- Công việc còn chưa bắt đầu đồng chí Điền Lâm đã nói công tác kiểm tra của chúng ta đi lệch khỏi quỹ đạo, đây là đề nghị gì? Các đồng chí, không có kiểm tra không có quyền lên tiếng, không có chứng cứ không thể nói suông. Chúng ta đều là đảng viên, nói gì cũng phải cầu thị mới đúng, không thể ăn nói lung tung.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
Hắn nhìn vẻ mặt có chút khó coi của Điền Lâm thấy y đang định phản kích lại, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng khoát tay nói lớn:
- Đồng chí Điền Lâm, ngồi xuống đi, nếu các anh đã đến đây vậy thì tham gia hội nghị đi. Cuộc họp hôm nay vẫn là tôi chủ trì, chủ yếu là nói chuyện về kỷ luật, để các đồng chí chú ý trong mỗi lời nói mỗi cử động.
- Một con chó kiểm tra cũng không giải quyết được, cậu còn chủ trì công tác gì?
Lúc này không ngờ cửa bị đẩy ra, một giọng nói hơi quen vang lên.
Vừa thấy bóng người này, lập tức tiếng ghế trong phòng vang lên. Tất cả các đồng chí đều đứng lên, mọi người đều hơi khom người, cung kính nói:
- Chào Ủy viên Trương.
Người tới không ngờ là Ủy viên quốc hội kiêm trợ lý Thủ tướng Trương Hướng Đông. Hai năm trôi qua, lão già này không ngờ không thay đổi chút nào, lúc này vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Ủy viên Trương, chào ông.
Diệp Phàm bước lên phía trước, giơ tay ra muốn bắt tay. Tuy nhiên, cũng bị Điền Lâm giành trước bởi vì lão già này đang đứng chưa ngồi xuống.
Cùng Điền Lâm bắt tay xong Trương Hướng Đông cũng bắt tay Diệp Phàm một chút.
- Ủy viên Trương, ngài bận trăm công nghìn việc cũng dành thời gian đến đây. Vừa đúng lúc các đồng chí của Tổ kiểm tra Giang Đô đều có mặt khá đủ, mời ngài cho chỉ thị.
Diệp Phàm nói, thái độ không kiêu ngạo cũng không xu nịnh. Đương nhiên, Ủy viên Trương là người lớn tuổi, Diệp Phàm gọi là ngai cũng là bình thường.
- Hôm nay tạm không nói đến chuyện chỉ thị, đây là tài liệu tham khảo nội bộ, cậu tự nhìn đi.
Ủy viên Trương ném một tờ tạp chí xuống trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn qua, phát hiện tiêu đề rất lớn – Chủ nhiệm tự mình làm việc, không giám sát nổi một con chó.
Phía dưới tất nhiên chính là Chủ nhiệm phòng Kiểm tra của Văn phòng Trung ương Diệp Phàm tự mình mặc áo giáp ra trận. Nói về chuyện hai cửa hàng về chó ở đường Đông Trực khu Ngũ Mã.
Do đó nghi ngờ với công việc của phòng Kiểm tra, cho rằng chỉ làm hình thức rồi mặc kệ… Bài viết giống như một cây đao, làm Diệp Phàm thiếu chút nữa bị thương tích đầy mình.
- Việc này chúng tôi đang điều tra. Tôi tiếp nhận công việc này mới có vài ngày, dù sao cũng phải có thời gian nhất định có phải không?
Vẻ mặt Diệp Phàm có chút phẫn nộ nói.
Trong lòng cũng nghĩ ra việc gì đó. Có thể để Trương Hướng Đông đọc tài liệu tham khảo nội bộ cấp bấc chắc chắn khá cao. Bởi vì, Trương Hướng Đống hưởng đãi ngộ cấp quốc gia.
Tài liệu tham khảo nội bộ này là cho các lãnh đạo cấp cao. Trương Hướng Đông có thể thấy thì các lãnh đạo đó tất nhiên cũng có thể thấy.
Ai làm vậy?
Người này năng lượng khá đáng sợ, mưu đồ của người này lại càng đáng sợ. Ra vẻ người ngay thẳng, phân tích toàn bộ các khiếm khuyết của công tác kiểm tra. Thật ra, mịt mờ nhằm vào cá nhân Diệp Phàm. Hễ là người có thể đọc tài liệu tham khảo nội bộ thì ai là chén đèn cạn dầu.
- Vài ngày, cậu làm chủ nhiệm mới được vài ngày sao. Giám sát không được một con chó, thì nếu nói ra ngoài, dân chúng không phải cười rụng răng sao?
Trương Hướng Đông vẻ mặt nghiêm túc chỉ chỉ vào tài liệu tham khảo. Sau đó thành thật nói:
- Các đồng chí thấy chưa, chúng ta đều là công bộc của nhân dân.
