- Cũng được, cơ bản công việc có thể thuận lợi triển khai rồi.
Tô Hương Linh gật đầu nói, chỉ có điều một chút u buồn của Tô Hương Linh đã bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm cảm giác được.
Có lẽ những ngày Kiều Báo Quốc ở Đức Bình không hề dễ dàng. Chỉ có thể coi là tàm tạm mà thôi.
- Anh ấy ở Đức Bình cũng được 5, 6 năm rồi, có phải nên đổi chỗ rồi không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đổi thì cũng muốn nhưng khó tìm được vị trí.
Tô Hương Linh thở dài. Đây chắc chắn là vấn đề.
Nếu Kiều Báo Quốc lên nữa thì có lẽ cũng phải là cấp Phó tỉnh bộ rồi. Có điều năm nay Kiều Báo Quốc vẫn chưa đến 40 tuổi, còn Kiều Viễn Sơn sắp đến 60 tuổi rồi, nhiều lắm thì cũng giữ chức thêm được mấy năm nữa, nếu không lên được nữa thì cũng sẽ về tuyến 2 thôi.
Trước khi về tuyến 2 thì cũng phải đưa được con trai lên. Nhưng Kiều Báo Quốc không những tuổi tác chưa đủ mà thành tích cũng bình thường.
Nếu gã có thành tích của Diệp Phàm cộng thêm tuổi tác của lão nữa thì dựa vào năng lực của Kiều Viễn Sơn thì hoàn toàn có thể đưa con trai lên cấp Phó tỉnh bộ rồi.
Việc này cũng là một vấn đề lớn đối với Kiều gia mà nói.
- Ha ha, từ từ sẽ đến, tin rằng đây cũng là việc sớm muộn thôi có phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Gần đây Báo Quốc rất lo lắng, tuy nhiên, cũng chẳng có cách nào.
Tô Hương Linh nói.
Đinh Tiến Trọng bị nhốt 1 tuần mới được thả ra, tuy nhiên, may mà Diệp Phàm đã bỏ qua cho hắn. Vì thế kẻ cầm đầu không phải là hắn nữa.
Còn Đinh Lương Sinh đương nhiên cũng phải làm một việc gì đó, vì thế mang danh nghĩa là Phó Chủ tịch tỉnh ông ta đã đến thăm bãi Yến Nguyệt, hơn nữa còn có một chỉ thị có lợi đối với sơn trang bãi Yến Nguyệt. Dù sao người ta cũng là Phó Chủ tịch tỉnh mà.
Ủy viên Quốc hội Trịnh Tòng Tiền đương nhiên cũng có tư cách ở trong khu biệt thự Tây Viên của TQ.
Con trai lớn Trịnh Trạch Quốc ôm cặp công căn vội vàng về nhà, đến cả bộ quân phục đại tá cũng chưa kịp thay.
- Trạch Quốc, chẳng phải con nói tối có mời lãnh đạo Tổng cục Hậu cần ăn cơm hay sao? Sao lại kết thúc sớm thế?
Trịnh Tòng Tiền liếc nhìn Trịnh Trạch Quốc.
- Không mời nữa.
Trịnh Trạch Quốc vẻ mặt mệt mỏi, hơn nữa, lại tỏ ra có chút bực tức.
- Sao thế?
Trịnh Tòng Tiền nghi hoặc nhìn con trai.
- Vốn bộ đội lần này di dời Cục trưởng Vạn của Tổng cục Hậu cầu đã đồng ý hỗ trợ kinh phí cho bọn con 80 triệu để bổ sung vào lắp đặt thêm một số khí tài huấn luyện, mà việc báo cáo, đệ trình của bọn cũng đã gửi lên rồi.
Quan hệ của Bộ trưởng Vạn với Ba rất tốt, vì thế đã đồng ý rồi. Trong vòng 1 tháng sẽ phê duyệt chuyển tiền xuống thậm chí có thể còn nhanh hơn nữa.
Không ngờ mới qua mấy ngày, thái độ đã thay đổi. Tối nay đã hẹn cùng ăn cơm rồi nhưng kết quả là có việc không đến.
