- Còn nữa, quốc gia này có chút đặc biệt, bọn họ có một thứ có thể dùng trong thiết bị quân sự hiện đại.
Mà hoạt động ngoại giao, khi đi ra ngoài, hoàn cảnh sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Vốn việc này do Thiên Thông và Lang Phá Thiên phụ trách.
Chẳng qua, Thiên Thông vừa mới có việc gấp đi rồi, không có cao thủ cho việc bảo vệ nên chúng tôi rất lo lắng.
Vì thế, lần này gọi cậu đến đây. Cậu chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn của Chủ tịch trong phạm vi khoảng 500 mét.
Lang Phá Thiên phụ trách an toàn khu vực sân bay và hai bên đường. Hi vọng hai người có thể cùng phối hợp, làm tốt công tác đảm bảo an toàn. An toàn là trên hết cậu hiểu chưa?
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phối hợp với đồng chí Lang Phá Thiên thực hiện tốt công tác an ninh.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tốt, cậu có thể có thái độ như vậy tôi rất vui. Có một việc nữa, trong công tác bảo đảm an ninh cậu không có kinh nghiệm bằng Lang Phá Thiên.
Tuy nhiên, năng lực cá nhân của cậu trong tấn công và phòng bị lại mạnh hơn anh ta. Nghe các đồng chí ở Tổ đặc nhiệm A nói năng lực trinh sát của cậu rất tốt.
Lần trước trận chiến ở Saha nghe nói cậu còn có thể cảm giác được côn trùng trong buổi tối ở bên ngoài.
Việc này chứng tỏ cảm giác của cậu so với các đội viên khác mạnh hơn không ít. Tôi nghĩ trong vòng 500 mét, dựa vào cảm giác của cậu có thể loại bỏ hết những tai họa ngầm.
Chủ nhiệm Điền nói, giọng hơi có vẻ kích lệ.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm có thể nhìn thấy, tuy nhiên, chỉ nói:
- Sư phụ của tôi có một phương pháp, từ nhỏ tôi đã tu luyện phương pháp này để rèn luyện nhãn lực, khứu giác và thính lực.
Cho nên, hiện tại mới có thể có năng lực đặc biệt như thế. Bản lĩnh càng cao, năng lực này của tôi càng mạnh hơn một chút.
Buổi tối trong phạm vi 500 mét, ban ngày tôi nghĩ sẽ xa hơn một chút. Khoảng 2km, hơn nữa còn có kính viễn vọng và các thiết bị hiện đại khác, hẳn là có thể cảm giác được một chuyển động rất nhỏ một cách nhạy bén hơn.
- Vậy là tốt rồi, như vậy đi, nếu cậu tự tin vào mình thì tăng phạm vi lên 800 mét.
Trong phạm vi này do cậu toàn quyền phụ trách. Lang Phá Thiên phụ trách phạm vi bên ngoài. Đương nhiên, việc này cũng không phải nói là các cậu làm việc độc lập, càng cấn sự phối hợp chặt chẽ của các cậu. Còn nữa, đúng rồi, nghe nói quan hệ của cậu và con trai của Vương lão Vương Nhân Bàng không tồi. Lần trước trận chiến Mê Cung Nhân Bàng cũng lập công lớn.
Nghe nói còn tiêu diệt được một đội viên của Tổ đặc nhiệm A nước ngoài thân thủ cửu đẳng. Được huân chương đặc biệt của nhà nước. Lần này đồng chí Thiên Thông không ở đây, cậu có thể triệu tập Nhân Bàng đến phối hợp với cậu không? Tổ chức tin tưởng vào sự giác ngộ chính trị của con trai Vương lão.
- Việc này, tính tình Nhân Bàng hơi quái.
Diệp Phàm do dự nói.
- Đúng là bởi vì tính tình anh ta hơi quái, tôi mới bảo cậu ra mặt. Nếu không, tôi gọi một cuộc điện thoại là đủ.
Điền Giang cười nói.
- Vậy được để tôi thử xem.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Không phải thử mà là nhất định phải tới. An toàn của thủ trưởng cao hơn hết thảy.
Điền Giang cố nén cười nghiêm túc nói.
Không lâu, Lang Phá Thiên cũng đến. Hai người tổ chức một cuộc họp khẩn cấp ở phòng cảnh vệ bên kia bàn về vấn đề đảm bảo an toàn.
Thành viên bao gồm người phụ trách ban Bảo vệ của sân bay, cùng với Phó cục trưởng quản lý giao thông Bắc Kinh.
Hệ thống lại chi tiết các nhân tố ảnh hưởng đến an toàn của sân bay và giao thông lần này, cùng với quãng đường từ sân bay đến Trung Nam Hải.
