Diệp Phàm nghe xong lập tức điện thoại chỉ thị An Vệ Dân toàn quyền phụ trách sắp xếp việc tiếp nhận xe cảnh sát, sau khi gác điện thoại đi thẳng đến Đổng gia, ba phút sau đã đến Đổng gia.
Mới đến dưới lầu, lại nhận được điện thoại Giám đốc sở tỉnh Trần Bố Hòa, cũng dặn Diệp Phàm phải cẩn thận đối đãi với Hoa kiều Hongkong đã quyên tặng, lợi dụng việc này xóa đi những ảnh hưởng bất lợi.
- Thật dài dòng, không phải chỉ có mấy chiếc xe sao, nói tới nói lui mãi?
Diệp Phàm quay qua cười với Đổng Oanh Oanh đi thẳng vào cửa chính, Đổng gia vì có tiền, nên ở trong một căn biệt thự, tương đối xa hoa.
Đại sảnh sáng đèn, không có ai, ắt hẳn là ở trên lầu, hai người đi lên lầu. Tuy nhiên, phòng Mai Hồng cửa khóa chặt, Diệp Phàm gọi vài tiếng, bên trong không có âm thanh gì. Lại gọi điện thoại, phát hiện điện thoại vang lên trong phòng.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Diệp Phàm nhỏ giọng nói thầm một câu, Đổng Oanh Oanh sợ tới mức mặt lập tức trắng bệch, vội vàng kêu lên,
- Nhanh phá cửa.
Nói xong lập tức dùng chân đá cánh cửa hét lớn.
Diệp Phàm lấy công cụ ra uốn éo mở ngay cửa, Báo Săn có một bộ đồ nghề mở cửa đặc biệt. Vừa mới mở ra cửa, phát hiện trên giường quần áo lung tung, di động đặt ở trên bàn không thấy người.
Lúc này, Đổng Oanh Oanh đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết. Diệp Phàm phóng qua, phát hiện Đổng Oanh Oanh ôm lấy mẹ hét lên chói tai. Mai Hồng mẹ cô toàn thân đầy máu, trên sàn phòng tắm đầy máu tươi chói mắt.
Diệp Phàm vội vàng kéo Đổng Oanh Oanh ra, dùng tay xem xét mũi Mai Hồng, phát hiện đã không còn hơi thở. Lại ấn tai vào ngực bà thi triển bức nhĩ thông thuật, phát hiện đã khí tuyệt rồi.
- Oanh Oanh, bình tĩnh một chút, mẹ cô đã đi rồi. Hiện trường không thể rối loạn, phải bảo vệ cho tốt, tôi lập tức báo cảnh sát.
Diệp Phàm miệng vừa nói xong, phát hiện Đổng Oanh Oanh điên cuồng nhào đến, bèn đưa tay ôm chặt cứng cô nàng đem về phòng ngủ.
Tuy nhiên, Đổng Oanh Oanh không chịu yên, sợ cô kích động quá độ lại làm việc gì đó nguy hiểm, Diệp Phàm đành phải đưa tay xé chăn trói chân tay cô nàng ra sau lưng.
Giải quyết phiền toái này xong, Diệp Phàm lập tức lấy ra điện thoại gọi cho đội trưởng Cao Bằng đội Cảnh sát Hình sự thành phố, dặn dò anh ta lập tức tổ chức những cảnh sát hình sự có khả năng cao đến Đổng gia.
Đúng lúc này, cánh cửa thịch một tiếng, bị đá văng ra, một tiếng hét lớn:
- Giơ tay lên, không được nhúc nhích.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thấy bảy tám người đàn ông cao to tiến vào. Cảm giác không giống kẻ bắt cóc, kẻ bắt cóc nào mà khách khí như thế.
- Làm gì?
Diệp Phàm buông điện thoại, mặt trầm xuống nói, liếc nhìn vết thương sâu trên mặt người đàn ông đi đầu, hỏi,
- Các ngươi là người bộ phận nào?
- Viện kiểm sát, còng lại đưa về phòng điều tra.
Người đàn ông có vết thương nói, hai người đàn ông kia cầm còng tay hướng về phía Diệp Phàm. Đột nhiên, một người áo đen hô lớn:
- Hắn là tội phạm giết người, khả năng có súng, đừng để cho hắn chạy thoát.
- Cái rắm, ông đây đến thì bà ta đã chết. Tôi là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Diệp Phàm, vừa rồi đã báo án, đừng lộn xộn, chờ đội Cảnh sát Hình sự thành phố đến xử lý.
Diệp Phàm nói với người có vết thương trên mặt.
Hai người tay cầm còng nghe vậy lập tức dừng bước, đưa mắt nhìn người đàn ông trên mặt có vết thương.
- Giết người thì dù là Diệp Phàm cũng phải bắt, Giang Lâm, Trần Thiển, còn không còng lại, nếu để trốn thoát thì sẽ hỏi tội anh đấy?
Người trên mặt có vết thương lạnh lùng nói.
- Không... Không, mẹ tôi không phải bị anh ấy giết, chúng ta cùng nhau vào.