Con đã nghe ngóng rồi, Bộ trưởng Vạn vốn chẳng có việc gì. Chỉ là thoái thác mà thôi.
Trịnh Triết Quốc tức giận nói, một tay lấy chiếc mũ trên đầu đặt xuống bàn.
- Lão Vạn có nói lý do không?
Trịnh Tòng Tiền sửng sốt sắc mặt có chút nặng xuống.
- Không.
Trịnh Trạch Quốc lắc đầu, nhìn bố mình,
- Hay là bố gọi điện hỏi thử xem, con gọi không tiện, trong thành cổng cao rào kín. Những đồng chí cấp dưới chúng ta muốn vào cũng khó.
- Để ta hỏi xem.
Trịnh Tòng Tiền suy nghĩ rồi nhấc điện thoại lên gọi, cười nói,
- Lão Vạn, dạo này có bận lắm không?
- Bận, rất bận. Anh cũng biết rồi đó, tuy là ở trên Tổng cục nhưng những đồng chí cấp dưới lên xin tiền quá nhiều. Tôi phải lẩn trốn đấy. Gần đây người đến lại hết sức đông. Khiến tôi sợ không dám ra khỏi cửa nữa.
Vạn Nhất Hùng thở dài, có lẽ cũng đã đoán được nguyên nhân Trịnh Tòng Tiền gọi điện đến.
- Ha ha ha, đây đúng là một vấn đề thực tế. Tổng cục mà, quản lý việc điều tiết hậu cầu của toàn quân. Quân đội cả nước triệu, việc đương nhiên nhiều rồi.
Trịnh Tòng Tiền cười, sau đó hỏi,
- Lão Vạn, có phải gần đây kinh phí trên tổng cục đang khó khăn hay không?
- Lão Trịnh, tôi biết anh là muốn hỏi đến việc trên Tổng cục đã đồng ý cấp cho Trạch Quốc 80 triệu có phải vậy không?
Vạn Nhất Hùng nói.
- Ừm, việc di dời Sở Chỉ huy sư đoàn của Trạch Quốc đã sớm bắt đầu rồi. Tuy cấp trên đã cấp xuống không ít tiền, nhưng đó cũng chỉ đủ làm nhà doanh trại và một số trang bị cần thiết trong sinh hoạt.
Trạch Quốc muốn nhân cơ hội này võ trang tốt hơn cho toàn bộ sư đoàn. Nhà ở Doanh trại cần phải nâng cấp một chút, còn một số trang thiết bị muốn sửa sang hoàn chỉnh hơn một chút.
Lão Vạn, chúng ta là người một nhà. Tình hình của Trạch Quốc thế nào anh là người hiểu rõ, bây giờ quyền Sư đoàn trưởng, nếu không có thành tích thì khó thay chữ “quyền” thành “chính” được.
Mà quyền quyết định lại ở phía Quân ủy, ngoài tầm tay của tôi rồi.
Trịnh Tòng Tiền nói.
- Ôi…
Vạn Nhất Hùng như đang bị đau răng.
- Lão Vạn, giao tình của chúng ta thế nào mà nói chuyện còn cứ ấp a ấp úng, có gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi, lẽ nào anh vẫn không tin con người tôi? Bạn bè đã mấy chục năm rồi.
Trịnh Tòng Tiền nói.
- Việc này vốn là không khó khăn gì, Phó Cục trưởng như tôi phê chuẩn mấy chục triệu cũng có thể làm được.
Tuy nhiên, việc lần này lại không như thế. Tôi đã phê chuẩn báo cáo đệ trình rồi, chỉ là gửi lên trên một số đồng chí nói là đã phân bổ đủ cho sư đoàn rồi.
Mà hiện tại toàn quân đang cần tiền, tiền hỗ trợ ngoài nên dùng vào những việc cần thiết nhất. Ví dụ như Tàng Tây, điều kiện ở đó rất khó khăn, so với Sư đoàn của Trạch Quốc thì bên đó người ta cần tiền hơn.