Cố vấn cảnh vệ cao cấp Cổ Thuận lần này được chọn châm chọc đặc biệt cẩn thận, Diệp Phàm rất vui khi nghe ông ta lên tiếng.
Bởi vì, càng hà khắc thì sau khi hoàn thành phương án càng chu đáo trong việc bảo đảm an toàn đối với thủ trưởng.
Diệp Phàm biết, tham mưu Cổ cũng không phải nhằm vào hắn và Lang Phá Thiên. Đây là công việc của ông ta. Cho nên, tuy giọng điểu của tham mưu Cổ sắc bén hơn bất kỳ lúc nào thậm chí có khi còn xảy ra tranh cãi kịch liệt. Nhưng Diệp Phàm cũng không bực mình vì ông ta.
Tuy nhiên, ở bữa cơm trưa sau khi họp xong, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Nhân Bàng cũng không được.
"Không biết lại làm cái gì rồi". Diệp Phàm thầm nói một câu rồi gọi điện thoại cho Vương lão, tuy nhiên, bọn họ cũng không biết Nhân Bàng đi đâu. Đôi khi vì vui chơi, Vương Nhân Bàng thường tắt máy chơi trò mất tích.
Dù sao cũng thành thói quen. Người nhà họ Vương cũng không quan tâm đến việc này. Hơn nữa Vương Nhân Bàng là cao thủ bát đẳng tầng thứ hai.
Hơn nữa, năng lực mạnh, cả Trung Quốc có lẽ cũng không có bao nhiêu người có thể xúc phạm tới anh ta. Đối với việc anh ta mất tích, người nhà cũng không quan tâm.
Buổi trưa Diệp Phàm không về nhà, ngồi nghỉ ở phòng cảnh vệ bên kia, vừa ngủ vừa đề phòng.
Buổi chiều đến sân bay khảo sát thực địa, đồng thời bố trí cả đoạn đường đi. Bận bịu suốt tới năm giờ.
- Buổi tối làm mấy chén, thế nào, mẹ kiếp, ngày hôm quá thật sự là mệt.
Tan tầm Lang Phá Thiên cười nói.
- Mấy chén thì mấy chén, bên chỗ tôi công việc cũng không có gì khác. Ngày kia mới đến, mai tăng cường bổ sung những thiếu sót là được.
Diệp phàm cười nói.
- Hai vị thủ trưởng, hay là đến Quốc Tân quán ngồi một chút.
Lúc này Đường Thành cười hì hì nói. Đường Thành là con trai của anh trai Đường Hạo Đông. Người này cũng là một trong những đồ đệ của Thiết Chiêm Hùng.
Thân thủ tứ đẳng cũng là do Diệp Phàm hỗ trợ đột phát. Khâm phục đối với Diệp Phàm cuồn cuộn như nước sông chảy mãi. Cho nên, đến giờ, Đường Thành đều tìm cơ hội tiếp xúc với Diệp Phàm. Có vẻ giống như cách lôi kéo quan hệ rất nghi ngờ.
Đường Thành là thái tử chân chính. Chỉ cần quan hệ giữa cha và Chủ tịch Đường thì ai ở Bắc Kinh không nể mặt anh ta.
Đường Thành đương nhiên cũng là một người cao ngạo. Người khác muốn nói chuyện cùng anh ta hẳn là bị gọi là đeo bám. Muốn theo anh ta là con cháu nhà quý tộc, tiểu thư thiên kim.
Tuy nhiên, với Diệp Phàm thì khác, đổi thành anh ta muốn bám Diệp Phàm. Tuy nhiên, Đường Thành vẫn khá khiêm tốn. Nhưng, khiêm tốn cũng không phải năng lực kém.
- Ở đó gò bó không thích.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.
- Đến Hoàng Thành vậy.
Đường Thành làm lái xe, Lang Phá Thiên ngồi ở ghế phụ, Diệp Phàm ngồi phía sau. Đường Thành lái chiếc xe quân dụng, loại xe này cảnh sát cũng không dám chặn lại.
Bởi vì, biển số xe làm người ta thật sự phải nể. Biển chính là biển của cục cảnh vệ Văn phòng trung ương. Người cảnh sát nào hồ đồ muốn trêu chọc vào.
Bởi vì, dẫn đường cho lãnh đạo quốc gia chính là các xe này. Người Bắc Kinh gọi là "ngự mã", theo cách gọi ngày xưa. Nội vệ của Hoàng đế chính là cao thủ đại nội.
Tuy nhiên, vận khí không tốt, vừa mới đến Hoàng Thành, Đường Thành khá ân cần giành xuống xe trước mở cửa cho Diệp Phàm. Lúc này điện thoại Diệp Phàm vang lên, vừa thấy dãy số là Quản lý Lý gọi điện thoại đến.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu chủ, cậu nhanh chóng trở về, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lý Thành sốt ruột kêu lên, giọng rất lớn, xem ra thật sự nóng nảy.
