Quan Thuật

Chương 1882: Chuyện lớn phát sinh



Nếu buộc phải di dời khu nhà xưởng Hạ nguyên thái đạt thì phải xuất ra độ hơn năm mươi triệu. Cái này….tự nhiên là "công phu sư tử ngoạm" mới làm nổi.

Tính theo giá cả lúc này ở thành phố Đông cống thì chỗ đất đó cũng đáng giá không đáng năm mươi triệu.

Thái Tín Tắc đem toàn bộ chuyện giải quyết nhà máy gói gọn trong khu nhà xưởng cũ kỹ này.

- Tình hình bên chúng tôi cũng không khác lão Thái là mấy, lúc trước nhà máy bia Hồng Dương phá sản thì nhà xưởng không còn ai thèm ngó ngàng tới, tóm lại vẫn là Ủy ban nhân dân quận Đông Châu chúng ta phung phí coi tiền như rác.

Rốt cuộc thì cũng chịu vứt bốn mươi triệu xuống dưới. Còn nhà máy rượu lâu năm kia thì vẫn không bán nổi, vậy là số tiền hơn bốn mươi triệu này cũng thất thoát toàn bộ.

Tuy nhiên, lúc ấy cũng có ký kết hợp đồng, tiền bán nhà máy nhà máy rượu phải trả cho Ủy ban nhân dân quận chúng ta trước hết. Hơn nữa, còn phải cộng dồn khoản lợi tức mấy năm qua, tuyệt đối là không dưới năm chục triệu.

Bởi vì, chuyện bên đó đã được giải quyết. Mặt bằng của nhà máy rượu lâu năm này trên thực tế là thuộc về Ủy ban nhân dân quận Đông Châu.

Năm trước vừa mới làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, Giám đốc Lam, mời anh xem qua.

Tào Ngũ Huy càng chu đáo hết sức, lập tức mang sổ hồng ra ngay, quả thật là đã có chuẩn bị trước.

Lam Tồn Quân sắc mặt thiếu chút nữa là xám ngắt, nếu quả đúng như bọn họ vừa nói thì quả không được đập vào đó hơn trăm triệu. Vậy nhà máy đường Dương Xuân còn muốn phát triển, phát triển cái rắm à.

- Bí thư Thái, Bí thư Tào, hai xưởng mỗi cái hơn năm mươi triệu, nhà máy đường Dương Xuân chúng ta căn bản là chịu đựng không nổi đâu.

Tình hình cự thể của chúng ta hai người là rõ nhất. Hơn nữa, phân xưởng của nhà máy đường Dương Xuân chẳng phải được xây dựng ở hai quận do các anh quản lý hay sao, lợi nhuận kiếm được có khi các anh cũng được phần nào chứ.

Những chuyện khác không cần nói vội, chính là số lượng nhân khẩu nhân lực sẽ gia tăng. Ủy ban nhân dân thành phố không phải đang muốn mở rộng nội thành về phía Nam sao, tin rằng Chủ tịch Diệp cũng sẽ giao nhiệm vụ kiến thiết đô thị nhất định cho hai quận các anh.

Một khi phân xưởng của nhà máy đường Dương Xuân được thành lập, vô hình trung chẳng phải là đã giải quyết cho các anh một số vấn đề sao.

Lam Tồn Quân trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh, lúc này tuyệt đối không thể tự loạn trận tuyến để hai lão già này kìm kẹp được.

- Ha ha ha, không phải vẫn còn một khoản trăm triệu đó thôi! Thì là cả hai phân xưởng chỗ chúng tôi các anh đều chuyển hết thì cùng lắm cũng là trăm triệu gì đó chứ mấy, chúng tôi lại ưu đãi thêm một chút, Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân lại là Chủ tịch Diệp thì nói thật là con số lẻ chúng tôi cũng chẳng màng.

Thái Tín Tắc nói chuyện có vẻ tương đối rộng rãi, Tào Ngũ Huy bên cạnh đã sớm gật đầu phụ họa:

- Ừ, con số lẻ thì ít nhất cũng có ba bốn triệu, cứ coi như là hai quận chúng tôi ủng hộ công tác của Ủy ban nhân dân thành phố đi. Đều là vì nhân dân phục vụ, chúng ta cũng có thể góp phần khí lực có phải không nào?

Diệp Phàm trong nháy mắt liền hiểu rõ, cảm thấy vừa rồi bảo Đông Thanh thông báo cho bọn họ người phụ trách hai phân xưởng thì họ đã liên hợp lại bàn thảo kỹ lắm, chính là muốn thật nhiều tiền. Mà đối tượng để đòi tiền tự nhiên là Ủy ban nhân dân thành phố chứ ai.