Còn ở trên biển, bây giờ hải quân đang kết hợp với lục quân huấn luyện đa binh binh chủng…
Cuối cùng Vạn Nhất Hùng đành phải nói ra.
Trịnh Tòng Tiền vừa nghe liền đoán ra một chút gì đó, Vạn Nhất Hùng đứng thứ 4 ở Tổng cục Hậu cần, phía trên còn có 3 đồng chí nữa.
Nếu nói về đồng chí có phân lượng thì ngoài Tổng cục trưởng Lữ Húc Dương ra thì còn có Phó tổng cục trưởng thứ nhất Kiều Hoành Không.
Còn đồng chí xếp thứ 3 thì không cần phải suy nghĩ.
- Là Tổng cục trưởng Lữ không đồng ý có phải không?
Trịnh Tùng Tiền hỏi thẳng.
- Tổng cục trưởng Lữ ra nước ngoài vẫn chưa về.
Vạn Nhát Hùng nói.
- Thế thì có phải là đồng chí Kiều Hoành Sơn hay không?
Trịnh Tùng Tiền hỏi.
- Lão Trịnh, việc này, tôi cũng không tiện nói. Bằng không người ta lại nói Vạn Nhất Hùng tôi nói xấu sau lưng.
Vạn Nhất Hùng nói, cơ bản là đã khẳng định câu nghi vấn của Trịnh Tùng Tiền.
Trịnh Tùng Tiền sau khi hàn huyên mấy câu rồi cúp điện thoại, sắc mặt trầm ngâm.
- Bố, hỏi được lý do rồi sao?
Trịnh Trạch Quốc vội hỏi.
- Ôi, việc này, vốn là không liên quan đến chúng ta, bây giờ thì lại liên quan rồi.
Trịnh Tùng Tiền thở dài.
- Sao lại không có lien quan rồi lại liên quan, bố, bố nói rõ một chút đi. Con không đợi được nữa rồi, con thực sự cần khoản tiền đó.
Trịnh Trạch Quốc nói,
- Hơn nữa, lần trước Quân trưởng xuống con đã bảo đảm với ông ta rồi.
Nói là sẽ xây dựng Sư đoàn chúng ta trở thành số một trong Quân. Việc này không chỉ là vấn đề nhân tài mà tiền cũng rất quan trọng.
Trước khi đi Quân trưởng còn vỗ vai bảo con làm cho tốt, thấy rằng lần này việc chuyển thành “chính” sẽ có hy vọng lớn.
- Ôi, con có đó, quan hệ của bố với cựu chủ tịch tỉnh Thiên Vân đồng chí Trương Hồng Đông rất tốt.
Mà Trương Cổ Khánh sau này đến Chính Vụ viện nhậm chức Phó Tổng thư ký. Lão Trương vẫn cứ bảo ta đi cùng ông ấy, cho nên Cổ Khánh đã luôn phối hợp giúp đỡ ta triển khai công việc.
Trịnh Tùng Tiền lại thở dài, nhăn mày lại.
- Thế thì có liên quan gì với Sư đoàn bọn con?
Trịnh Trạch Quốc vẫn chưa hiểu.
- Vốn là không liên quan, nhưng bây giờ lại liên quan rồi.
Trịnh Tùng Tiền nói.
- Con vẫn chưa hiểu.
Trịnh Trạch Quốc lắc lắc đầu.
- Con chưa nghe nói về Tập đoàn Hoành Không, tuy nhiên, Tập đoàn Hoành Không đang tiến hành một đại quy hoạch. Mà đồng chí phụ trách đó là Diệp Phàm. Chỉ có điều vì một số việc mà Trương gia có chút khúc mắc với Diệp Phàm.
Trịnh Tùng Tiền nói.
- Đại quy hoạch này có lẽ đang rơi vào tay con thì bị mắc kẹt có phải không nào?
Trịnh Tùng Tiền có chút tức giận.
