Quan Thuật

Chương 2286: Giải bí mật



- Không phải ông nói Tuyết gia với tôi chỉ là sơ sơ thôi sao? Thế thì có tác dụng gì chứ?

Diệp Phàm nói.

- Điều sơ sơ đó chỉ là những thứ bên ngoài của Sinh tức thuật của Cát gia chúng ta, ngươi cứ hành khí lên đi. Đợi chút nữa, khi dung hợp ta sẽ truyền cho ngươi Sinh tức thuật chân chính của Cát gia.( Ông lão vẫn dùng cách xưng hô của thời xưa- DG)

Tiểu tử, nói thật với ngươi, người nhà họ Tuyết đến giờ vẫn chưa ai đạt được Sinh khí thuật chân chính của Cát gia chúng ta. Ngươi phải giữ bí mật chuyện này đó.

Đến lúc đó, nếu ngươi trở thành con rể của Tuyết gia, thì tuyệt đối không được tiết lộ bí mật này.

Lão già hừ nói, giọng nói rất lạnh lẽo. Sau đó lại nói tiếp:

- Tốt nhất là ngươi không nên thành con rể của Tuyết gia. Con rể nhà này không dễ làm đâu.

Việc nào cũng do phu nhân quyết định, ngươi chỉ là một con rối thôi. Như vậy sống phỏng có ích gì chứ. Cho nên, nhất định đừng để con gái của Tuyết gia mê hoặc, nếu không, cả đời này của ngươi coi như kết thúc đấy.

Tuy nhiên, ta thấy ngươi cũng không giống loại người này. Còn trẻ như vậy mà đã đạt đến thập đẳng rồi. Cố gắng luyện thật giỏi Sinh tức thuật của Cát gia, về sau tìm mấy đồ đệ tốt rồi truyền lại cho họ.

Còn về phần phụ nữ, trên đời này chỉ cần có bản lĩnh thì chẳng phải lo gì. Con gái của Tuyết gia không nên lấy.

Giả dụ sau này ngươi có tiểu thiếp bên ngoài, thì họ có thể ra tay giết chết tiểu thiếp kia đó.

- Không phải Tuyết gia cũng có người dung hợp được "mặt đồng tử" sao? Tiền bối nói rằng Sinh tức thuật của Cát gia được dung hợp trong mặt đồng tử. Vậy thì bọn họ đều đã biết bí thuật này rồi?

Diệp Phàm hỏi.

- Biết cái gì mà biết.

Lão già hừ nói. Một lúc sau mới nói tiếp:

- Không phải nói với ngươi rồi sao? Bọn họ chỉ biết sơ sơ thôi.

Còn Sinh tức thuật chân chính ở trong lòng ta. Chỉ có ta là có thể giúp dung hợp được. Hơn nữa, Sinh tức thuật này cũng không thể truyền vô tội vạ được.

Cho nên, chỉ có thể truyền cho đệ tử chân chính mà thôi. Ngay cả Tuyết Phượng cũng không biết là bà ấy chỉ lấy được sơ sơ. Lão phu là ai chứ, sao có thể đem bí thuật truyền hết cho người của Tuyết gia được.

Ngay cả phu nhân ta cũng không được, bằng không, ngày nào ta cũng vẫn bị bà ấy ức hiếp. Tiểu bối, sau này ngươi phải dốc lòng để học bí thuật của Cát gia.

Luyện cho thông đạt, đột phá Tiên Thiên, đến giai đoạn Niệm khí. Sau này lấy hết toàn bộ con gái của Tuyết gia, phải khiến cho bọn họ trở thành tiểu thiếp, đừng cho làm chính.

Như vậy mới có thể trút giận cho lão phu được. ha ha.

- Cái này…e rằng hơi khó. Nghe nói Tuyết Nha Nha của Tuyết gia đã đạt đến thập nhị đẳng rồi. Khi người ta đột phá đến Tiên thiên thì tôi làm gì có thể theo kịp được chứ.

Diệp Phàm nói.

Bụng nghĩ tâm thù của lão già này còn rất lớn. Phỏng chừng trước kia bị Tuyết Phượng lừa đến để làm rể ở Tuyết gia, và kết quả là cả đời bị người ta bắt nạt thảm hại. Giờ đem hết hy vọng đổ lên người mình.

- Người phụ nữ kia, trước kia lão phu bị bà ta lừa.

Lão già nói với giọng giận dữ.

