Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 15



Dịch: Kogi

Lúc tỉnh dậy toàn thân tôi đau nhức.

Tôi trở mình, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc ở bên cạnh, tôi dùng ngón tay day huyệt thái dương, sao Lâm Dung lại ở đây nhỉ?

Đầu hơi nhức, tôi vén chiếc chăn mỏng đang đắp trên người ra, đang định bước xuống giường thì bị Lâm Dung kéo vào lòng ôm.

Lâm Dung ôm tôi từ phía sau, hơi thở của anh ta phả vào cổ tôi, hành động thân mật ấy làm tôi nổi hết cả da gà gai ốc, nhất là bên hông còn bị thằng em của anh ta cạ vào.

“Đm anh làm gì thế!” Tôi hất tay anh ta ra vội vàng ngồi dậy.

Lâm Dung giờ mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Tôi đẩy anh ta ra, vừa bước xuống giường đã thấy hai chân nhức mỏi, cứ thế ngồi khuỵu xuống đất.

Không đúng, chân tôi nhũn quá, hơn nữa…phía sau nóng như lửa thiêu vậy.
Tôi cúi xuống, phát hiện toàn thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngẩng lên, Lâm Dung vừa mới ngồi dậy đang phơi chim ra ngoài.

Có gì đó nổ tung trong đầu tôi, một vài cảnh tượng lập tức tràn vào.

“Tôi muốn ** em bắn, tinh…”

“…”

Tôi run như cầy sấy, không tin nổi chuyện này là thật.

“Tôi… Anh…” Tôi nhìn Lâm Dung lắp bắp nói.

Lâm Dung bước xuống giường, với khăn tắm vây quanh hông rồi đi đến bên cạnh tôi, cười nói: “Không đứng dậy nổi à?”

Thấy anh ta lại gần, tôi che Tiểu Tô Đống theo phản xạ.

“Hôm qua chúng ta…”

“Chúng ta làm rồi.” Lâm Dung cười nhe hàm răng trắng đều tăm tắp.

Não tôi chập mạch, nhìn anh ta như thằng đần: “Chúng ta làm rồi là sao?”

Lâm Dung ngồi xổm bên cạnh tôi, hai mắt lấp lánh nhìn tôi nói: “Là em, Tô Đống, và tôi, Lâm Dung, làʍ t̠ìиɦ rồi.”
“Hả?!!!” Tiểu khu yên tĩnh vang lên tiếng gào thảm thiết của một chàng trai.

Tôi nhìn Lâm Dung, mặt cứng đờ: “Anh, anh chắc không?”

Lâm Dung giơ tay lên thề: “Tôi thề với trời, hôm qua Lâm Dung và Tô Đống đã làʍ t̠ìиɦ, địa điểm là ở…”

“Thôi thôi thôi…” Tôi vội cắt lời anh ta, sợ nghe tiếp sẽ hộc máu mà chết.

Thực ra tôi cũng lờ mờ đoán ra rồi, nhưng lý trí và tự tôn không cho phép tôi thừa nhận. Tôi thà tin rằng cảnh tượng đó là một giấc mơ còn hơn, thế nhưng cảm giác nóng rực phía sau lại nhắc tôi rằng tất cả đều là sự thật.

Sự thật đó là: Tôi và Lâm Dung lên giường rồi, nói chính xác hơn là tôi bị Lâm Dung cᏂị©Ꮒ.

Tôi vịn thành giường đứng dậy, xỏ bừa một cái quần đùi vào rồi lảo đảo chạy ra ngoài.

“Em đi đâu thế?”

“Đi đái!”

Tôi vào phòng tắm, muốn dùng nước lạnh xối cho tỉnh táo lại, nhưng vừa ngẩng mặt lên đã sốc nặng.
Mỹ nhân toàn thân xanh tím trong gương này là ai?

Tôi giận đùng đùng xông ra tìm Lâm Dung, chỉ vào cơ thể mình hỏi: “Đm thế này là sao hả?”

Trên người tôi thì đã đành, sao cả cổ, xương quai xanh, tai…thậm chí cả trên mặt cũng toàn dấu hôn với vết cắn? Lâm Dung, anh đúng là đồ chó!

Lâm Dung đứng ở cửa bếp, tay còn đang cầm hai quả trứng gà vừa mới lấy ra từ tủ lạnh, lúng túng đứng bất động nhìn tôi, vài lọn tóc vểnh lên vì lúc ngủ đè vào, vẻ mặt trông vô cùng oan ức.

“Xin lỗi, hôm qua tôi uống say quá nên không nhớ.”

Một bụng lửa giận của tôi thoáng cái bị Lâm Dung chặn lại.

“Mẹ nó.”

Tôi quay lại phòng tắm, vừa sờ dấu hôn trên người vừa chửi Lâm Dung biếи ŧɦái. Thế nhưng khi nhìn nền gạch men dưới chân, một vài ký ức mới được khơi lên, đó là kɧoáı ©ảʍ tột cùng tối hôm qua.

Tôi vỗ vỗ đầu, bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi chà như xả giận.

Tôi lề mề trong phòng tắm hồi lâu, muốn dùng kem chống nắng che bớt nhưng gần như không có tác dụng. Tôi ném kem chống nắng về chỗ cũ, đá cửa phòng tắm, vừa đi ra đã thấy Lâm Dung bưng trứng rán từ phòng bếp bước ra. Ánh nắng buổi sớm chiếu lên người anh ta thế mà lại mang đến cảm giác thánh thiện làm sao.

