Tuyết Hồng đương nhiên phát hiện ánh mắt kinh ngạc của hắn, tuy nhiên cô cũng không kịp rồi, cởi áo tại chỗ. Nhìn nhìn sờ sờ, không khỏi ấp úng nói:
- Sao vẫn còn thế, tuy nhiên, giống như sắp rơi vậy.
- Sắp rơi?
Diệp Phàm kinh ngạc tuy nhiên, ngượng ngùng nhìn chằm chằm chỗ kia của người ta xem.
- Anh sờ sờ xem có phải sắp rơi không?
Chưa hiểu gì thì Tuyết Hồng đã giơ tay ra nắm lấy bàn tay Diệp Phàm đắt vào dấu hiệu con dơi màu tím ở ngực.
Lập tức một luồng sóng điện xẹt qua trong lòng Diệp Phàm. Cảm giác hết sức thoải mái, hắn không kìm nổi nắm tay lại lập tức một khối mềm mại một tay nắm không đầy.
- Anh nhanh vận khí thử nhìn một chút có thể lấy con dơi này xuống không, nếu không lấy được thì em phải đến bệnh viện làm rồi. Nếu không, thối rữa ra thì làm sao bây giờ?
Tuyết Hồng mặt đỏ mừng vội vàng nói.
Diệp Phàm bình tâm bắt đầu dùng nội tức ép lên. Dần dần Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, con dơi màu tím dường như bị hòa tan từ từ trở nên tím xanh mượt, hơn nữa, một cỗ nội tức cùng dương hợp với nội tức của hắn, không lâu sau đã không thấy tăm hơi.
- Không rớt, không rớt hay thật.
Tuyết Hồng vô cùng hào hứng.
- Có phải là vào người em rồi không?
Diệp Phàm nói một câu làm Tuyết Hồng lo lắng, cầm ngực mình gạt gạt muốn làm rơi con dơi màu tím. Tuy nhiên, không phát hiện cái gì lạ mới yên tâm.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Diệp Phàm đang ngơ ngác nhìn chằm chằm động tác của mình, Tuyết Hồng lập tức mắng,
- Đồ háo sắc, không cho anh nhìn nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Lập tức nhanh chóng mặc quần áo vào.
Mẹ kiếp, động tác này quả thật làm cho người ta phun huyết. Diệp Phàm có chút tiếc nuối nói thầm một câu, miệng nói:
- Đã nhìn cũng đã sờ còn giấu gì?
- Anh còn nói nữa?
Tuyết Hồng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm, mặt đỏ giống như mông khỉ.
- Hả, tại sao lại về, cái này lại về trên bàn tay anh rồi.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, vừa rồi trong lúc vô ý xúc động nội tức, con dơi tím nho nhỏ không ngờ lại xông ra ngay chính bàn tay của hắn.
- Ha ha ha thật sự còn cho anh. Em cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Tâm trạng Tuyết Hồng rất tốt, cười tươi.
- Quái, lại không thấy đâu rồi.
Diệp Phàm nhìn nhìn bàn tay, phát hiện trong lòng bàn tay không thấy con dơi rồi.
- Anh, có phải anh đang dùng ma thuật không?
Tuyết Hồng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang mở của Diệp Phàm, vẻ mặt hào hứng nói. Không ngừng đùa bỡn trên lòng bàn tay Diệp Phàm.
- Anh cũng không hiểu được tại sao trở về, vừa rồi đi ra một chút lại không có.
Diệp Phàm của khó hiểu.
Cẩn thận quan sát những việc xảy ra trong bàn tay mình, lại dùng nội tức ra lòng bàn tay, lần này không ngờ con dơi màu tím không đi ra. Hắn thử vài lần cũng không thấy, không khỏi uể oải, không hiểu được nguyên nhân là ở đâu.
- Không phải là phải dùng bí kíp mà lão tiền bối truyền mới đi ra ngoài được chứ?
Tuyết Hồng nói thầm một câu.
- Đúng rồi để anh thử xem.
Diệp Phàm hiểu ra lập tức vận Con dơi Vương nam lăng và Thủy công.
Trong lòng lập tức hiện ra con dơi Vương Nam Lăng vừa nói đến, đây là Con dơi công và Thủy công có thể tụ tập hơi nước trong không trung để hắn sử dụng.
Nước là khởi nguồn của vạn vật, có thể tán nhưng cũng có thể tụ, có thể hủy đi nhưng cũng có thể giải, có thể lên cũng có thể xuống, có thể chuyển những cũng có thể cổ định. Có thể lợi dụng để làm vật bảo vệ rất tốt, có thể dùng để trị người cũng như cứu người.
