Quan Thuật

Chương 1881: Toàn bộ nhìn túi tiền của Diệp Phàm



- Tôi đoán rằng, về sau bộ máy của Ủy ban nhân dân sẽ càng náo nhiệt hơn đấy.

Nếu Quách Tắc Quân thực sự là một quân cờ của Bí thư Phó thì chắc chắn xuống đây là để chống lại Diệp Phàm. Diệp Phàm là "đại diện" của Chủ tịch Chúc, Quách Tắc Quân là "đại diện" của Bí thư Phó. Phó chủ tịch thường trực thành phố và Chủ tịch thành phố phân cao thấp, như vậy tốt lắm. Ha ha, ủy ban nhân dân thành phố về sau có nhiều trò hay để xem rồi đây.

Lan Lập Quyền vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp họa, nói.

- Ừ, người đứng đầu Thành ủy vẫn là đáng gờm nhất. Phiếu ổn định của chúng ta có bốn, mặc dù Quách Tắc Quân là quân cờ của Bí thư Phó, nhưng y và Thái Phi liên thủ lại cũng chỉ được hai phiếu, so với chúng ta còn kém xa. Còn về Vi Lý Quốc còn hai phiếu, ha ha. Bình thường thì cũng chỉ ngậm miệng mà thôi, nghiễm nhiên hình thành thế chân vạc. Tuy nhiên chúng ta là Ngụy quốc, bá chủ Tào Tháo. Chủ tịch thành phố Diệp Phàm là thảm nhất, trở thành tiểu Lưu Bị của nước Thục. Còn Thái Phi mới đến chính là Giang Đông Tôn Quyền.

Đới Trung Cường vẻ mặt hớn hở nói.

- Ha ha, lão Đới, tôi không muốn làm Tào Tháo kiêu hùng kia đâu. Đương nhiên, ưu điểm của Tào Tháo chúng ta có thể kế thừa, còn lại thì bỏ.

Y Cao Vân thản nhiên cười nói, chậm rãi nhấp một ngụm trà, thể hiện tâm trạng của lão Y cũng đang rất tốt.

Một tuần sau, việc "thăm dò" kết thúc, mà việc điều chỉnh nhân sự của nhà máy đường cũng đang bước vào quá trình sắp xếp. Bởi vì đại bộ phận đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố đều không muốn động vào "củ khoai ngứa" này.

Cho nên, hai người Diệp- Lam liên thủ đề xuất ứng cử viên cái cấu bước đầu cũng chẳng có ai có ý kiến phản đối.

Còn người thế vị trí của Lam Tồn Quân là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tắc Quân thì trầm mặc, không quan tâm.

Cuối tháng.

Lam Tồn Quân hớn hở bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.

- Tồn Quân, xem bộ dạng hớn hở của cậu, liệu có phải thổ địa của nhà máy đường rớt xuống rồi không?

Diệp Phàm vừa bảo Lam Tồn Quân ngồi xuống, vừa cười nói.

- Đúng vậy, khu Đông Châu có nhà máy bia bỏ hoang có tên là Hồng Dương, mà khu Giang Viễn có nhà máy giấy đã chuyển rồi có tên là Thái Đạt. Hai nhà máy này diện tích đều khá lớn, nếu có thể hợp hai thành một, làm địa chỉ mới cho nhà máy đường Xuân Dương thì quá tốt. Hơn nữa, diện tích tuyệt đối không nhỏ hơn nhà máy cũ. Nơi này còn là nội thành nữa, ưu thế về vị trí địa lý chắc tôi không phải nói nhiều nữa.

Lam Tồn Quân cười nói.

- Không đơn giản như vậy đâu, trong chuyện này cậu nhất định sẽ gặp phải phiền toái đấy.

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói.

- Haiz, việc gì cũng không qua được con mắt thần của anh.

Lam Tồn Quân thở dài.

- Nói nghe một chút xem nào, có thể giải quyết được thì nhanh chóng giải phóng mặt bằng, Chuyện chuyển nhà máy đường không thể kéo dài được nữa, chuyện này tôi đã nói với chủ tịch tỉnh Chúc rồi. Phỏng chừng, với tính cách của chủ tịch Chúc thì chắc chắn sẽ chú ý chúng ta. Hai chúng ta ấy mà, là hai kẻ đáng thương trên con thuyền nhà máy đường này.

Diệp Phàm nói.

- Nhà máy bia Hồng Dương bảy tám năm trước vẫn còn rất nhộn nhịp, người dân Đông Cống ai cũng thích uống bia Hồng Dương.

Tuy nhiên sau khi xảy ra một chuyện. Đó là phát hiện một tử thi trong bể chứa của nhà máy.

Thông tin này truyền ra ngoài, ai còn dám uống bia Hồng Dương nữa?

Về sau liền sụp đổ như vậy. Mà công nhân cũng đều tan rã hết. Chỉ có điều nhà máy nhất thời chưa bán đi được. Ở Đông Cống chúng ta chẳng có mấy doanh nghiệp phát triển thực sự.