Tuy nhiên, Diệp Phàm sớm đã tính đến sẽ xuất hiện loại tình huống này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hắn thản nhiên quét ánh nhìn qua hai người rồi nói:

- Cho các anh một trăm triệu đã được chưa!

Vừa nghe Diệp Phàm nói như thế, Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy hai vị đồng chí có hơi sửng sốt sau đó trên mặt không ngờ cũng không có biểu hiện vui vẻ gì mà lại nghiêm nghị nhìn Diệp Phàm. Bọn họ hiểu được, tiền của Chủ tịch thành phố không phải dễ lấy như vậy. Hơn nữa là trong hoàn cảnh khó khăn hiện nay, Chủ tịch Diệp khẳng định sẽ còn có từ "nhưng" ở đây cho mà xem.

Quả nhiên không sai!

Diệp Phàm tiếp tục:

- Dựa vào hiện trạng của nhà máy đường Dương Xuân, mà trên Ủy ban nhân dân tỉnh Chủ tịch Chúc lại chăm chú nóng lòng muốn có được kết quả ngay. Ông yêu cầu chúng ta phải phát triển nhanh hơn, mau chóng giả quyết những khó khăn cho nhà máy đường Dương Xuân.

Cho nên, Ủy ban nhân dân thành phố quyết định dồn càng nhiều lực lượng nòng cốt vào công cuộc phát triển khai thác nhà máy đường Dương Xuân.

Bởi vậy, nhà máy đường Dương Xuân đã nhắm hai khu nhà xưởng của nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt Nguyên.

Mà cả hai nhà máy này đều vốn thuộc quyền quản lý của hai quận các anh.

Mà hiện tại quyền sử dụng đất đều ở trong tay hai Ủy ban nhân dân quận các anh thì càng dễ bề làm việc chứ sao.

Diệp Phàm nói đến đây, giống như miệng hơi khô mà cố ý tạm dừng một chút. Phát hiện Tào Ngũ Huy và Thái Tín Tắc đều bình tĩnh chờ mình nói tiếp.

Tuy nhiên, Diệp Phàm khi gặp việc hệ trọng vẫn không chút hoang mang mà lại vẫn tự nhiên thưởng thức một ngụm trà.

Ước chừng đã hơn mười phút trôi qua, hiện trường vẫn im ắng như cũ.

Tào Ngũ Huy rốt cục không kìm nổi, cất tiếng hỏi:

- Không biết Ủy ban nhân dân thành phố quyết định sao đây?

- Ha ha ha, Ủy ban nhân dân thành phố quyết định là cả hai Bí Thư Quận ủy cũng sẽ được sắp xếp vào đội ngũ quản lý nhà máy đường Dương Xuân. kiêm nhiệm chức tổ phó. Cho nên, sự nghiệp phát triển của nhà máy đường Dương Xuân cũng có quan hệ nhất định đến hai người đấy. Nếu nhà máy đường không phát triển đi lên thì tin rằng Chủ tịch Chúc sẽ là người đầu tiên nện cho Diệp Phàm này một trần. Sau đó thì cũng chẳng mấy chốc sẽ đến lượt Giám đốc Lam, sau nữa thì các tổ trưởng tổ phó chẳng lẽ lại không đếm xỉa đến?

Diệp Phàm quả thật thâm độc, chỉ mấy lời vừa rồi đã lập tức trói hai lão già này lên chung một chiếc thuyền.

Tự nhiên là sắc mặt Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy trong nháy mắt đã thay đổi như chong chóng. Tào Ngũ Huy khá kích động một chút, lỡ lời:

- Thế sao được?

- Sao lại không được? Diệp Phàm lạnh lùng hỏi vặn lại.

- Tôi tôi chủ trì một quận Đông Châu thôi đã quá sức rồi. Để hoàn thành nhiệm vụ kiến thiết nội thành mà Chủ tịch Diệp lần trước giao phó, tôi đã dồn toàn bộ tâm sức. Giờ lại bảo tôi gia nhập đội ngũ quản lý nhà máy đường Dương Xuân thì còn bận bịu đến nước nào nữa đây. Dù sao, tôi cũng là người chứ đâu phải thần thánh gì, đúng không Chủ tịch Diệp?

Tào Ngũ Huy đã lớn tiếng hơn rất nhiều.

- Anh bận hơn hay Chủ tịch Diệp bận hơn?

Lúc này, Lam Tồn Quân lạnh lùng chốt hạ một câu.

- Cái này…đương nhiên là Chủ tịch Diệp trăm công nghìn việc rồi.

Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy không thể không gật gật đầu.