Lâm Dung nhìn thấy tôi thì vội dọn sạch ghế sô pha để tôi ngồi xuống, thấy ti vi vẫn đang bật, tôi bèn cầm điều khiển tắt đi.

Tôi ăn một quả trứng rán rồi đặt đũa xuống, lòng rối bời, ** má nó, vừa nhìn cái thân xác này đã biết là bị cᏂị©Ꮒ, ra ngoài còn thấy ấy chứ đừng nói là đến trường.

Đang rầu thì đột nhiên có tiếng nhạc chuông gọi video từ Wechat vọng lên từ dưới ghế sô pha. Tôi ngồi xuống len vào giữa ghế sô pha và bàn trà, với mãi mới lôi được điện thoại ra, cầm lên nhìn thì đúng là Vương Nghị gọi.

Tôi phiền não vò đầu, bấm nút không nhận cuộc gọi.

Tôi: Hôm nay bận, không đi học đâu.

Vương Nghị: Ông có việc gì?

Tôi: Bạn thân cấp ba đến, tôi rủ cậu ta ở lại thành phố đi ăn chơi chút.

Vương Nghị: Ừ.

Vương Nghị: Đủ tiền không?

Tôi: Đủ, cậu cứ học đi. À này, giúp tôi tìm ai học hộ một buổi nhé.

Tôi tắt điện thoại, buồn bực ngả người ra sô pha. “Bạn thân cấp ba” ở bên cạnh đang ăn cơm, chóp cha chóp chép ăn đến là ngon miệng.

Tôi lấy một bao thuốc dưới bàn trà lên, rút một điếu ngậm vào miệng. Hút được nửa điếu, nỗi u sầu trong lòng tôi càng bốc lên tợn.

Lâm Dung ăn xong lấy khăn giấy lau miệng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha nhìn tôi như cô vợ mới về.

“Chuyện này…không thể để người khác biết.” Tôi suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra được một câu.

Lâm Dung ở bên cạnh gật gật đầu.

Dòng suy nghĩ của tôi rất loạn, cái gì cũng muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

“Anh có muốn nói gì không?”

Lâm Dung nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Tôi sặc khói thuốc. Lâm Dung vội vỗ lưng giúp tôi thuận khí.

Tôi đẩy anh ta ra, dụi đầu thuốc vào gạt tàn, cái tên ngốc Lâm Dung này, tôi không muốn nói thêm một câu nào với anh ta nữa.

“Anh đi học đi chứ!”

Lâm Dung lắc đầu: “Tôi ở lại chăm sóc em.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta.

“Em đi lại không tiện.”

Trương Vô Kỵ, cho tôi mượn Chu Chỉ Nhược dùng chút, tôi muốn Cửu Âm Bạch Cốt Trảo một người.

Bất kể tôi đuổi kiểu gì thì cuối cùng Lâm Dung cũng vẫn ở lại, tôi mà là con gái thì chắc chắn lúc này đã cảm động phát khóc xong nghĩ mình tìm đúng người rồi, nhưng mà tôi là đàn ông đích thực. Mặc dù sau chuyện tối qua câu này nghe hơi yếu ớt nhưng nó vẫn không thể thay đổi được sự thật tôi là một thằng con trai.

Tôi muốn đánh một trận với Lâm Dung, nhưng lúc khỏe mạnh còn đánh không lại nữa là bây giờ? Vì vậy tôi chỉ có thể nhịn, nhìn Lâm Dung bận rộn tới lui trước mặt, trong lòng thầm nguyền rủa anh ta sau này cưới vợ xong bị cắm sừng, một năm cắm sừng hai lần, mỗi lần mọc sừng nửa năm.

Lâm Dung không biết tôi đang thầm nguyền rủa anh ta nên vẫn cười ngu ngơ.

Đồ đần.

Nhưng tôi vẫn bị một tên đần cᏂị©Ꮒ.

Tôi phiền não vò đầu.

Buổi trưa Lâm Dung ra ngoài mua đồ, tôi không ra được nên ở nhà xem ti vi, chuyển hết kênh này sang kênh khác mà chẳng xem nổi cái gì.

Cửa mở, Lâm Dung đi vào, anh ta vẫn mặc bồ đồ hôm qua khi đứng trước cửa nhà tôi. Tôi hối hận, đáng lẽ hôm qua tôi không nên cho anh ta vào.

Lâm Dung cất đồ vào tủ lạnh, trong tay còn cầm mấy hộp thuốc.

“Em nằm xuống, tôi bôi thuốc cho em.”

Tôi:?

Lâm Dung nói: “Phía sau em bị sưng, phải bôi thuốc.”

Tôi ném hết thuốc ra ngoài cửa sổ rồi đi vào phòng ngủ khóa trái cửa. Tôi nằm trên giường cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, đừng giận, đừng giận, cuộc đời như một vở kịch, tức giận hại thân không ai ốm thay…

Bên ngoài phòng ngủ im ắng lạ thường, không biết Lâm Dung đang làm gì, ban nãy đi nhanh quá nên điện thoại vẫn bỏ lại bàn trà, nghĩ đến chuyện Lâm Dung còn ở ngoài tôi lập tức bỏ ý định đi ra lấy.

Tôi lăn lộn trên giường, vì quá chán nên bèn lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo ra.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.