói: “Thế thì cậu đoán sai rồi, là con trai, còn là thành viên ban nhạc đấy.”

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ra là con trai à.”
Nhắc đến người thuê trước, chủ nhà có vẻ rất hào hứng, không chờ tôi hỏi đã tự bật loa.

Người thuê trước là học sinh của học viện âm nhạc gần đây, ở chỗ cô ấy hơn một năm, tính tình rất tốt, ngoại hình cũng đẹp trai. Hai cô chú chủ nhà đều quý anh ta, còn đi xem buổi biểu diễn của anh ta nữa. Cô chủ nhà nhiệt tình giới thiệu với tôi, nói anh ta có hai điểm biểu diễn cố định, một quán bar với một hộp đêm, có lúc còn cùng ban nhạc khác đi diễn tour gì đó nữa.

Quán bar kia cách trường hơi xa, hộp đêm thì ở ngay trong tiểu khu này, cô chủ nhà nói anh ta rất có tài, bảo tôi nếu rảnh có thể đi xem thử.

Thấy cô chủ nhà nhiệt tình như vậy nên tôi cũng thuận miệng đồng ý, sau đó nói thêm mấy câu rồi cúp máy.

Cô chủ nhà gửi link quán bar và hộp đêm qua Wechat cho tôi, còn đính kèm một tấm danh thϊếp. Tôi mở ra xem thử, rất nhiều đánh giá đều khen DJ đẹp trai, chàng trai trong ảnh đeo khuyên tai, mặc áo ba lỗ đen, trên cổ đeo mấy sợi dây chuyền, tổng thể trông rất ngầu.

“Em muốn đi tìm cậu ta?” Lâm Dung không vui hỏi.

Tôi liếc mắt nhìn anh ta: “Anh là cảnh sát Thái Bình Dương à, can thiệp rộng thế.”

Lâm Dung đi đến bên cạnh tôi nhìn qua bức ảnh nói: “Mặt mũi này vừa nhìn đã biết là biếи ŧɦái.”

Tôi cười, Lâm Dung nói không sai, không biếи ŧɦái thì sao viết nổi quyển nhật ký kia, nhưng mà…

“Anh cũng đừng nói người khác, làm sao anh chắc chắn mình không phải một tên biếи ŧɦái chứ?”

Lâm Dung nghe vậy chẳng những không giận mà còn cười hỏi tôi: “Kẻ cất một quyển nhật ký biếи ŧɦái ở đầu giường như em mà còn đi chất vấn người khác?”

Tôi thẹn quá hóa giận: “Ai bảo đọc nhật ký biếи ŧɦái viết cũng là biếи ŧɦái? Tôi có mục đích sử dụng khác được không?”

Lâm Dung nghe thế bèn hỏi dò: “Ồ? Mục đích sử dụng khác… Đừng bảo là em vừa đọc vừa thủ da^ʍ đấy nhé?”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Lâm Dung nhìn thấu tôi rồi, anh ta bỗng thu lại nụ cười, chậm rãi đến gần, từ trên cao nhìn xuống tôi.

“Tô Đống, em dùng nó thủ da^ʍ bao lâu rồi?”

Tôi lúng túng bao biện: “Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả.”. TruyenHD

Lâm Dung nhìn tôi, mắt sáng như đuốc: “Tôi muốn chứng thực một chuyện với em.”

“Cái gì?” Lần này tôi không hiểu thật.

Lâm Dung đột nhiên vặn đầu tôi qua hôn lên môi tôi, nhưng trước khi tôi đẩy ra thì anh ta đã tách ra rồi.

“Tô Đống, nói cho tôi biết, em có cảm thấy ghê tởm không?” Ánh mắt Lâm Dung có chút si mê.

Tôi sững sờ vài giây sau đó chào hỏi anh ta bằng một nắm đấm, Lâm Dung bị tôi đánh lùi lại mấy bước rồi va mạnh vào tường phòng ngủ, tôi đứng nguyên tại chỗ căm tức nhìn anh ta.

Lâm Dung đưa tay lên sờ chỗ bị tôi đấm, đột nhiên lộ ra nụ cười nham hiểm.

Nhìn Lâm Dung xa lạ như vậy khiến tôi hơi sợ hãi.

“Cú này đấm cũng mạnh đấy.” Lâm Dung xoay khớp cổ làm nó kêu răng rắc, “Tô Đống, nếu em đã muốn đánh nhau thì tôi đánh với em, nhưng tốt nhất là em có thể nắm chắc là sẽ đánh bại được tôi, nếu không…” Khóe miệng anh ta nhếch lên: “…Đcm tôi sẽ ** chết em.”

Lời tác giả: Tự tìm chỗ ngồi đi các bà, tôi chuẩn bị đua xe đây.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.