Còn nhà máy giấy Thái Đạt thì trước kia cũng không đến nỗi nào. Tuy nhiên sau khi nội thành được mở rộng nơi đây nghiễm nhiên thuộc nội thành, ô nhiễm của nhà máy trở nên vô cùng nghiêm trọng, buổi tối còn thải ra loại khí độc vô cùng hôi thối.

Cho nên cuối cùng bị buộc chuyển đi chỗ khác. Tuy nhiên, nhà xưởng này đến bây giờ vẫn chưa có ai chịu xử lý triệt để.

Nguyên nhân nghe nói nhiều lắm, nhà đất gì gì đó. Tuy nhên, qua tìm hiểu tôi phát hiện nguyên nhân thật sự không phải thế, mà là nằm ở lãnh đạo Quận ủy của hai quận này.

Lam Tồn Quân nói.

- Cái này thì đúng là lạ thật, chẳng lẽ hai bí thư Quận ủy Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy không chịu xử lý cái u nhọt này đi hay sao? Tại sao chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Hai nhà máy đều rất kỳ lạ, vô cùng trùng hợp. Hai xưởng này đều nằm ở địa bàn giao giới giữa quận Giang Viễn và Đông Châu.

Phỏng chừng thế hệ trước chưa nhận thức được điều này. Về sau khi phân khu lại xảy ra vấn đề như vậy.

Quận Giang Viễn nói nhà máy này thuộc về bọn họ, còn quận Đông Châu nói nhà máy này nằm ở địa bàn của mình.

Dù sao đều là vì tiền cả. Cứ giằng co mãi như vậy, chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng giải quyết không dứt điểm nên cũng chẳng lấy được tiền. Còn những người muốn mua thì thấy tranh chấp như vậy nên cũng chùn bước.

Lam Tồn Quân nhíu mày nói.

- Triệu tập lãnh đạo của hai quận lại để cùng nhau thỏa thuận, không phải sẽ giải quyết được hay sao?

Diệp Phàm nói.

- Đại ca, tôi bây giờ không còn là Phó chủ tịch thường trực của Đông Cống nữa rồi. Tôi có quyền gì mà triệu tập chứ? Người ta thèm đếm xỉa tới tôi mới là chuyện lạ đấy.

Lam Tồn Quân vẻ mất mát nói.

- Ha ha, tôi lại quên mất cái này. Tuy nhiên, Tồn Quân, tôi nghĩ vẫn nên tìm cách để nhét cậu vào bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.

Nếu trên tỉnh đã coi trọng nhà máy đường Dương Xuân như vậy, mà cậu còn là cán bộ cấp giám đốc sở, nhà máy đường Dương Xuân lại thuộc Ủy ban nhân dân thành phố thì hoàn toàn có lý do. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Diệp Phàm nói.

- Cái này, phỏng chừng có chút khó khăn.

Lam Tồn Quân lắc đầu nói.

- Không có gì, tôi thử xem sao. Tuy nhiên, việc phối hợp phải nắm chắc. Bây giờ tôi gọi Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy lại hỏi xem sao.

Diệp Phàm nói xong, lập tức gọi thư ký Đông Thanh vào, bảo anh ta đi thông báo một chút.

Đông Thanh đi thông báo, một giờ sau Bí thư Quận ủy Giang Viễn và Đông Châu là Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy đều dẫn những người có liên quan đến phòng họp nhỏ của Ủy ban nhân dân thành phố.

- Hôm nay triệu tập các đồng chí đến đây, chính là muốn xử lý chuyện nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt.

Nếu cứ để hai nhà máy này cái thì đóng cửa, cái thì chuyển đi thì cái xưởng cũ đáng tiếc lắm.

Liệu có nên biến chúng thành tiền rồi giải quyết dứt điểm đi không? Thứ nhất có thể giảm bớt gánh nặng cho các đồng chí, thứ hai cũng có thể trợ cấp một chút cho cán bộ công nhân viên của nhà máy, có đúng không?

Diệp Phàm nhìn hai người một cái, nói.

- Chủ tịch Diệp, có phải có ai đó muốn mua hai nhà máy này không?

Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy không ngờ cùng lúc hỏi. Xem ra hai đồng chí này cũng đều rất "nhạy cảm".

- Chuyện này để cho giám đốc nhà máy Lam nói với các đồng chí đi.

Diệp Phàm ra hiệu cho Lam Tồn Quân nói.

- Là như thế này, nhà máy đường Dương Xuân chúng tôi muốn mở một phân xưởng trong nội thành. Cảm thấy địa điểm của hai nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt đều phù hợp yêu cầu của chúng tôi.

Lam Tồn Quân đương nhiên nói rất khéo, bởi nếu để hai người này ngửi thấy mùi gì đó mà đòi giá cao thì phiền phức to.

- Mở phân xưởng thì chỉ cần một nhà máy cũ là được rồi, cần gì phải cần những hai nhà máy chứ?

Tào Ngũ Huy nhìn Lam Tồn Quân một cái, hỏi. Xem ra ông ta đã ngửi thấy mùi gì đó rồi. Có lẽ khoản tiền 19 triệu của nhà máy đường Dương Xuân đã kích thích hai vị bí thư này, cho nên muốn nhân cơ hội để kiếm chác một chút.