Không lâu sau Tuyết Hồng có chút lạ giật cả mình nhỏ giọng nói:
- Quái, sao giống như là hơi ẩm tăng lên vậy. Chỗ này không có nước chảy ra, nếu ở bên ngoài thời tiết thay đổi mới thế.
Sau khi Diệp Phàm dùng Thủy công mấy phút, Tuyết Hồng thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối. Bởi vì, vây quanh người Diệp Phàm dần dần ngưng tụ một ít hơi nước. Hơi nước này rất mỏng, như là một màng lụa, choàng qua người Diệp Phàm.
Tuyết Hồng còn tiến đến sờ thử, cô gái lập tức cảm thấy khiếp sợ, bởi vì thật sự là hơi nước chứ không phải là ảo giác.
Nước từ đâu ra vậy? Tuyết Hồng không thể nghĩ ra, cô quay trái quay phải để tìm chỗ có nước xuất hiện.
Đột nhiên hơi nước biến thành một con rắn nhỏ một chút ngưng tụ trong bàn tay trái của Diệp Phàm. Hơi nước không thấy mà hình vẽ con dơi màu tím lại xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Thì ra là thế, thì ra là thế!
Diệp Phàm bừng tỉnh ngộ, chỉ cần dùng Thủy công ngưng tụ hơi nước vào lòng bàn tay thì có thể làm cho con dơi màu tím xuất hiện.
Bởi vì Thủy công Diệp Phàm luyện tập không lâu, cho nên không thể nào thuần thục được. Bản lĩnh cũng không đủ thâm hậu, bởi vậy con dơi màu tím xuất hiện cũng chậm.
Diệp Phàm tin rằng chỉ cầu bản lĩnh tăng lên chỉ cần nghĩ con dơi màu tím cũng có thể xuất hiện.
Vương Nam Lăng thật sự là kỳ nhân, không ngờ có thể nghĩ ra chiêu này. Tuy nhiên, đối với Vương Nam Lăng tại sao phải đem con dơi này đầu tiên đặt lên ngực Tuyết Hồng sau đó sang người Diệp Phàm hắn cũng không hiểu được.
Trong lòng tự nhủ không phải là cơ thể Tuyết Hồng hỗ trợ luyện tập Thủy công chứ? Hình như là không phải. Chẳng lẽ còn muốn làm ra cái gì đó là âm dương hòa hợp gì đó sao.
Trở lại thôn Vũ Hậu Diệp Phàm vội vàng ăn cơm tôi rồi đi suốt đêm trở về. Vì đi đã mấy ngày rồi, không trở về thật sự là không tốt nói.
Trở lại Đồng Lĩnh, Mễ Nguyệt đầu tiên đến văn phòng báo cáo công tác.
- Việc khai thác mỏ của tập đoàn Thiên Mộc đều bình thường cả chứ?
Diệp Phàm quan tâm nhất đương nhiên là hỏi trước rồi, trực tiếp hỏi Mễ Nguyệt.
- Muốn nói toàn bộ là bình thường trở lại hết thì trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không thể nào làm được. Bởi vì Tập đoàn Thiên Mộc đã đổi Tổng giám đốc khu khai thác rồi. Phượng Khải Mai vừa đảm nhận vị trí này đã tiến hành cải cách rộng rãi.
Mễ Nguyệt nói.
- Bình thường thôi mỗi vua một quan thần. Thành viên của công ty khai thác mỏ trước kia có vua là Phượng Thảo Thiên cũng thế.
Hiện giờ đổi thành Phượng Khải Mai người ta có quan niệm của riêng mình Phượng Thảo Thiên tuy nói là đàn ông nhưng thường thường quan tâm đến lợi nhuận.
Mà Phượng Khai Mai có lẽ sẽ chú trọng một chút đến pháp luật, trong thực tế vận dụng sẽ có nhiều khó khăn.
Tuy nhiên, nói về lợi ích lâu dài của tập đoàn. Để tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc đi đúng quỹ đạo, phát triển lớn hơn nữa thì Phượng Khai Mai chắc chắn càng làm tốt hơn Phượng Thảo Thiên.
Chỉ là hiệu quả chậm một chút mà thôi, cũng không biết Phượng Khai Mai có kiên trì không.
Diệp Phàm nói.
- Cũng bình thường, Phượng Khai Mai hiện tại kỳ thật đang làm ngược lại Phượng Thảo Thiên. Quy hoạch một lần nữa, triển khai một lần nữa, việc này bình thường đều gọi là cải cách.
Cải cách thường thường sẽ gặp rất nhiều phiền toái, thế lực cũ tư tưởng cũ quan niệm cũ có rất nhiều ảnh hưởng. Còn có cả những nguyên lão của tập đoàn nữa.