- Vậy không phải đã rõ mười mươi hay sao, người trăm công nghìn việc như Chủ tịch Diệp đây mà vẫn cầm trịch công tác nhà máy đường, vốn dĩ là người của Ủy ban nhân dân thành phố giờ lại kiêm nhiệm thêm Bí thư Đảng ủy lẫn Chủ tịch Hội đồng quản trị bên đội ngũ quản lý nhà máy đường. Chẳng lẽ các anh chủ trì một quận nay chỉ tái kiêm nhiệm một chức tổ phó liền kêu là làm không nôi. Nếu quả đúng như vậy, mặc dù là Lam Tồn Quân tôi đã hết vai trò ở Ủy ban nhân dân thành phố nhưng nên chăng vẫn có thể đề nghị Thành ủy suy xét một chút vấn đề công tác của hai anh?

Lam Tồn Quân nghiêm trang giáo huấn hai người kia.

- Ha ha ha, Giám đốc Lam, tôi tin tưởng hai vị đồng chí đây đều là đảng viên, tính giác ngộ của họ là rất đáng khâm phục. Tất cả đều là vì nhân dân phục vụ mà thôi! Mặc dù là có mệt mỏi đôi chút thì cũng là vì nhân dân mà cố gắng!

Diệp Phàm và Lam Tồn Quân lại cùng hợp xướng kẻ tung người hứng, "đấm xoa" rất nhịp nhàng.

Gặp lúc Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy hai vị đồng chí vẫn còn đang do dự, hai người liền trao đổi bằng ánh mắt rằng sẽ cho bọn họ ước chừng năm phút đồng hồ suy xét, thế nhưng phát hiện hai người này vẫn còn do dự, Diệp Phàm rất tức giận, đột nhiên đập bàn quát:

- Nếu quả thật làm không được tôi sẽ trực tiếp đề nghị Chủ tịch Chúc là một số đồng chí không thèm để tâm đến mấy ngàn người của nhà máy, nhà máy đường còn phát triển đi lên thế nào nữa…

Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy hai người sắc mặt đã tái nhợt tự lúc nào rồi liếc nhìn nhau mà bất đắc dĩ nói:

- Chúng tôi xin phục tùng quyết định của tổ chức. Tuy nhiên, về phần hai phân xưởng nhà máy này hy vọng nhà máy đường có thể xét suy xét đến tình hình thực tế hai quận chúng tôi, dù sao cũng nên cấp cho chút bồi thường có phải hay không?

- Chuyện đó là đương nhiên, cứ như vậy đi, giảm một nửa. Cấp cho mỗi quận hai mươi triệu.

Diệp Phàm thuận thế quyết luôn, trông qua thì thấy hai vị đồng chí tuy nói là gật đầu nhưng sắc mặt lại rất khó coi, hắn lại bồi thêm:

- Kỳ thực, nếu có được chút công tích thì nhất định sẽ được lãnh đạo để mắt đến đấy.

- Vâng vâng, chúng tôi hiểu ạ.

Thái Tín Tắc đáp.

- Các anh xem xem, phó giám đốc nhà máy là cán bộ cấp Phó giám đốc sở cơ đấy, hiện tại hình như còn thiếu vài ghế phó. Hai vị đồng chí, cố lên nhé!

Diệp Phàm giơ tay vỗ vai hai người, cũng chẳng khác gì hắn vừa mời người ta một cái bánh treo trên trời xa tít tắp vậy.

- Nếu Chủ tịch Diệp đã chủ trì công tác nhà máy đường thì theo tôi thấy cũng chả cần đến hai mươi triệu.

Cứ cấp mười triệu đi vậy. Coi như là quận Giang Viễn chúng tôi cống hiến chia sẻ cùng Ủy ban nhân dân thành phố.

Thái Tín Tắc vừa thấy có hi vọng thăng quan tiên chức liền nhanh chóng quyết đoán nhả ra mười triệu.

- Tôi cũng lấy mười triệu.

Tào Ngũ Huy vừa thấy thế, trong lòng thầm mắng "thằng chó tiểu Thái tử" rồi cũng khẩn trương mồm miệng mà tỏ thái độ.

Dưới sự "mai mối dạm hỏi" của Diệp Phàm, nhà máy đường Dương Xuân chính thức quyết định mở phân xưởng.

Lam Tồn Quân lại tăng ca làm thêm giờ ở công trường, lập tức mời người làm thiết kế quy hoạch cho khu nhà xưởng mới, tiến hành đồng thời với việc giải phóng mặt bằng ở nhà máy cũ.

Chớp mắt đã lại bảy tám ngày trôi qua.

Vương Triều đã gọi điện thoại tới, báo cáo là tập đoàn Vinh Quang đã xảy ra chuyện.

- Chuyện gì, cậu nói cụ thể chút xem nào.

Diệp Phàm sốt sắng hỏi.