Lúc này, Đổng Oanh Oanh bị trói trên giường hơi tỉnh táo lại, hét lớn. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cô Đổng, hắn dù là bạn trai cô, nhưng người giết mẹ cô mà cô còn muốn bao che hắn sao? Tội bao che cũng là ngồi tù đấy. Cô xem xem, chính cô cũng bị trói lại mà còn yểm trợ cho hắn, mau tỉnh lại đi, ngu ngốc.
Người trên mặt có vết thương hét to một tiếng, thấy Giang Lâm và Trần Thiển có chút rề rà, không khỏi hét lớn một tiếng:
- Hai người không muốn làm có phải không? Nếu để tội phạm giết người chạy, hai người phải chịu trách nhiệm đó.
- Vâng, sếp Vương.
Giang Lâm và Trần Thiển không do dự nữa, tiến về phía Diệp Phàm. Mặt khác hai nhân viên công tác cầm súng nhắm ngay Diệp Phàm.
"Thình thịch..."
Một âm thanh vang lên, bóng người nhoáng qua một cái, hai cây súng vẫn chưa kịp phản ứng, súng đã bị Phi Đao của Diệp Phàm đánh rơi xuống đất. Diệp Phàm phóng lên, mấy quyền mấy cước xuất ra, vài tiếng loạt xoạt qua đi, dưới đất lập tức có một người nằm xuống.
- Mẹ nó, ông tên là gì, dám nói xấu ông đây, tôi nghi ông là xã hội đen giả mạo nhân viên viện kiểm sát mưu sát người.
Diệp Phàm một cước hung hăng đá vào lưng người đàn ông mặt trên có vết thương, y đau đến mức nhe răng nhếch miệng hô:
- Được anh dám chống lại lệnh bắt, công kích kiểm sát trưởng. Ông đây là phó kiểm sát trưởng Vương Đông.
- Phó cái rắm, đồng lõa của ông ở đâu.
Diệp Phàm giật mình, cảm giác hình như mình bị rơi vào vòng xoáy của một âm mưu sớm đã được dự tính từ trước.
Vì thế lúc này không quan tâm gì, nhắm vào Vương Đông hung hăng đá mấy đá. Một cước giẫm xuống, một tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, xương sườn ở ngực Vương Đông ắt hẳn là gãy mất vài cái.
- Chết chắc rồi, ha hả, người muốn tao chết rất nhiều, tuy nhiên, cuối cùng, ông đây vẫn sống tốt hơn người khác nhiều.
Diệp Phàm lạnh lùng nói lại thưởng cho Vương Đông vài cái tát tai, thằng nhãi này, lập tức biến thành đầu heo, mặt bầm tím. Lập tức mắng:
- Kẻ bắt cóc cũng dám càn rỡ như thế, xem ra không giáo huấn một chút thì thành phố Ngư Đồng nhà mìnhbiến thành ổ của những kẻ trộm mất.
Chợt, lại là vài cái tát tai khoẻ mạnh được hạ xuống, mặt Vương Đông, dĩ nhiên càng thê thảm.
Về phần đám người Giang Lâm, Trần Thiển, đã sớm sợ tới mức co vòi rụt cổ không dám hé răng, sợ chọc vào sát thần thì chính mình cũng sẽ thảm hại như vậy.
Hơn nữa, nếu người ta quả thật là Bí thư Đảng ủy Công an Diệp Phàm, vậy mì chắc chắn là bị đánh không, tìm ai kêu oan bây giờ? Bởi vì, người mà người ta đánh đập là kẻ bắt cóc, không phải kiểm sát trưởng, đời này, cấp trên nói ngươi là kẻ bắt cóc chính là kẻ bắt cóc, dù không phải kẻ bắt cóc cũng có thể thành kẻ bắt cóc.
Ước chừng nửa giờ qua đi, Cao Bằng mới mang theo một đám người tiến vào. Liếc mắt nhìn thấy một người áo đen đang vô cùng đau đớn, còn tưởng rằng Bí thư Diệp chế phục tội phạm giết người, lập tức quát:
- Toàn bộ còng lại áp giải đi.
- Cao... Cao đội trưởng, tôi là Vương Đông.
Lúc này, Vương Đông mặt sưng như đầu lợn vội kêu to.
- Anh là Vương Đông...
Cao Bằng nghe giọng cũng hơi quen, đến gần ngắm nghía, có chút kinh ngạc hỏi,
- Phó kiểm sát trưởng Vương, anh… Anh sao lại thành ra thế này?
Cao Bằng thật đúng là bị dọa cho hoảng sợ, phát hiện Vương Đông đang bị Diệp Phàm dẫm dưới chân, khuôn mặt, thật sự là vô cùng thê thảm.
- Chúng tôi đến đây phá án, phát hiện đồng chí Diệp Phàm giết người cho nên muốn bắt hắn, ngược lại còn bị hắn đả thương.
Vương Đông lập tức cào một cào, dù sao ân oán cũng kết rồi, chẳng còn để ý gì nhiều nữa.
