Quý Cô Xuyên Sách: Chuyện Tình Không Theo Kịch Bản

Chương 44: Ý đồ



Lâm Thiên Vũ mệt mỏi bước vào phòng nghỉ, gương mặt vẫn còn chút căng thẳng sau ca phẫu thuật kéo dài. Anh tháo găng tay, khẩu trang và nhanh chóng rửa sạch đôi tay của mình trước khi thay bộ đồ phẫu thuật bằng chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc.

Cánh cửa phòng nghỉ chỉ khép hờ, ánh sáng nhạt len lỏi vào không gian yên tĩnh. Lâm Thiên Vũ đứng quay mặt vào tường, chậm rãi cởi bỏ Áo, để lộ tấm lưng trần rắn chắc.Dọc theo sống lưng, một hình xăm con rắn màu xanh uốn lượn nổi bật, tạo nên nét bí ẩn và đầy sức mạnh.

Hình xăm ấy như ẩn chứa câu chuyện của riêng nó, một dấu ấn mà Thiên Vũ hiếm khi để lộ ra cho người khác thấy. Nhưng lúc này, trong khoảnh khắc ngắn ngủi của riêng mình, nó hiện lên rõ ràng , sắc bén.

Cánh cửa phòng bất chợt bị đẩy mạnh, khiến không khí yên tĩnh bị phá vỡ. Lâm Thiên Vũ khựng lại trong khoảnh khắc, vội vàng kéo áo lên và cài lại cúc, ánh mắt ánh lên vẻ giận dữ. Anh quay người lại, giọng lạnh lùng pha chút gắt gỏng:

"Đây là phòng nghỉ của tôi."

Người bước vào không hề tỏ ra lúng túng. Ngô Hạ Vân đứng tựa vào khung cửa, vắt chéo chân và mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh tinh nghịch pha chút kiêu ngạo. Giọng cô vang lên lanh lảnh, đầy khiêu khích:

" Vậy anh cũng phải xem người đến là ai mới được. "

Ngô Hạ Vân, tiểu thư nhà họ Ngô không phải là một cái tên xa lạ. Ba cô ta chính là giám đốc bệnh viện Nhân Ái này, nơi mà Lâm Thiên Vũ đang làm việc. Điều này khiến sự hiện diện của cô ta trong phòng nghỉ của anh trở nên vừa hợp lý, vừa khiến người khác phải dè chừng.

Thiên Vũ cố kìm nén sự khó chịu, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô. "Ngô tiểu thư, dù là ai thì cũng cần tôn trọng quy tắc ở đây."

Ngô Hạ Vân không để lời cảnh báo ấy làm mình chùn bước. Cô bước vào, cánh cửa khẽ đóng lại sau lưng, tạo ra khoảng cách giữa hai người mà chính cô dường như đã chủ ý. "Anh không cần căng thẳng như thế, tôi chỉ ghé thăm một chút thôi, tiện thể nhờ bác sĩ Lâm giúp tôi kiểm tra sức khỏe."



Lâm Thiên Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt ngang không khí giữa hai người. "Xin lỗi, Ngô tiểu thư, nhưng đó không phải là công việc của tôi. Cô muốn kiểm tra sức khỏe có thể nhờ người khác hỗ trợ." Giọng anh lạnh lùng, không hề có ý nhượng bộ. Anh lùi một bước, giữ khoảng cách an toàn.

Ngô Hạ Vân mỉm cười, dáng vẻ tự nhiên như thể sự từ chối thẳng thừng của anh chẳng hề khiến cô bận tâm. " Ba tôi nói bác sĩ Lâm trẻ tuổi tay nghề cao, hôm nay tới đây đương nhiên phải để anh đích thân giúp tôi kiểm tra rồi. "

Lâm Thiên Vũ thở dài, nét mặt vẫn cứng đờ nhưng không thể làm trái ý vì lời nhắc đến cha của cô ta, người có quyền lực lớn tại bệnh viện. Anh bước lùi lại chỉ ra ngoài hành lang.

