- Ha ha, đó là đương nhiên rồi. Đổng Oanh Oanh ngươi là người thế nào, đại biểu quốc hội, uỷ viên Chính Hiệp tỉnh, nhân vật nổi tiếng của tỉnh Việt Đông. Nếu Đinh Lương Sinh muốn phân cao thấp với ngươi thì cũng phải xem thực lực của mình có đủ hay không, có phải thế không nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Đừng tâng bốc tôi, tôi đâu có uy phong như anh nói. Đinh Lương Sinh dù sao cũng là quan phụ mẫu của tôi, xưa nay dân làm sao đấu lại với quan.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất mà tôi không sợ gã chính là có anh mà. Lẽ nào anh nhìn thấy tôi gặp nạn mà không dang tay ra.
Anh ra mặt đấu với gã thì được. Đây gọi là lực lượng tương đương có phải không nào?
Đổng Oanh Oanh cười khanh khách trong điện thoại.
Diệp Phàm bị nghẹn lại. Hắn có chút tức giận cúp điện thoại, thầm nghĩ may là chưa gây ra việc gì. Bằng không thì thật là khó đối phó người phụ nữ này.
Đổng Oanh Oanh đem câu trả lời của Diệp Phàm truyền đạt lại cho Đinh Lương Sinh.
- Ôi, Viễn Phương, việc này là tôi không chuyên quyền. Vốn là không muốn phiền đến Tô gia, bây giờ xem ra không được rồi.
Đinh Lương Sinh thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở ghế sô pha.
- Diệp Phàm kia chẳng phải chính là lão tổng sao? Lão Đinh anh sao lại một chút chuyên quyền cũng không có. Phương gia bây giờ không giống trước nữa rồi, đã rút lui rồi mà lại đi làm phiền người ta thì cũng không hay.
Tô Viễn Phương nói.
- Cô cho rằng hắn là một lão tổng dễ dàng như thế sao? Người ta là Nhà máy trực thuộc Nhà nước quản lý, cùng cấp với Phó Chủ tịch tỉnh. Cái chính là hắn có quan hệ khá tốt với nhân vật số một của tỉnh chúng ta. Cô nói hắn sẽ sợ chúng ta sao?
Đinh Lương Sinh đưa tay chỉ lên trần nhà nói.
- Số 1?
Tô Viễn Phương không ngồi được nữa, đứng bật dậy nói,
- Thế thì làm thế nào, làm thế nào bây giờ đây?
- Cô đi Tô gia, không còn cách nào nữa rồi, không thể tiếp tục giữ thể diện nữa. Tuy là đã rút lui rồi nhưng vẫn luôn có sức ảnh hưởng.
Đinh Lương Sinh sắc mặt sa sầm nói.
Tô Thanh Vân đã đến lúc về hưu rồi.
Bây giờ ở nhà nghỉ dưỡng, hầu hết các quan chức đều phải trải qua giai đoạn những ngày tháng trống trải trước khi nghỉ hưu.
Tuy đã nghỉ hưu rồi, nhưng vẫn rất có quyền. Tô Thanh Vân đã mấy chục năm làm công tác cách mạng ở Việt Đông. Đương nhiên cũng đã có rất nhiều mối quan hệ.
Tô Viễn Phương là thân thích của Tô gia, Đinh Lương Sinh không dám nửa đêm chạy đến nhà người ta, đành phải nhẫn nại chờ đến khi trời vừa sáng liền cùng vợ đi đến Tô gia.
Tuy nhiên, nghe nói con trai nửa đêm đã đi viện, Đinh Lương Sinh cũng phải gác tâm tư lại. Tuy nhiên lại không được thăm.
Đinh Lương Sinh đắn đo, không hiểu những gã này ở bệnh viện sẽ làm ra việc gì, nếu như lại làm cho thành một người thực vật thì thật là thảm.
- Các người làm cái gì thế hả. Vô liêm sỉ. Không đi lo cho con mình mà lại đến nhà chúng tôi làm cái gì? Mặc kệ, mặc kệ!
Vì trước kia cửa nhà người đến cứ đông như trẩy hội, còn bây giờ vì đã nghỉ hưu thì vắng như chùa bà đanh, đương nhiên trong lòng đang không vui.
Lần này Đinh Lương Sinh đụng đúng “lỗ châu mai” rồi. Mà Đinh Lương Sinh cũng không dám giấu diếm, vẫn ngọn ngành kể tình hình ra.
- Chú. Bọn cháu cũng là không còn cách nào nữa.
Tô Viễn Phương đỏ mặt kiên trì đến cùng.
- Chú yên tâm, chờ Súc Mục trở về ta sẽ đánh chết nó. Thằng Súc Mục này thật chẳng ra gì nữa rồi.
Đinh Lương Sinh tức giận mắng.
- Việc của các ngươi ta không lo được, ngươi nghĩ cách khác đi.
Tô Thanh Vân khoát tay.
- Thím!
Tô Viễn Phương vội vàng chạy lại khóc lóc với vợ của Tô Thanh Vân.
- Chị, ai đã bắt nạt chị, sao lại khóc?