Tuy nhiên, Cao Bằng nhưng không dám hé răng, vụng trộm liếc Diệp Phàm một cái, phát hiện hắn đang âm trầm ngồi trên giường.
Giật mình, lập tức tiến lên, nhắm Vương Đông hung hăng đá một cước, mắng:
- Mắt chó, mù rồi à, Bí thư Diệp mà là tội phạm giết người, mẹ mày, không say đó chứ?
- Còng lại trước đi, những người này có liên quan đến tội phạm giết người.
Diệp Phàm lạnh lùng, giải thích nói,
- Người chết ở buồng vệ sinh, sắp xếp người kiểm tra cẩn thận. Chắc hẳn thời gian tử vong không lâu lắm, một giờ trước tôi vừa mới cùng bà ta nói chuyện điện thoại, sau đó liền cùng con gái bà ta Đổng Oanh Oanh tới đây, phát hiện người chết chết ở buồng vệ sinh, lúc đang gọi điện thoại thì đám người này xông vào xuống tay với tôi. Những người này, rất đáng ghi ngờ, tôi đã nói rõ thân phận của mình mà vẫn sống chết xông vào.
- Hắn nói lung tung.
Vương Đông hừ nói, lại bị một cảnh sát tiến lên đá một cước, quát,
- Còn không thành thật, kẻ bắt cóc mà cũng dám kiêu ngạo như thế.
Hiện tại, thằng nhãi Vương Đông này không dám hé răng, biết đêm nay đã gặp hạn rồi.
- Vâng!
Cao Bằng thấy tình hình như vậy, rống to một tiếng, nhanh chóng sắp xếp.
Cảnh sát hình sự đương nhiên sẽ không chậm tay, lấy còng ra bắt toàn bộ người của viện kiểm sát lại.
- Nói đi, buổi tối anh đến nhà Chủ tịch Hội đồng quản trị Mai làm gì?
Diệp Phàm duỗi chân nhẹ nhàng dẫm trên người Vương Đông, hỏi.
- Chúng ta là tới phá án, lai lịch tiền tài Mai gia không rõ, tối nay đến nơi đây đến chính là điều tra, tôi có giấy lục soát, Bí thư Diệp, tôi không phải kẻ bắt cóc, chúng tôi thật sự là nhân viên viện kiểm sát.
Vương Đông vội vàng nói. Lúc này, không còn dám mạnh miệng, gọi Diệp Phàm cũng dùng tôn xưng.
- Ha hả, đồng chí viện kiểm sát sẽ không sẽ làm chuyện xấu sao, cái này còn khó nói. Trước khi làm rõ mọi chuyện các ngươi đều bị hiềm nghi. Áp đi, thẩm vấn thật kỹ cho tôi.
Diệp Phàm quay qua Vương Bình hạ lệnh nói.
- Vâng, chúng tôi sẽ thẩm vấn kỹ bọn họ.
Vương Bình hô một tiếng, vài cái cảnh sát hình sự hung hăng đưa tay túm lấy, không chút khách khí với Vương Đông, thằng nhãi này đau đến mức nghiến chặt răng mà đi.
Vì đồng chí Vương Đông bình thường cũng tương đối ngông ngênh, thường tìm ra không ít lý do đến làm khó dễ nhân viên công tác ở cục Công an thành phố. Có khi tìm anh ta ký trát bắt giam anh ta còn bày vẽ một phen, các cảnh sát sớm muốn trị anh ta, tuy nhiên, vẫn chưa có cơ hội.
Vất vả lắm mới tìm được cơ hội trả thù này, bởi vậy các cảnh sát hình sự cũng không khách khí, xuống tay tương đối nặng, đau đến nỗi mặt Vương Đông nhăn thành từng nếp.
- Vương Bình, lập tức phong tỏa các ngóc ngách, thông báo toàn bộ các cảnh sát của cục đang ở nhà quay lại hết, hiệp trợ tra án...
Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng dặn dò..
Không thể ngờ vừa mới hơi có manh mối thì Mai Hồng lại chết, hơn nữa, vừa rồi bản thân mình suýt bị dính vào, đây là trùng hợp hay là có dự mưu, Diệp Phàm cảm giác Ngư Đồng này, giống như có một tấm lưới lớn vô hình đang giăng mắc.
- Cô Đổng, người đã đi rồi, cô phải kiên cường lên, nhanh chóng tìm xem những thứ mẹ cô nói để ở đâu? Quyển nhật ký kia, có lẽ là mấu chốt phá án. Chẳng lẽ cô không muốn báo thù cho mẹ cô, còn cả cha cô nữa. Hiện tại tôi tin, chắc hẳn, cũng bị hại.
Diệp Phàm đến bên tai Đổng Oanh Oanh nhỏ giọng nói.
- Tôi... Tìm xem tìm xem...
Đổng Oanh Oanh đột nhiên kiên cường lên, lau khô nước mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, Diệp Phàm cùng cô chỉ dẫn cảnh sát hình sự lục soát tìm kiếm.
Tuy nhiên, mãi cho đến khi trời sáng, không hề có thu hoạch gì.