Các nguyên lão này có tiếng nói rất nặng, chưa chắc đã đồng ý với Phượng Khai Mai. Phiền toái còn tiếp tục nữa, tuy nhiên, đây là chuyện mà Phượng Khai Mai đã bắt đầu rồi.
Chúng ta chỉ có thể tạm thời bàng quang. Tuy nhiên Phượng Khai Mai có thể ngồi lên vị trí Chủ tịch, không có chút thực lực cũng không thể nào làm được.
Tuy nhiên, nghe nói Phượng Thảo Thiên mới là trực hệ thân thích của nhà họ Phượng, cũng là người cầm quyền.
Phượng Khai Mai muốn khống chế hoàn toàn được việc khai thác mỏ của Thiên Mộc khó khăn vẫn là rất lớn. Hơn nữa Phượng Tứ kia nhất hệ cũng không có khả năng để Phượng Khai Mai bắt đầu như thế.
Kinh tế xã hội hiện đại có thể quyết định vận mệnh gia tộc. Vận mệnh của nhất hệ lại bị nắm trong ta chi hệ là không có khả năng.
Mễ Nguyệt cũng không ngốc, nhìn thấy bản chất của vấn đề.
- Thôi vậy, không nói chuyện này nữa. Đó là chuyện của họ, đương nhiên đối với việc tổ chức lại tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc chính quyền sẽ ủng hộ và giúp đỡ nếu thấy cần. Trước kia Phượng Thảo Thiên và Cao Thành quan hệ không tệ, không hiểu Phượng Khai Mai giờ thế nào? Huống chi, tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc cũng đã phải trả giá mấy trăm triệu coi như là có thành ý rồi.
Diệp Phàm nói.
- Phượng Khai Mai cũng không phải…. tôi tin rằng tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc bất kể là ai quản lý thì Ủy ban nhân dân thành phố đều cho phép giúp đỡ. Bởi vì vứt bỏ nhà giàu nộp thuế này cũng là kết quả mà các lãnh đạo Đồng Lĩnh không ai muốn thấy. Làm Chủ tịch thành phố quản lý tài chính, Chủ tịch Cao Thành càng không muốn thấy điều này.
Mễ Nguyệt nói.
- Đúng thế, chúng ta cũng không cần phải quá quan tâm. Cô nói cho tôi một chút về vấn đề cải tạo phố Tân Long đi.
Diệp Phàm nói chuyển đề tài.
- Bí thư Diệp, công trình phố Tân Long tiến triển vô cùng thuận lợi. Dân chúng có lẽ cũng thấy được đường phố chật sẽ nguy hiểm. Cho nên lần giải phóng mặt bằng này vô cùng thuận lợi.
Hơn nữa, có tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc tặng 100 triệu, Ủy ban nhân dân thành phố cấp hơn năm mươi triệu.
Còn có cả khoản quyên góp xã hội hóa và số tiền cấp trên cho nữa, tổng hợp lại cũng đến ba trăm triệu. Có khoản tiền này công trình cải tạo phố Tân Long có thể thuận lợi hoàn thành.
Mễ Nguyệt nói vẻ mặt rất vui vẻ.
- Vậy tứ tôn thần đâu?
Diệp Phàm nhìn Mễ Nguyệt một cái hỏi, tất nhiên là nói về bốn tảng đá hình sư tử kia rồi.
- Bí thư Diệp, tôi thay đổi suy nghhĩ.
Mễ Nguyệt cười nói.
- Hả, nói nghe một chút xem.
Diệp Phàm cũng hứng thú.
- Tôi dùng cách cổ xưa đặt ở cửa chính của Ủy ban nhân dân và Thành ỉu. Hai cửa trên cơ bản là không thay đổi, tôi chỉ xin ý kiến của chuyên gia khảo cổ thôi.
Tư tưởng chính là khôi phục lại cái cũ. Cho nên, cứ như vậy, tứ tôn thần kia cũng không phải làm gì.
Mặc dù là bốn vị lãnh đạo chắc có lẽ không có nhiều suy nghĩ. Vả lại, qua lần sửa cửa chính này chỉ xê dịch một chút thôi.
Hơn nữa, có vẻ từ xưa cũng có sức hấp dẫn về nghệ thuật.
Mễ Nguyệt có vẻ hơi đắc ý.
- Vẫn là Mễ Nguyệt làm việc tốt.
Diệp Phàm không khỏi khen ngợi.
Tuy nhiên, Bí thư Diệp chỉ sợ là khoản tiền lấy từ trên tỉnh hơi khó.