"Ngô Tiểu thư ra phòng số 6 đợi, tôi chuẩn bị xong sẽ ra đó kiểm tra cho cô. "

Ngô Hạ Vân tỏ vẻ hài lòng, cô thong thả cất bước, ánh mắt liếc nhìn Lâm Thiên Vũ. "Tôi biết mà, bác sĩ Lâm không phải là người cứng nhắc."

Lâm Thiên Vũ chờ cho đến khi bước chân của Ngô Hạ Vân rời khỏi phòng mới chậm rãi thả lỏng đôi vai, như thể vừa thoát khỏi một cuộc đối mặt đầy áp lực. Anh không thích những lời ẩn ý và nụ cười kiểu cách của cô ta, nhưng sự hiện diện quyền lực của gia đình họ Ngô khiến anh không thể thẳng thừng từ chối.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ dụng cụ y tế, Thiên Vũ bước ra khỏi phòng nghỉ, tiến đến phòng số 6. Ngô Hạ Vân ngồi đó, gương mặt rạng rỡ như đang chờ đợi một bữa tiệc chứ không phải một buổi kiểm tra sức khỏe đơn thuần. Cô bắt chéo chân, dáng vẻ ung dung đầy thách thức.

"Ngô tiểu thư, chúng ta sẽ bắt đầu kiểm tra tổng quát." Thiên Vũ nói, giọng điềm đạm và rõ ràng. Anh nhanh chóng đeo găng tay và cầm lấy dụng cụ y tế.

Ngô Hạ Vân nhếch môi cười, ánh mắt theo dõi từng động tác của anh. "Bác sĩ Lâm, anh có luôn lạnh lùng thế này với mọi bệnh nhân không?"

Thiên Vũ không để cô ta kéo dài câu chuyện, anh kiểm tra nhịp tim, lắng nghe hơi thở và thực hiện các bước cơ bản một cách chính xác và chuyên nghiệp. Khi đo huyết áp, anh cố gắng giữ khoảng cách tối thiểu, nhưng Ngô Hạ Vân không bỏ lỡ cơ hội, đưa tay chạm nhẹ vào cố tay anh.

"Anh thật giỏi trong việc giữ vẻ lạnh lùng đó, nhưng tôi không dễ bị làm ngơ đâu, bác sĩ." Giọng cô ta nhỏ nhẹ nhưng đầy ấn ý.



Thiên Vũ rút tay lại, ánh mắt kiên định. "Công việc của tôi là kiểm tra sức khỏe, không phải để trò chuyện phiếm.

Ngô tiểu thư, xin hãy hợp tác."

Lời nói của anh như lưỡi dao lạnh buốt cắt ngang bầu không khí. Ngô Hạ Vân hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức lấy lại sự bình tĩnh. Cô ta bật cười nhẹ, tựa như lời từ chối ấy chỉ là trò đùa nhỏ. "Rõ ràng rồi. Tôi sẽ làm theo lời anh.

Lâm Thiên Vũ không nói gì khi y tá vừa bước vào phòng. Anh gật đầu ra hiệu để cô hỗ trợ, nhưng chỉ vừa chuẩn bị

dụng cụ thì Ngô Hạ Vân đã nhoẻn miệng cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

"Y tá, tôi thấy hơi khát nước. Có thể phiền cô ra ngoài lấy cho tôi một ly nước không? "

Cô y tá thoáng ngập ngừng, quay sang Thiên Vũ như để xin ý kiến. Thiên Vũ nhận ra ý định của Ngô Hạ Vân

nhưng không muốn làm khó người khác, anh khẽ gật đầu. "Cứ làm theo ý cô ấy. Tôi sẽ lo phần này."

Nghe vậy, y tá miễn cưỡng rời đi, để lại Thiên Vũ và Ngô Hạ Vân trong căn phòng yên tĩnh. Cô ta nghiêng đầu, đôi

mắt long lanh như thể vừa đạt được điều mình muốn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.