- Giám đốc tài chính của tập đoàn Vinh Quang của Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam tên là Cam Anh Anh đã mất tích lienf mấy ngày, sau lại nghe đồn là Cam Anh Anh đã cuỗm tiền chạy trốn. Nghe nói là đã cuỗm đi vài trăm triệu, tin tức này vừa truyền đi, lập tức khiến cho thị dân Đông Cống khủng hoảng. Bởi vì, có rất nhiều các ông chủ lớn nhỏ đều có cho tập đoàn Vinh Quang vay tiền.

Vương Triều báo cáo.

- Cho Vinh Quang vay tiền, khẳng định là có ưu đãi không ít thì người ta mới bằng lòng cho mượn chứ?

Diệp Phàm nghi hoặc.

- Ừm, hôm nay có vài khách hàng lớn của Vinh Quang đã đến cục Công an báo án. Bọn họ mỗi người cho Vinh Quang mượn cũng không dưới năm mươi triệu. Đương nhiên, lúc trước khi vay tiền Cam Vũ Thuần cũng có đáp ứng cho bọn họ bốn phần trăm lợi tức. Với món lãi kếch xù như thế thì chỉ cần trong tay có tiền thử hỏi ai mà ngó lơ nổi.

- Thấy lợi mờ mắt!

Diệp Phàm thở dài, nhíu mày mà rằng:

- Hiện tại tình hình những người cho vay tiền thế nào? Vương Triều, cậu khẩn trương phái người đi điều tra vụ án, bắt lại đối tượng. Bằng không, tôi lo là nếu đúng như đồn đại mà bị Cam Anh Anh cuỗm đi dù chỉ là vài trăm triệu nhưng lại là tiền mặt, phỏng chừng tập đoàn Vinh Quang sẽ không chịu nổi sự thúc giục từ các hộ cho vay tiền mà phá sản. Một tập đoàn cỡ bự như thế mà đổ thì vấn đề không nhỏ chút nào đâu.

- Hầu như ai cũng hiểu, cho nên, tôi cũng gấp rút đến độ không thể nhanh hơn rồi. Thật sự để tình hình phát triển đến như hôm nay cũng đã gây cho đại ca anh không ít phiền toái. Nghe nói các hộ cho Vinh Quang vay tiền khá là nhiều, có trường hợp là mấy chục ngàn người cùng hợp tác hùn vốn cho Vinh Quang. Chuyện này ảnh hưởng đến tài sản của mấy ngàn thị dân Đông Cống chứ chẳng chơi.

Đến lúc đó Vinh Quang mà đổ một cái, tôi sợ là thị dân Đông Cống sẽ khủng hoảng, Ủy ban nhân dân thành phố không thể không ra mặt mà "chùi đít" hộ, về điểm này thì tiềm lực tài chính của chúng ta có lẽ chưa thể chống chọi với sức ép kiểu đó?

Vương Triều tỏ ra lo lắng thật sự.

- Đúng rồi, khoản tiền mà nhà máy đường Dương Xuân cho Vinh Quang mượn nếu không thu về được thì sao? Vậy chuyện phát triền nhà máy đường Dương Xuân cũng sẽ vỡ tan như một giấc mộng đẹp mà thôi. Hệ lụy liên đới sẽ là nhà máy đường Dương Xuân có nguy cơ đóng cửa.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút rồi khẩn trương giao phó cho thư ký Đông Thanh gọi Lam Tồn Quân đang chỉ đạo ở công trường nhà máy trở về.

Sau khi nghe xong chuyện này, Lam Tồn Quân lập tức mặt liền đen thùi như đưa đám, đoạn bảo:

- Chẳng lẽ trời muốn hại Lam Tồn Quân này, Chủ tịch Diệp, nếu thật sự phát sinh chuyện như thế, cả hai chúng ta sẽ đều bị chôn vùi sự nghiệp trong "vũng bùn" Dương Xuân này, vĩnh viễn không thoát ra được.

Cho dù là có đem toàn bộ trăm chín mươi triệu này đập vào nhà máy đường Dương Xuân cũng sẽ chẳng thấy tăm hơi. Ôi, kế hoạch nhà máy mới của chúng ta...

Hàng loạt quy hoạch triển vọng đều sẽ tan tành như bọt nước.

Nghiêm trọng hơn chính là nhà máy đường Dương Xuân không thể dời đến thành phố, kế đó cũng sẽ tác động thật lớn đến kế hoạch mở rộng về phía nam của Đông Cống ta.

Tất cả những việc này đều xâu chuỗi mật thiết với nhau. Chủ tịch thành phố, chúng ta có nên đợi lát nữa, lập tức đem hợp đồng đi tìm Cam Vũ Thuần, ít nhất cũng là được nhiêu hay đó.!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.