Nhất định phải coi trọng lợi ích của nhân dân. Chuyện một con chó cũng có thể có vấn đề.
Việc này chứng tỏ, một số đồng chí của chúng ta có vấn đề về tư tưởng. Còn chưa coi trọng lợi ích của nhân dân. Làm việc không hết lòng thật sự không thể được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Cho nên, đồng chí Diệp Phàm, tôi cho cậu một ngày, sáng hôm sau nhanh chóng giải quyết việc này.
Bằng không, Tổ kiểm tra Giang Đô, tôi đề xuất Điền Lâm làm lãnh đạo. Trương Hướng Đông tôi đã nói rồi, làm cán bộ, phải có chí tiến thủ.
Người không làm được việc Trương Hướng Đông tôi sẽ làm cho phải chuyển vị trí. Nhất định phải chuyển vị trí, chúng ta phải có trách nhiệm với nhân dân, có trách nhiệm với đảng.
Trương Hướng Đông nói đường đường chính chính, khảng khái hiên ngang, thiếu chút nữa biến thành diễn thuyết. Diệp Phàm hiểu, lào già này đích thân ra tay, muốn đến đây làm nhục hắn.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên. Hắn cầm điện thoại ừ à một hồi rồi nói:
- Ủy viên Trương, tôi phải xin lỗi ngài, các đồng chí tôi có việc phải đi trước. Cuộc họp thường kỳ này các đồng chí cứ nghe chỉ thị của Ủy viên Trương.
- Đang họp cậu còn muốn đi đâu, đồng chí Diệp Phàm, vừa mới nói đến vấn đề trách nhiệm, chẳng lẽ cậu thật sự muốn nói rõ ra. Thái độ của cậu như vậy còn làm sao kiểm tra được Giang Đô? Tôi rất nghi ngờ việc cậu có đảm nhiệm được chức tổ trưởng tổ kiểm tra Giang Đô không?
Ủy viên Trương tức giận.
- Ủy viên Trương, tôi đã xin lỗi ngài rồi. Chuyện con chó ngài muốn tôi giải quyết trong một ngày, việc này có thể sao? Về việc nói thẳng hay có nhậm chức Tổ trưởng tổ kiểm tra Giang Đô hay không, đó là chuyện của lãnh đạo.
Diệp Phàm tức giận, rốt cuộc không kìm nổi, bộc phát. Ám chỉ Trương Hướng Đông đang coi mình là trời. Đây là địa bàn của văn phòng trung ương, Diệp Phàm tôi như thế nào, muốn phê bình thì là chuyện của Chủ nhiệm văn phòng Trung ương Điền Giang, liên quan gì đến ông.
- Bốp…
Chiếc bàn bị Trương Hướng Đông đập một cái, miệng hừ nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có ý gì?
Cậu giải thích cho tôi rõ ràng xem nào? Nếu không, hôm nay tôi phải tìm đồng chí Điền Giang nói một chút về chức chủ nhiệm của cậu.
Một con chó cũng không giải quyết được, hơn nữa đều đăng cả lên đây, cậu có mặt mũi nào để nói thế?
Lãnh đạo phê bình cậu cậu còn không phục, còn tranh luận, như thế có được không? Ai cũng như cậu thì đất nước chúng ta làm sao mà quản lý được? Kỳ cục, rất kỳ cục.
- Nói không đúng.
Lúc này một giọng khàn khàn vang lên, tiếng xô ghế lại một lần nữa vang lên, mọi người lại vội vàng đứng dậy nói:
- Chào Chủ nhiệm Điền.
- Ha ha, có rảnh tôi cũng muốn cùng đồng chí Trương Hướng Đông thảo luận một chút về chức chủ nhiệm phòng Kiểm tra và tổ trưởng tổ Kiểm tra Giang Đô của đồng chí Diệp Phàm. Tuy nhiên…
Điền Giang cười hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Tuy nhiên, hiện tại không có thời gian để thảo luận về vấn đề này. Đồng chí Diệp Phàm cậu lập tức chuẩn bị một chút theo tôi đến "bên kia" đi.
"Bên kia", các đồng chí ở đây vừa nghe tám phần các đồng chí đều lộ vẻ hâm mộ. "Bên kia" đương nhiên chỉ chính là chỗ của Chủ tịch Đường. Vẻ mặt Trương Hướng Đông sửng sốt, tuy nhiên, khôi phục bình tĩnh trong nháy mắt.
Chuyển người, chủ nhiệm Điền lại nói:
- Còn nữa, đồng chí vừa xin phép là tôi phê chuẩn. Mấy ngày nay hắn cũng chưa có thời gian, cho nên, tổ kiểm tra Giang Đô ngày mai sẽ đi xuống.
