Theo những tin tức Lý Cương báo về thì mấy ngày nay Lý Nguyệt rất thật, ngoại trừ điên điên khùng khùng ra thì chẳng có gì làm người ta nghi ngờ. Buổi tối đó Lý Nguyệt đến chân tường nhà Diệp Phàm ngủ, hôm sau không còn đến nữa. Cái chăn bông kia của Diệp Phàm bị gấp lại, ném ở chân tường.
2 giờ đêm, Diệp Phàm không ngủ được. Vụ án vẫn chưa có được một cái gật đầu. Gần đây thành phố Ngư Đồng cũng khá yên tĩnh, không phát sinh chuyện gì lớn, chỉ có một số vụ án nhỏ người trong cục có thể tự xử lý, không cần một Bí thư như Diệp Phàm phải hao tâm tổn sức.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, cầm lấy di động, thấy một dãy số lạ, sau khi nghe máy bên trong trầm mặc một lúc, bỗng có một giọng nữ hơi kiềm lại, nói:
- Bí thư Diệp đúng không?
- Vâng, cô là ai?
Diệp Phàm hỏi ngược lại, cảm thấy có chút quỷ dị, muốn như vậy mà còn có một cuộc điện thoại lạ, không phải là liên quan đến thảm án Ngư Đồng chứ.
- Anh đến gặp tôi, tôi ở Đế thuyền sông áp tử phòng riêng 508 chờ anh!
Giọng nữ kia nói xong gác máy.
- Chắn chắn đến!
Diệp Phàm nắm chặt tay, không đi theo cửa chính, lén đi xuống dọc theo ống nước, chuyện này, chẳng thể làm khó được Diệp Phàm.
Hơn nữa, lại còn dùng mũ che hết khuôn mặt, hơi giống như làm công tác ngầm, Diệp Phàm cảm thấy hơi kích thích, có cảm giác như Đảng bí mật vậy.
Thằng nhãi này cũng không vào từ cửa chính của thuyền, mà trèo lên từ một hướng khác, chẳng khác phi tặc là mấy.
Dùng một phương pháp đặc biệt để mở cửa phòng, thấy ngọn đèn trong căn phòng bao riêng lớn tương đối ảm đảm, trên sô pha có một người đang nằm, mái tóc bay bay kia hẳn là một phụ nữ.
- Là cô bảo tôi tới sao?
Diệp Phàm đứng trước người phụ nữ nằm nghiêng hừ giọng nói.
- Anh… anh vào bằng cách nào?
Cô nàng bị dọa cho hoảng sợ, nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Tối nay Đổng Oanh Oanh rất thuần khiết xinh đẹp, vì có máy điều hòa, cho nên mặc đồ không dày lắm, cặp đùi thon dài nhẹ nhàng đặt trên nền nhà trải thảm hồng. Người mặc chiếc váy ngắn màu hồng phấn để lộ tấm lưng trắng ngần, giống một đóa hồng thuần khiết nở rộ bày ra trước mắt Diệp Phàm.
Mái tóc dài hơi ánh vàng búi trên đỉnh đầu nhìn tựa đóa sen, ở giữa còn cài một kẹp tóc giống như kim cương của công chúa, chẳng biết có phải thật hay không.
Da thịt trắng mịn, dưới ánh đèn trở thành màu hồng phấn, những đường cong lả lướt sau lưng hào phóng lộ hết ra ngoài. Đường xẻ rất sâu, lộ ra cho đến thắt lưng.
Ngọc thể thuần khiết như ẩn như hiện, vòng eo giữa chiếc váy hơi run lên. Trong sự thuần khiết lại tràn ra hương vị hấp dẫn nhẹ nhàng yêu linh, không thể nói rõ được.
Thấy Diệp Phàm càn rỡ nhìn chằm chằm vào mình, Đổng Oanh Oanh cũng không tránh né, ngược lại còn hơi ưỡn ngực, bộ ngực dậy thì đã trưởng thành đột nhiên giương cao lên, đỉnh ngực lộ ra dưới làn váy. Hơn nữa, phía trước xẻ rất sâu, rãnh ngực sâu kia triển lãm rõ ràng trước mắt tên đàn ông kia.
Diếp Phàm cố ý đưa tay lên thăm dò đỉnh núi, dĩ nhiên là chỉ muốn thử Đổng Oanh Oanh xem có phải là đang giả bộ hay không. Quả nhiên, vừa chạm vào ngọn núi đôi thì Đổng Oanh Oanh lập tức lùi lại phía sau, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hừ giọng nói:
- Không ngờ anh lại là người như vậy, hừ!