Lúc này giọng nói của Tô Hương Linh truyền xuống từ trên cầu thang, cô ta là em họ cách một đời của Tô Viễn Phương. Hơn nữa tuổi tác cũng cách nhau gần 1 giáp, tuy nhiên quan hệ chị em giữa họ lại rất tốt.
Vừa khéo hôm qua Tô Hương Linh mới về nhà thăm bố mẹ, chồng là Kiều Báo Quốc nói là bố vợ mới nghỉ hưu nên cuộc sống có chút không thích hợp, bảo Tô Hương Linh về nhà giúp ông giải buồn một chút.
- Em gái, cháu của em bây giờ đang nằm ở viện, sắp chết rồi.
Tô Viễn Phương vội vàng khóc lóc rất thảm thiết.
- Vậy thì sao còn không đi thăm.
Tô Hương Linh vội hỏi.
- Không được thăm.
Vẻ mặt Tô Viễn Phương rất đáng thương.
- Sao lại không cho thăm, bệnh viện chứ có phải nhà tù đâu.
Tô Hương Linh không hiểu chuyện gì.
- Con lo cho bọn họ làm gì, tự làm tự chịu.
Tô Thanh Vân đanh mặt “hừ” nói.
- Lão Tô, ông cũng phải nghĩ cách chứ có phải không nào? Không thể đứng nhìn Tiến Trọng như thế được.
Vợ ông là Diệp Tuệ khuyên.
- Giúp thế nào?
Tô Thanh Vân trợn mắt nhìn vợ.
- Bố, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?
Tô Hương Linh hỏi.
- Chuyện gì nữa, đứa con trai quý tử của chị con đồng chí Tô Tiến Trọng đã đánh người.
Tô Thanh Vân “hừ” nói.
- Nếu có đánh thì đền tiền thuốc thang là được rồi. Không đúng, sao nó lại phải nhập viện? Không phải là nó đã đánh người hay sao?
Tô Hương Linh hỏi.
- Đánh không được lại bị người ta đánh chứ sao.
Tô Thanh Vân cười tức giận.
- Ôi, việc này, chị, chị đền một ít tiền rồi xin lỗi để người ta bớt giận là được rồi. Nó đánh người trước là sai rồi có phải không nào? Hơn nữa tính cách của Tiến Trọng thế nào mọi người đều biết. Lúc nào cũng rất kiêu ngạo.
Tô Hương Linh thở dài.
- Người ta không nhận.
Tô Viễn Phương rất đáng thương.
- Thế chẳng phải là quá ức hiếp người rồi sao, dù sao việc cũng đã xảy ra rồi thì phải giải quyết chứ.
Tô Hương Linh hơi chút tức giận.
- Giải quyết, giải quyết thế nào. Con có biết nó đã đánh ai hay không?
Tô Thanh Vân giọng châm biếm nói.
- Đã đánh ai, có phải đối phương rất có vai vế hay không?
Tô Hương Linh đã đoán ra vấn đề.
- Vai vế, nó đánh chính là Diệp Phàm, em rể của Báo Quốc. Đồ khốn nó đã bảo người đánh tàn phế Diệp Phàm, con nói việc này bảo ta làm sao mà mở miệng?
Tô Thanh Vân tức giận nói.
- Em rể, Diệp Phàm là em rể của Báo Quốc, sao lại có thể?
Tô Viễn Phương và chồng liền trợn mắt há mồm.
Tuy trước kia Diệp Phàm đã từng đến làm việc ở Việt Đông, nhưng chưa hề giao lưu với Tô Viễn Phương. Mà khi đó Kiều Báo Quốc có mâu thuẫn với Diệp Phàm, đương nhiên không muốn để lộ quan hệ giữa mình với Diệp Phàm.
Dẫn đến là Đinh Lương Sinh cũng không biết quan hệ của Diệp Phàm và và Kiều Báo Quốc.
- Có phải là Diệp Phàm của Tập đoàn Hoành Không hay không?
Tô Hương Linh hỏi.
- Chính là hắn, lẽ nào hắn đúng là em rể của Báo Quốc?
Tô Viễn Phương hỏi.
- Ôi, việc này, thật đúng là phiền phức.
Tô Hương Linh nhíu mày.
- Việc này hay là bảo Báo Quốc nói với Diệp Phàm, chúng ta đều là thân thích cả mà có phải không nào?
Tô Viễn Phương hỏi thử.
- Ôi, chị, chị không hiểu đâu. Báo Quốc và hắn giống kẻ thù. Bình thường nói chuyện với nhau vài câu cũng là khó rồi.
Nếu không phải vì có việc thì mấy năm cũng chẳng gặp nhau 1 lần. 2 người đều tự cao tự đại. Căn bản không hợp nhau.
Hơn nữa, chị không hiểu tính khí của con người Diệp Phàm này đâu. Trước kia ngay cả bố của Báo Quốc hắn cũng không coi ra gì.
Thỉnh thoảng còn cãi lại. Chị nói hắn sẽ nghe lời Báo Quốc hay sao? Hơn nữa, Báo Quốc cũng không thể nào chịu ra mặt đâu.