- Đúng vậy, diện tích của nhà máy bia Hồng Dương và nhà máy giấy Thái Đạt đều không nhỏ.

Thái Tín Tắc cũng nói một câu, nhìn chằm chằm vào Lam Tồn Quân.

- Dù sao, tất cả cũng là vì việc mở rộng quy mô của nhà máy đường Dương Xuân sau này thôi. Tạm thời thì một nhà máy là được rồi, nhưng sau này khi nhà máy Dương Xuân phát triển rồi thì e một nhà máy sẽ không đủ.

Cho nên muốn làm một thể ngay từ bây giờ, để sau này đỡ phiền phức. Hơn nữa, đối với việc phát triển nhà máy đường Dương Xuân này thì Chủ tịch Diệp rất tâm huyết, muốn lớn mạnh nữa thì phải mở rộng ra bên ngoài.

Mà nhà máy đường Dương Xuân là doanh nghiệp trực thuộc Ủy ban nhân dân thành phố, nói ra thì cũng là một thí điểm của toàn thành phố.

Các đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố cũng đều rất coi trọng. Chủ tịch tỉnh Chúc cũng rất quan tâm đến sự phát triển của nhà máy đường.

Nếu như nhà máy không phát triển được thì phải chịu đánh đòn thôi.

Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn hai người này, nói. Gã tự nhiên cũng rất giảo hoạt, chẳng những đem Diệp Phàm ra áp chế hai người bọn họ, mà đến cả Chủ tịch tỉnh Chúc cũng bị gã lôi vào.

Tuy nhiên, chỉ một mình lời nói của Lam Tồn Quân cũng chẳng có mấy sức uy hiếp.

Thái Tín Tắc liếc mắt nhìn Tào Ngũ Huy một cái, nói:

- Nếu thành phố đã lấy nhà máy đường Dương Xuân làm thí điểm thì chắc cũng được đầu tư trọng điểm có đúng không?

Lam Tồn Quân vừa nghe đã biết Thái Tín Tắc muốn lấy cái nọ để moi cái kia, nên bèn nói:

- Vốn là nên như thế, chỉ có điều nhà máy đường Dương Xuân còn nợ những vài trăm triệu, điều này chắc hai vị bí thư cũng biết rồi. Cho nên trên thành phố chúng tôi ủng hộ tài chính cũng chỉ có hạn thôi. Nói thực, tuy rằng từ tỉnh cho đến các cấp ban ngành ủng hộ nhà máy Dương Xuân cũng đến hai chục triệu thật đấy, nhưng nếu đem khoản tiền này đổ vào nhà máy Dương Xuân thì chẳng thấm vào đâu so với số nợ.

- Ha ha, vấn đề của nhà máy đường Dương Xuân ai cũng hiểu, cái này, không cần Giám đốc Lam nói chúng tôi cũng rõ cả.

Tuy nhiên, ít nhất các anh còn có 19 triệu, còn nhà máy giấy Thái Đạt chúng tôi hay nhà máy bia Hồng Dương chỗ ông Tào đây tuy nói chuyển đấy, đóng cửa đấy.

Nhưng hàng loạt những vấn đề đằng sau vẫn chưa được giải quyết. Nói như nhà máy Thái Đạt chúng tôi chẳng hạn, mới đầu là vì vấn đề ô nhiễm nên bị buộc phải di dời.

Giám đốc Lam chắc cũng rõ điều này. Như vậy việc di dời một nhà máy thì có khác gì việc đầu tư lại?

Lúc trước Thái Đạt bị người ta tố cáo, gây hoang mang, mọi người đều nói nhà máy sắp đóng cửa rồi, làm chi mấy trăm cán bộ công nhân viên ùn ùn nghỉ việc.

Để trấn an những công nhân này, trong điều kiện nhà máy giấy không có tiền, quận Giang Viễn chúng tôi đành phải rút ra 40 triệu cho bọn họ.

Cho đến bây giờ số tiền này vẫn chưa trả cho chung tôi. Có biện pháp gì được chứ, Thái Đạt thuộc quận Giang Viễn chúng tôi, không thể đứng nhìn nhà máy bị đóng cửa được.

Về sau, lãnh đạo nhà máy giấy suy nghĩ đến tình hình thực tế của quận Giang Viễn, khoản tiền 40 triệu này cũng không phải là nhỏ.

Cho nên liền đem khu xưởng cũ chuyển giao ho quận Giang Viễn chúng tôi để thế chấp khoản tiền 40 triệu kia. Hơn nữa, lúc ký có hợp đồng rõ ràng. Cho nên, khu xưởng cũ của Thái Đạt là thuộc về Ủy ban nhân dân quận Giang Viễn chúng tôi.

Vài năm trôi qua, so với 40 triệu bây giờ thì 40 triệu năm đó còn giá trị hơn nhiều.

Nếu tính lãi thì riêng tiền lãi cũng phải đến 5 ngàn.

Thái Tín Tắc ca bài ca kêu khổ dài lê thê. Trên thực tế, thằng ngốc cũng có thể nghe ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.