- Tôi vốn là người như vậy, có phải đã hối hận vì đã gọi tôi đến?
Diệp Phàm ngược lại thản nhiên cười, đặt mông ngồi xuống sô pha.
Thằng nhãi này nhìn lướt qua vẻ mặt phẫn nộ và không cam lòng Đổng Oanh Oanh, biết cô này chắc chắn có chuyện nhờ mình, lập tức nói với Đổng Oanh Oanh:
- Còn không rót rượu đi, hay muốn tôi gọi hai cô gái vào rót rượu?
- Anh…
Đổng Oanh Oanh đời này chưa bao giờ gặp phải chuyện này, chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy, quýnh lên, nước mắt chảy ra, đứng yên bất động, hung hăng nhìn chằm chằm tên trước mặt.
- Không uống rượu thì tôi đi đây, đêm hôm khuya khoắt, về nhà ngủ là thoải mái nhất.
Diệp Phàm thản nhiên duỗi lưng, đứng dậy định bỏ đi, dĩ nhiên là thằng nhãi này đang giả vờ, thực chất là muốn thăm dò Đổng Oanh Oanh rốt cuộc là có thể cung cấp được gì.
- Tôi… rót.
Giọng Đổng Oanh Oanh giống như đang khóc.
- Rót thì rót, khóc cái gì, chẳng lẽ rót cho tôi mấy chén rượu mà oan ức như chết vậy à, hừ!
Diệp Phàm lạnh giọng đặt mông ngồi xuống, đưa tay vỗ vị trí bên cạnh ra hiệu Đổng Oanh Oanh ngồi ở đây.
Diệp Phàm hiểu, muốn hàng phục những cô nương kiêu căng nhà có tiền như kiểu Đổng Oanh Oanh, thì phải có thủ đoạn, đối những con chim non này, phải để cho cô nàng hoàn toàn phục mới được, sau này muốn biết gì thì có thể đào được từ cái miệng này. Bằng không, người ta sẽ coi anh là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vậy thì làm được gì chứ? Phải biến thiên nga thành vịt bầu thì mới có thể hành sự được.
Kể ra Đổng Oanh Oanh theo đánh giá là công chúa được cơm bưng nước rót, ngay cả bình rượu mà mở cũng chẳng được,làm cả nửa ngày, bình rượu kia vẫn chưa mở ra được.
Cô nàng gấp đến độ nước mắt chảy cả ra, vẫn liếc nhìn Diệp Phàm, nhưng Diệp quân hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải làm đại gia, căn bản chẳng có ý giúp đỡ, cố ý liếc mắt ngắm Đổng Oanh Oanh:
- Ngay cả bình rượu mà không mở được, sau này làm sao ở với đàn ông đây?
- Anh là đàn ông, anh phải mở rượu mới đúng, tôi chỉ là con gái yếu ớt.
Đổng Oanh Oanh cãi lại nói.
- Buồn cười, cô không thấy à, ở quán rượu, quán bar, người mở rượu đều là phụ nữ hết, mở không được thì cứ gọi anh Diệp một tiếng, nếu tôi vui thì sẽ giúp cô.
Diệp Phàm nghiêm mặt nói.
Suýt chút nữa đã làm Đổng Oanh Oanh ngất xỉu tại chỗ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Phàm, giống như gặp phải yêu ma có một không hai, nửa ngày trời mới hồi phục được tinh thần, nói:
- Anh có còn chút khí phách nam nhi không, có chút phong độ thân sĩ không, anh có còn là đàn ông không, anh có còn…
Đổng Oanh Oanh nói nhanh quá, bị nghẹn.
Tên này đúng là động vật máu lạnh, lạnh lùng nói:
- Có còn cái gì, nói hết luôn đi, dù sao cũng chả được mấy câu.
Đổng Oanh Oanh không hé răng, chuyên tâm mở bình rượu nho, bụp một tiếng, thực sự là cô nàng đã tìm được chốt, mở được nút chai.
Cô đắc ý liếc Diệp Phàm một cái, hung hăng rót cho thằng nhãi một cốc lớn.
- Rót rượu cũng chẳng biết, ai lại rót thế này? Trong phim cô cha từng thấy à, có ai mà rót đầy vậy không, haizz, thiếu văn hóa, tu dưỡng chưa đủ.