- Ông từ từ nói, tôi lập tức về ngay.
Diệp Phàm không nói hai lời chiu vào trong xe nói với Đường Thành.
- Lái xe về Hồng Diệp Bảo.
- Anh Diệp, xảy ra việc gì vậy?
Thấy vẻ mặt lo lắng của diệp phàm, Lang Phá Thiên ngồi vào ghế phụ thì xe đã phụt khói lao đi.
Diệp Phàm khoát tay nghe quản lý Lý nói trong điện thoại:
- Vừa rồi có vài người đến đó, chính là do Trương Chấn Lưu của tập đoàn Hoằng Hóa đưa đến.
Người ngày hôm qua đá tảng đá kia Lương Ngũ Gia đã đến đây. Tuy nhiên đi cùng còn có một lão già có râu, vóc dáng thấp nhỏ.
Bọn họ không ngờ phục hồi lại bảo bài của chúng ta. Lý Cường đã kiểm tra, phát hiện rất kỳ lạ, tấm biển không biết họ dùng cách gì để phục hồi lại, không có một kẽ hở nào.
Ngay cả Lý Cường cũng không tìm ra một kẽ hở nào. Hơn nữa, độ cứng rất cao, không khác gì ban đầu. Lý Cường còn thử xem, lung lay mấy cái trên ghế.
- Tôi thật sự muốn biết xem cao thủ nào ra tay.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Những người đó đi rồi, đi ra ngoài sân lão già kia hừ nói "Hồng Diệp Bảo, chỉ là hư danh thôi".
Lương Ngũ Gia liền tâng bốc lão già kia duỗi tay có thể hủy Hồng Diệp Bảo của chúng ta. Lý Cường vừa nghe thấy không vui vẻ, giơ tay định cho lão già này một uy thế phủ đầu.
Không ngờ, không đợi Lý Cương vừa giơ tay, lão già này một quyền đập đến, Lý Cường bay xa hơn mười thước.
Lý Cường tức giận, lau chút máu trên mũi phi đến. Tuy nhiên, thảm hại hơn, lão già này lại một quyền đến. Lý Cương lại bị bay đến hai mươi mét hơn, ngất đi.
Lão già hừ nói, chỉ với bản lĩnh đó cũng muốn khoe khoang sao. Sau đó lão già đột nhiên bay lên trời, cao hơn ba mét.
Một cước đã đứng trên đầu cặp sư tử đồng của chúng ta. Không lâu ông ta xoay con sư tử một chút.
Sau đó, ông ta đột nhiên lạnh lùng hừ nói:
- Lục nhất lễ sang năm ông ta sẽ lại đến Hồng Diệp Bảo. Đến lúc đó Diệp Hồng Bảo trừ phi tự động đập vỡ, nếu không ông ta sẽ giúp chúng ta phá vỡ.
Nói xong định đi, Viên Viên tức giận, đi lên kiểm tra thương thế của Lý Cường, nói là như vậy còn muốn chạy, không được.
Côn định bước lên lý luận một chút, không thể tưởng được lão già này hừ lạnh một cái, nói hạng người này lão khinh thường không ra tay.
Bằng không, muốn đánh cho Viên Viên răng rơi đầy đất. Viên Viên tức giận, cùng Lý Tùng hai bên ra tay.
Không thể tưởng tượng được, ba ba hai tiếng, Viên Viên cùng Lý Tùng đề bị một quyền của lão già này quật ngã trên mặt cỏ.
Vết thương cũ của Lý Tùng tái phát, hôn mê ngay tại chỗ.
Lý Thành vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm quát,
- Viên Viên đâu?
- Viên Viên nhìn ngoài giống như không việc gì. Tuy nhiên, tay chưa thể nhúc nhích được. Nói là bị lão già kia ra tay, bảo cậu nhanh chóng về kiểm tra một chút. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Lý Thành nói.
- Kéo còi cảnh báo.
Diệp Phàm hừ nói, Đường Thành vừa nghe, lập tức mở còi cảnh báo, chiếc ô tô lao thẳng đến Hồng Diệp Bảo đến tận nơi mới dừng cảnh bảo.
Ba người vội vã xuống xe.
Lý Thành lo lắng đứng ở cửa lớn, vừa thấy Diệp Phàm đã nói:
- Lý Cường đã tỉnh, tuy nhiên, cậu ta nói xương sườn bị chặt gãy hai cái, không việc gì. Nhưng Viên Viên tay không thể đi, thật sự là vội. Nếu không cần nhanh chóng đưa vào việc, tuy nhiên, Viên Viên nói đợi cậu về nói sau. Nếu chậm tôi lo là thời gian điều trị tốt sẽ qua.