- Chẳng lẽ, bí thuật của tiền bối bị bà ta lừa sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ý ta nói là người phụ nữ có khuôn mặt của một cô bé kia kìa. Lúc đó bà ta mới 14 tuổi, ta đã cho khuôn mặt đồng tử rồi. Vì vậy, cho đến bây giờ bà ta vẫn duy trì dáng vẻ của một cô gái mười mấy tuổi. Đến khoảng năm mươi tuổi thì mới bắt đầu thoái hóa. Tuy nhiên, nếu bà ta đã đột phá lên Tiên Thiên Đại Năng Giả, thì rất có khả năng phục hồi dáng vẻ của 14 tuổi.

Lão già nói.

- Đột phá lên Tiên Thiên còn có điều kỳ diệu này sao?

Diệp Phàm có chút động lòng rồi. Không chỉ phụ nữ chú trọng dung mạo, nhưng đàn ông cũng rất coi trọng. Có thể trẻ mãi thì luôn tốt hơn là già đi.

- Tiểu tử, ngươi chẳng hiểu biết gì cả. Người có thể đột phá lên Tiên Thiên đồng nghĩa cơ thể đột phá đến cực hạn một lần nữa. Năng lực các mặt của cơ thể đều lên một nấc thang mới.

Đương nhiên, cơ thể cũng có chút thay đổi, người trở nên trẻ đi cũng là chuyện bình thường. Đương nhiên, cũng không có chuyện ngươi sáu mươi tuổi mới đột phá lên Tiên Thiên thì có thể quay lại tướng mạo của thời ba mươi, mà chỉ trẻ đi một chút thôi, khoảng bốn mươi gì đó.

Nhưng nếu như ngươi có mặt đồng tử của Cát gia chúng ta, thì sẽ khác. Dáng vẻ già nua sẽ được khôi phục.

Lão già đắc chí nói.

- Hiện tại ngươi phải cẩn thận một chút, sắp đến thời khắc mấu chốt rồi. Ngươi có thể lĩnh hội được bao nhiêu Sinh tức thuật của Cát gia thì tất cả phải xem vận mệnh của ngươi.

Lão già nói một câu cuối cùng rồi không hé răng nữa.

Diệp Phàm có cảm giác dường như mình bị rơi vào một căn phòng bằng băng tuyết. Nhiệt độ lúc này ít nhất cũng phải âm ba bốn độ.

Trong điều kiện nhiệt độ thấp như vậy. Diệp Phàm cảm thấy thân thể của mình dường như không thuộc về mình nữa. Đã hoàn toàn chết lặng.

- Cái cũ đi rồi, cái mới sẽ đến.

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Phàm mới cảm nhận được điều này. Sinh tức thuật này đang thay mới, sinh sôi không ngừng…

- Ồ, không tệ. Ngươi lĩnh hội được rồi.

Lão già cao hứng nói.

- Tiền bối, có thể nói cho con biết tên họ không? Con sẽ ghi nhớ mãi mãi trong lòng.

Diệp Phàm lúc này trở nên cung kính nói.

- Cát Đông Lĩnh. Ha ha, đời này đã quên mất tên của ta rồi. Thôi vậy, không sao cả.

Cát Đông Lĩnh cười nói.

- Người phụ nữ có khuôn mặt của cô bé kia được kế thừa mặt đồng tử của Phượng Tuyết. Tuy nhiên, nếu so sánh với ngươi, thì còn kém xa. Bởi vì, Sinh thức thuật chân chính, chỉ có ta mới có. Đi đi chàng trai, hãy phát huy bí thuật của Cát gia. Đến khi nổi danh thiên hạ, thì vạn người sẽ đến bái.

Lớp sương màu xanh dần dần tan đi, trong động lại khôi phục về trạng thái bình thường. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

- Anh Diệp, em đã đạt được mặt đồng tử rồi, còn anh thì sao?

Tuyết Hồng vẻ mặt hưng phấn nói.

- Anh, anh chẳng biết đã đạt được chưa, nhưng cũng có cảm giác lạnh.

Diệp Phàm nửa giả nửa thật nói.

- Chắc là được rồi. Em thì không có cảm giác lạnh lắm, mà chỉ hơi hơi thôi. Đến trạng thái nước có thể đóng băng gì đó.

Tuyết Hồng nói.

Cô đương nhiên không cảm thấy được rồi, bởi vì đó đâu phải là Sinh tức thuật chân chính. Diệp Phàm nói thầm trong lòng, miệng nói:

- Có người nói chuyện với em không?

- Có, bà ấy nói mình tên là Tuyết Phượng, là lão tổ tông của em. Đến cụ ngoại Tuyết Nha Nha nhà em cũng là tiểu bối của bà.

