Diệp Phàm thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt, ước chừng mười viên dung dưỡng hoàn vẫn không có động tĩnh gì.
Cuối cùng hắn cắn răng một cái, cho Hồng Tà và Lệ Vô Nhai mỗi người hai viên, trong túi còn bao nhiêu đều ném sang đó. Đương nhiên vẫn giữ hai viên cho Tổ, và vài viên cho mình.
Lần này có hiệu quả.
Tách một tiếng giòn tan.
Bên trong xác xuất hiện một vật động đậy bằng nắm tay.
- Sao thế, là rắn, không phải là rùa.
Đường Thành nhìn thấy.
- Đúng là rắn, nhưng, rắn này hình như chúng ta chưa từng thấy.
Ngưu Bá kêu lên, bởi vì trên đầu rắn không ngờ còn có hai bướu thịt.
Giống như hai cái mụn vậy. Đôi mắt nhỏ trợn tròn, giống như rất ngạc nhiên đối với thế giới này. Đầu nhẹ nhàng thò ra thăm dò rồi rụt về.
Thấy trứng nở ra một quái vật như vậy, hơn nữa không có chút đặc điểm nào của rùa, Hải Bá có thể là nghi hoặc khó hiểu, mình đã vất vả ôm nó lâu như vậy, không ngờ sinh ra quái thai.
Oa oa oa…
Hải bá tức giận rống lên.
- Ha ha ha…mày đã như vậy còn muốn sinh con, đây là con của rắn.
Đường Thành cười vang.
Không thể tưởng tượng được há bá không ngờ biết Đường Thành chọc mình, tên kia đột nhiên tiến lên phía trước, Đường Thành không kịp tránh, bị hải bá đẩy xuống ao.