- Diệp Phàm bây giờ vẫn ở thành phố Việt Đông chứ?
- Vẫn còn. Đang ở tại khách sạn Hắc Thiên Nga.
Đinh Lương Sinh nói.
- Em gái, em cứu Tiến Trọng đi, chị xin em đấy. Báo Quốc không dám nói thì em nói cũng được. Bọn em là đồng hao, Diệp Phàm cũng phải nể mặt em một chút chứ có phải không nào?
Tô Viễn Phương nước mắt nước mũi giàn dụa đột nhiên quỳ trước mặt Tô Hương Linh.
- Đừng làm như thế chị, đứng dậy, đứng dậy đi.
Tô Hương Linh vội vàng đỡ Tô Viễn Phương, nhíu mày thật chặt, việc này đúng là làm khó cô ta.
Cả ngày hôm Diệp Phàm đều bận rộn ở Yến Nguyệt Than.
Buổi tối lại nhận được điện thoại của Tô Hương Linh, nói là nghe nói Diệp Phàm đang ở Việt Châu, đặc biệt mời hắn ăn cơm.
- Xin lỗi Hương Linh, vốn là muốn qua thăm bá phụ, nhưng mấy ngày nay bận quá. Tối nay nhất định sẽ đến thăm bá phụ.
Diệp Phàm nói.
Tô Thanh Vân tuy đã nghỉ hưu, nhưng nơi ở vẫn rất tốt. Là toà nhà dành cho cán bộ cấp phó tỉnh đã về hưu.
Tuy nhiên, khi vừa bước vào đại sảnh thì phát hiện lại có cả vợ chồng Đinh Lương Sinh đứng ở đó, Diệp Phàm lập tức hiểu ra vấn đề.
- Bí…bí thư Diệp, khuyển tử không hiểu chuyện, Súc Mục này tôi hận chưa đánh chết nó, tôi thay khuyển tử tạ lễ xin lỗi anh. Bí thư Diệp xin anh yên tâm, một khi nó về tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Súc Mục này thật đúng là chẳng ra gì cả.
Đinh Lương Sinh chỉ có thể mang cả mình ra mà mắng.
- Bí thư Diệp, Tiến Trọng có lỗi với anh, là mẹ như tôi thật không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa. Tuy nhiên nó cũng là khúc ruột mà tôi sinh ra, xin anh giơ cao đánh khẽ. Anh hãy bỏ qua cho nó.
Tô Viễn Phương nói.
- Ôi. Chị ấy là chị họ của tôi. Việc này vốn là tôi không có mặt mũi nào để nói. Nhưng không đành được, thực sự Tiến Trọng quá không hiểu chuyện. Thằng nhóc này trừng phạt nó. Việc này phải hy vọng chú người lớn rộng lượng bỏ qua cho nó một lần.
Vẻ mặt Tô Hương Linh cũng ngượng ngùng nói.
- Thứ khốn kiếp đó phải để cho nó vào tù mà tự kiểm điểm một chút, đã làm những việc vô liêm sỉ gì.
Tô lão gia cũng đứng bên cạnh thêm vào.
- Ha ha, may là trước kia tôi đã từng làm việc ở ngành công an, có một chút võ nghệ, bằng không thì gia nhập vào Hiệp hội người tàn tật rồi.
Diệp Phàm cười nhạt mấy tiếng.
- Tôi xin lỗi Bí thư Diệp, xin lỗi! Lương Sinh không biết dạy con.
Vợ chồng Đinh Lương Sinh cùng khom lưng.
- Diệp Phàm, các cậu mở Nhà máy đóng tàu cùng với Yến Nguyệt Than bây giờ đã làm rất phát triển. Khởi đầu rất tốt.
Lúc này Tô Thanh Vân đi ra từ một chỗ khác.
Diệp Phàm vừa nghe đương nhiên cũng cân nhắc một chút ý tứ trong đó, khi xưa ở hai nơi này Tô Thanh Vân đều đặc biệt quan tâm đến mình.
- Ha ha, cũng không tồi, đa tạ sự ủng hộ của bá phụ.
Diệp Phàm cười nói, sau đó quay sang nói với hai vợ chồng Đinh Lương Sinh vẫn đang khom lưng,
- Việc này lần này cho qua đi.
Hy vọng đừng có lần sau nữa. Hơn nữa, tôi và Đổng Oanh Oanh cũng chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, chẳng có gì phức tạp như Đinh Tiến Trọng tưởng tượng cả.
Tuy nhiên, vẫn nên trừng phạt nhẹ một chút. Đinh Tiến Trọng có lẽ vẫn phải vào tù vài ngày rồi mới có thể ra.
- Cảm ơn, cảm ơn…thêm vài ngày cũng không sao, để cho nó nhớ đời.
Đinh Lương Sinh “cảm ơn” liên tiếp. Sau đó cáo từ đi trước, mình ngồi ở đây ăn cơm cũng không hợp lúc.
- Diệp Phàm, làm phiền cho cậu rồi.
Tô Thanh Vân nhìn theo vợ chồng Đinh Lương Sinh thở dài.