- Tuyết Hồng, em nói xem họ giấu mình ở đâu.

Diệp Phàm hỏi, đối với vấn đề này, Diệp Phàm đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn không tin là trên đời này lại có người ngàn năm. Càng không tin ma quỷ gì.

- Ha ha….

Không ngờ, Tuyết Hồng cười mãi không thôi.

- Anh thật là ngốc.

Tuyết Hồng châm chọc Diệp Phàm, nói. Trông dáng vẻ cô lúc này rất đáng yêu, Diệp Phàm nhìn không khỏi chấn động.

- Anh ngốc ở chỗ nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Thật ra họ đều đã chết từ lâu rồi.

Tuyết Hồng nói một câu, thiếu chút nữa thì làm cho Diệp Phàm chấn động đến rớt cằm.

- Làm sao có chuyện đó chứ, chết rồi vẫn còn có thể nói chuyện được với chúng ta.

- Người ta là lão tổ tông, mặc dù thời đó không có thiết bị hiện đại như bây giờ. Nhưng họ là đại cao thủ của thời đó.

Cái gì là Niệm khí, nghe nói đến giai đoạn Niệm khí này, ý niệm của cao thủ đó có thể cùng với khí tức trong kinh mạch kết hợp lại một chỗ.

Cái này, nói như thế nào nhỉ?

Ví dụ như bây giờ, chúng ta muốn khống chế vũ khí tấn công, thì chỉ có thể dựa vào nội tức mạnh. Thông qua bàn tay để bức nội tức ra ngoài để khống chế sự công kích của vũ khí.

Còn Niệm khí thì không như vậy. Người ta có thể đem ý của mình dung hợp với nội tức. Như vậy, tính linh hoạt của việc khống chế có thể theo tâm ý mà định.

Đương nhiên, không thể đạt được đến mức anh muốn gì thì được cái đó.

Lão tổ tông nói, bọn họ đem ý thức của mình sửa thành khí sóng. Hơn nữa, sơn động này đặc biệt, dưới đất có lớp sương mù màu xanh có thể khiến nội tức không bị phân tán.

Một khi bên ngoài có tình hình gì thì sẽ chạm đến nội khí, đám sương mù màu xanh kia sẽ theo đó mà ra. Đến lúc đó sẽ phát sinh ra chấn động. Bởi vì chúng ta nói chuyện, lời nói từ miệng chúng ta đi ra sẽ sinh ta khí sóng và làm chấn động lớp sương mù.

Vì vậy làm chạm vào một loại bí thuật mà lão tổ tông đã dùng nội tức để sắp xếp. Mà loại bí thuật này cũng kỳ diệu như máy tính, hay những loại thiết bị hiện đại khác của chúng ta vậy.

Chúng ta nói làm chấn động đến lớp sương mù màu xanh, lão tổ tông thiết lập ý niệm trong lớp sương mù đó. Ý niệm này sẽ dựa vào cảm giác chấn động, từ đó phát sinh phản ứng trả lời chúng ta.

Loại ý niệm này biết phân tích và xử lý lời nói. Đương nhiên lão tổ tông cũng an bài rất nhiều phương thức đối thoại, có chút giống như một chiếc máy tính cao cấp.

Thật ra, là chỉ dùng một loại bí thuật để thiết lập sóng chấn động thôi, cũng không có gì đặc biệt cả.

Đương nhiên, loại bí thuật này đã được lão tổ tông nghiên cứu nhiều năm mới thành công. Hơn nữa nó còn cần phải đạt tới cảnh giới Niệm khí.

Vả lại, còn phải ở chỗ đất có lớp khói màu xanh mới được. Ba điều này không thể thiếu.

Tuyết Hồng giải thích một thôi một hồi, nhưng Diệp Phàm nghe vẫn có chút gì đó mơ hồ, nhưng cuối cùng có điều tâm đắc rồi.

Hiểu được Cát Đông Lĩnh và Tuyết Phượng đã chết từ lâu. Đây chỉ là bí thuật Niệm khí, cộng thêm nội tức và chấn động khí sóng tạo thành mà thôi. Trên đời này vốn chẳng có ma quỷ, càng không có truyền thuyết thần tiên.

Tuy nhiên, hai vị này có thể đem ý nghĩ của họ truyền đến ngày này, coi như là tuyệt thế thiên tài rồi.

- Đúng rồi, vật dính trên ngực em đã rơi ra chưa?

Diệp Phàm hỉu, ánh mắt lướt qua bộ ngực Tuyết Hồng có chút bất lương.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.