- Cũng không phải là mắc kẹt, chỉ là kéo dài mà thôi. Ý của Trương gia đương nhiên là muốn kẹt lại, tuy nhiên, bởi vì có vài nguyên nhân mà hạng mục này tuyệt đối không thể bị mắc kẹt. Đây là ý của cấp trên, ta chỉ là đồng ý kéo dài một chút là được.
Trịnh Tùng Tiền nói.
- Lẽ nào Diệp Phàm này lại có quan hệ với lãnh đạo nào đó ở Tổng cục Hậu cần hay sao, vì thế sau khi nghe ngóng rõ tình hình quay ngược lại bóp cổ con?
Trịnh Trạch Quốc đúng là không ngu ngốc đã đoán được tình hình.
- Ha ha, lần trước uỷ viên Kiều Viễn Sơn gả chồng cho con gái con đã biết rồi. Bố cũng đến đó chúc mừng, con rể của ông ấy chính là Diệp Phàm. Bây giờ con đã hiểu chưa?
Trịnh Tùng Tiền cười.
- Hiểu rồi, Kiều gia đã ra tay. Kiều Hoành Sơn mở lời thì việc của con liền thất bại rồi.
Trịnh Trạch Quốc nói.
- Có lẽ bọn họ cũng không phải muốn làm hỏng chuyện của con, chỉ là đang muốn đưa ra một giao dịch mà thôi. Bên này ta thông thì bọn họ cũng sẽ thông.
Trịnh Tùng Tiền thản nhiên nói.
- Vậy thì phải nhanh thôi, giao tình của bố với Chủ tịch Trương tuy rất tốt, nhưng bố cũng không thể lấy việc của con đi đánh cược được. Việc này không giống nhau đâu.
Trịnh Trạch Quốc có chút lo lắng.
- Ha ha ha, ta thấy kéo dài như thế cũng đủ rồi, đã đến lúc thông rồi. Việc này ta cũng không có lỗi với Lão Trương.
Trịnh Tùng Tiền cười, liếc nhìn con trai, nói,
- Tuy nhiên, con cũng nhát gan quá đi.
- Con nhát gan, làm sao nhát gan được?
Trinh Trạch Quốc có chút không hiểu.
- Lập tức lấy báo cáo đệ trình về.
Trịnh Tùng Tiền nói.
- Rút về, bố, không phải bố nói sẽ thông sao? Bây giờ lại muốn rút về, nếu lại muốn đưa lên dù là Cục trưởng Kiều Hoành Sơn có đồng ý thì cũng phải qua từng bước một, thế thì lại phải cần có thời gian.
Trịnh Trạch Quốc thiếu chút nữa thì hét lên.
- Muốn thông qua thì phải thông lớn một chút, chứ nhỏ thì có ý nghĩa gì.
Trịnh Tùng Tiền nghiêm mặt, “hừ” nói.
- Ý của bố là sửa lại số liệu rồi lại mới nộp lên?
Trịnh Trạch Quốc dáng vẻ chưa hiểu hỏi.
- Lên gấp đôi, lập tức sửa, lập tức lại gửi trình lên Cục trưởng Vạn. Lần này chắc chắn sẽ thông.
Trịnh Tùng Tiền rất hùng dũng.
- Việc này, có phải là quá nhiều hay không. 1,5 tỷ đấy. Tổng cục thực sự là cũng đã cấp cho không ít rồi.
Trịnh Trạch Quốc có chút do dự.
- 1,5 tỷ là cái gì, chúng ta đưa cho bọn họ hơn chục tỷ, con cho rằng sự ủng hộ của bọn họ đối với Công trình trọng điểm quốc gia 11/5 chỉ là trang trí thôi có phải không?
Đây không phải chỉ là vấn đề mức độ hỗ trợ. Mức độ hỗ trợ của bọn họ đối với con lớn thì chúng ta đương nhiên cũng sẽ lớn.
Trịnh Tùng Tiền “hừ” một tiếng, Trịnh Trạch Quốc đương nhiên vội vàng đi làm lại tài liệu.
Diệp Phàm đi một vòng rồi về Tập đoàn Hoành Không.