Ngô Hạ Vân cong môi cười, giọng nói mềm mại nhưng mang theo ý trêu đùa đầy ẩn ý. "Nghe nói anh đã lập gia
đình được 4 năm rồi, đúng không? "
Thiên Vũ đang tập trung kiểm tra, bàn tay hơi khựng lại nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Không nhìn
cô ta, anh đáp bằng giọng bình thản:
"Ngô tiểu thư có vẻ rất quan tâm đến chuyện riêng của tôi."
Ngô Hạ Vân nhún vai, nụ cười vẫn giữ vẻ nhàn nhạt nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia sắc sảo. "Nghe đâu anh vẫn luôn là bác sĩ điều trị chính cho bà ngoại của phu nhân nhà họ Vương... Nói rõ hơn, là Phạm Thiên Di,
đúng không?"
Lời cô ta thốt ra như một mũi dao, sắc bén và đầy ẩn ý. Thiên Vũ nghe đến đây, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, đôi tay vô thức siết chặt lấy dụng cụ trước mặt. Trong lòng anh dấy lên một cảm giác bất an không tên. Cô ta... đã
nhận ra điều gì sao? Hay đây chỉ là phép thử?
"Đúng vậy" anh trả lời, giọng tuy cố giữ bình tĩnh nhưng không tránh khỏi chút run rẩy. "Tôi vẫn luôn phụ trách ca
bệnh đó, chẳng lẽ có gì không đúng sao?
Ngô Hạ Vân khẽ bật cười, đôi chân mảnh khảnh bước nhẹ về phía trước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt cô ta sắc bén, như muốn xuyên thấu từng suy nghĩ ẩn sâu trong lòng anh. "Không có gì đâu, tôi chỉ nghĩ... giữa anh và Phạm Thiên Di chắc hắn phải rất... thân thiết."
Cô Ta cố tình kéo dài chữ "thân thiết," giọng điệu mềm mại nhưng đầy ngụ ý, như thể đang khẳng định chắc chắn một điều gì đó. Lời nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt ấy lại mang theo sức nặng, khiến không khí trong phòng như đông đặc lại.
Lâm Thiên Vũ thoáng chớp mắt, gương mặt anh thoáng căng cứng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh.
Anh không trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như muốn cắt đứt mọi suy đoán của cô ta.
"Chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân, không có gì đặc biệt." Lâm Thiên Vũ đáp, giọng trầm ổn nhưng khó giấu được chút bối rối thoáng qua. Anh nhanh chóng cụp mắt xuống, như muốn che đi điều gì đó không muốn để lộ.
Ngô Hạ Vân nhếch môi, nụ cười mỏng manh nhưng lại sắc bén như dao cắt. Cô ta lùi lại vài bước, ánh mắt quét qua anh với vẻ nửa như cảnh báo, nửa như dò xét.
"Hy vọng là vậy" cô ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng từng chữ rơi xuống lại nặng như đá tảng. "Anh cũng biết đấy, ở cái bệnh viện này... có những điều dù muốn giấu cũng không giấu được."
Lời nói mập mờ của cô ta khiến không khí trong phòng thêm căng thắng, như một sợi dây đàn bị kéo căng, chỉ chực chờ bật tung. Lâm Thiên Vũ đứng im, bàn tay dưới lớp áo blouse bất giác siết chặt thành nắm đấm.
Ngô Hạ Vân xoay người, mái tóc dài khẽ vung nhẹ theo bước chân của cô ta. Trước khi hoàn toàn rời đi, cô ta dừng lại ở cửa, không quên ngoái đầu nhìn Lâm Thiên Vũ thêm một lần, ánh mắt đầy ẩn ý.
"À, bác sĩ Lâm, giấy không gói được lửa đâu đấy." Giọng nói của cô ta vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một áp lực vô hình.
Cánh cửa khẽ đóng lại, để lại Lâm Thiên Vũ một mình trong căn phòng nhỏ. Anh thở dài, tay đưa lên xoa thái dương. Trong lòng anh lúc này ngổn ngang những suy nghĩ.
Ngô Hạ Vân biết gì? Cô ta thực sự đã nhìn ra điều gì, hay chỉ đang thăm dò?
Lâm Thiên Vũ bước đến bàn làm việc, định bụng hoàn thành nốt báo cáo bệnh án để xua tan cảm giác bất an đang bủa vây. Nhưng ánh mắt anh vô tình dừng lại ở tấm hình nhỏ trong ngăn kéo một bức ảnh cũ chụp Thiên Di, nụ cười rạng rỡ của cô như đang nhìn thắng vào anh.
"Thiên Di..." Anh thì thầm, lòng dâng lên một cơn sóng lo âu. Nếu sự thật bị phơi bày, anh và cô phải đối mặt ra sao?
…
Tại một phòng riêng trong nhà hàng sang trọng, ánh đèn vàng nhạt tạo bầu không khí ấm cúng nhưng không kém phần trang nghiêm. Vương Kỳ Nam ngồi đối diện với người đàn ông lớn tuổi, một doanh nhân có tiếng trên thương trường. Cuộc trò chuyện giữa họ đang xoay quanh các cơ hội hợp tác, nhưng bất ngờ người đàn ông khẽ cười, chậm rãi nâng ly rượu:
"Vợ tôi rất thích trang phục của Vương phu nhân nhà cậu thiết kế, nhưng muốn mua lại không được. Bà nhà cậu thật biết cách giữ độc quyền đấy."
Vương Kỳ Nam nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt không chút dao động. Anh đặt ly rượu xuống bàn, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đựng sự tự hào không giấu giếm:
"Phu nhân nhà tôi thích mọi thứ đều có dấu ấn cá nhân, độc bản không trộn lẫn. Có lẽ cũng vì vậy mà cô ấy từ chối việc sản xuất hàng loạt. "
"Không biết cậu có thể giúp tôi mở lời nhờ phu nhân thiết kế một bộ cho vợ tôi không?" Người đàn ông cười hỏi, ánh mắt mang chút kỳ vọng.
Vương Kỳ Nam khẽ nhấp ngụm rượu, khóe môi cong lên thành một nụ cười lịch thiệp nhưng đầy ẩn ý. "Ngài đánh giá tôi cao quá. Chuyện này, tôi e là không dám chắc. Bà xã tôi vốn làm việc rất tùy hứng, không phải cứ ai nhờ cũng đồng ý. Nếu cô ấy cảm thấy hứng thú, thì sẽ làm. Còn nếu không..."
Anh dừng lại, nhún nhẹ vai, tỏ vẻ bất lực. "Tôi chỉ có thể nói vài lời khéo léo. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở cô ấy. Tôi không dám ép, cũng không ép được."
Người đàn ông lớn tuổi bật cười thích thú, nâng ly rượu về phía anh. "Vương phu nhân đúng là người có cá tính, khó trách cậu lại dành nhiều sự tôn trọng đến vậy. Nếu được thì tôi nhờ cậu thử giúp một lần. Còn kết quả thế nào, tôi không dám đòi hỏi."
Vương Kỳ Nam nâng ly đáp lại, ánh mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo nhưng dịu dàng khi nhắc đến người phụ nữ của mình.