Như vậy đi đồng chí Hướng Đông, tôi thấy để đồng chí Điền Lâm bên văn phòng chính phủ phụ trách, văn phòng trung ương bên này cố gắng hết sức để phối hợp công tác với đồng chí Điền Lâm để làm tốt công tác kiểm tra.
Còn về chuyện kiểm tra không ra một con chó, tôi thấy, cứ để đồng chí Diệp Phàm phụ trách. Sau việc bận này tôi cho đồng chí Diệp Phàm nửa tháng để giải quyết vấn đề này.
Nói đến đây, Chủ nhiệm Điền nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có tin là trong vòng nửa tháng giải quyết được vấn đề này không?
- Tin ạ, không cần nửa tháng, mười ngày là đủ rồi.
Diệp Phàm đáp rõ ràng. Diệp Phàm hiẻu, đây là Điền Giang đã cho hắn chỗ dựa, đây là một chuyện đáng quý.
Trương Hướng Đông ông nói một ngày, chủ nhiệm Điền lập tức đổi thành 15 ngày. Hơn nữa sau khi hết bận mới tính đến.
Nếu việc này không giải quyết được thì khi nào bắt đầu còn phải hỏi chủ nhiệm Điền một câu. Còn chuyện đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm Điền nói khi nào rảnh sẽ cùng Trương Hướng Đông thảo luận nghiên cứu, đó là hạ một bậc thang của Trương Hướng Đông.
- Đồng chí Hướng Đông, ông tiếp tục chỉ thị, tôi phải đi trước, bên kia đang vội không thể không đi.
Chủ nhiệm Điền gật gật đầu xoay người đi, tất nhiên Diệp Phàm cũng đi theo.
Trương Hướng Đông nào còn mặt mũi ở đây chỉ thị, tất nhiên vẻ mặt khó coi bỏ đi. Tuy nhiên, đối với chủ nhiệm văn phòng trung ương Điền Giang, Trương Hướng Đông cũng chỉ có thể buồn bực, thậm chí nuốt giận vào trong lòng.
Bởi vì, không nói vị trí đại tổng quản của Điền Giang rất nhạy cảm mà Điền Giang cũng là ủy viên bộ Chính trị, thật sự là cấp phó quốc gia, cao hơn nhiều so với người hưởng thụ đãi ngộ cấp phó như Trương Hướng Đông nhiều lắm.
- Một con chó rốt cuộc sao lại thế, việc này có người đăng lên tài liệu tham khảo nội bộ. đồng chí Diệp Phàm, cậu điều tra trọng tâm một chút, nhanh chóng giải quyết việc này.
Điền Giang vừa đi vừa nói.
- Tình hình cơ bản đã rõ ràng, việc này có liên quan đến gút mắc đề bạt của hai Thứ trưởng. Cho nên, bọn họ trộn lẫn trong đó, làm cho việc này phức tạp. Chủ nhiệm như tôi tuy nói là chủ nhiệm, ha hả, kiểm tra điều là những người có quy cách cấp bậc cao hơn chúng ta, thật sự còn có chút khó xử.
Diệp Phàm cười cười nói.
- Thì ra là thế, những người ngày, việc chính mặc kệ, chuyện ngoài cửa thì luôn đá chân. Muốn được đề bạt là nguyện vọng của tất cả các đồng chí, tuy nhiên, phải hợp lý có phải không? Tranh giành thì cuối cùng chỉ cả hai cùng bị thương. Muốn làm thì cậu cũng rất bị động, tuy nhiên, nếu cậu đã hiểu rõ, thì cứ theo nguyên tắc giải quyết là được.
Chủ nhiệm Điền nói.
- Tôi hiểu rồi, vốn là muốn xử lý, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra cách nào. Tuy nhiên, tôi đã có quyết định bước đầu.
Diệp Phàm nói.
- Ừ…
Chủ nhiệm Điền gật gật đầu, sau khi hai người đi vào văn phòng vẻ mặt chủ nhiệm Điền trở nên nghiêm túc nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, lần này gọi cậu đến đây là có nguyên nhân.
Ngày kia có Tổng thống nước Châu Phi mà chúng ta vừa xây dựng muốn đến đây. Tuy nói chỉ là một nước nhỏ nhưng đất nước chúng ta luôn thực hiện chính sách chúng sống hòa bình.
Mỗi nguyên thủ đến thăm đều đối đãi với cùng một quy cách. Chủ tịch Đường sẽ tới tận sân bay tự mình nghênh đón, chuyện lần này có chút đặc biệt, chủ yếu là vì xây dựng tình cảm với đất nước mới xây dựng.