Diệp Phàm cố ý châm chọc nói, tiếp tục chỉnh đốn cô nàng.
- Anh dám nói tôi thiếu văn hóa, nhưng, thực đáng tiếc là, bản cô nương là sinh viên Yến Kinh, hiện đang đi học, nói vậy chắc Diệp Phàm đại nhân là sinh viên Oxford, hay là Harvard, ngay cả đại học Yến Kinh mà cũng coi là đồ bỏ, hứ, hứ!
Đổng Oanh Oanh cảm thấy bắt lỗi trong lời nói của hắn, bèn lập tức túm lấy.
- Đại học Yến Kinh à, thời phong nhật hạ, không thể ngờ trường đại học Yến Kinh xếp hạng nhất trong nước lại giáo dục được kiểu sinh viên thô kệch như vậy, ngay cả mở chai rượu cũng phải nửa tiếng, rót rượu mà chẳng chút đúng mực, sau này gặp hiệu trưởng Đại học Yến Kinh, tôi phải nhắc nhở ông ấy, chẳng phải ai cũng nhận vào trường học được, có tiền là được rồi sao? Đúng là bại hoại thanh danh của Đại học Yến Kinh đứng đầu trong nước, đáng tiếc!
Miệng thằng nhãi này quả không vừa, nói xong còn giả bộ lắc đầu tiếc nuối, Đổng Oanh Oanh suýt chút nữa là bùng nổ rồi.
Rất lâu sau mới nói:
- Tôi thi vào mà!
- Được rồi, không nói nữa. Chúng ta cụng ly trước rồi nói sau.
Diệp Phàm cầm lấy chai, rót cho Đổng Oanh Oanh một ly đầy, giơ ly lên nói.
Đổng Oanh Oanh vẻ mặt cay đắng, vốn muốn làm khó dễ Diệp Phàm một chút, không ngờ thằng nhãi này đúng là xảo quyệt, rót cả cho mình, cái ly rượu to thế này mà uống hết suống bụng, chắc là lập tức phải bật ngửa mất thôi.
- Thế nào, coi thường tôi, không muốn uống với tôi à, thế thì cáo từ, cô thích tìm ai thì tìm đi.
Diệp Phàm lạnh lùng cười định bỏ đi.
- Để tôi uống cho anh xem!
Đổng Oanh Oanh phát cáu, mở miệng, uống ừng ực hết cả ly, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.
- Ừ, thế còn được.
Diệp Phàm gật gật đầu, cảm thấy đủ đả kích Đổng Oanh Oanh rồi, bèn đi vào chủ đề chính, nói:
- Có chuyện gì, chúng ta không cần quanh co nữa, cô nói thẳng đi. Nhưng, tôi phải nói rõ với cô, nếu cô tin tôi thì phải nói thẳng, nếu cứ giấu diếm thì không cần nói nữa. Tôi đây, ghét bị người ta không tin tưởng mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cha tôi tên Đổng Phương, mẹ tôi tên Mai Hồng, trong nhà có một anh trai tên Đổng Nhiên, lớn hơi tôi mấy tuổi. Anh ấy không thích kinh doanh, tốt nghiệp đại học xong giờ đang làm một thư kỷ ở Tỉnh ủy. Mấy năm nay, tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô phát triển rất nhanh, tài sản cũng nhanh chóng tăng lên…
Đổng Oanh Oanh kể sơ lại mọi chuyện.
- Các người nghi ngờ cái chết của cha cô trong tù không minh bạch?
Diệp Phàm hỏi. Đổng Oanh Oanh rót rượu cho Diệp Phàm trước, sau đó hai người lại cạn một ly, cô mới nói tiếp:
- Đúng vậy, trước kia mẹ tôi không nghi ngờ gì. Nhưng sau đó không lâu khi đang lau dọn di vật của cha mới phát hiện một số vấn đề, đó chính là quyển nhật ký mà tôi nói.
- Nhật ký ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Trong tay mẹ tôi.
Đổng Oanh Oanh đáp.
- Tôi muốn thấy quyển nhật ký rồi mới dễ nói chuyện.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn, nói.
- Cái này, nghe mẹ tôi nói bên trong còn ghi một vài thứ khác, là lời ba tôi nói với mẹ tôi, đều viết theo dạng tâm tình, cái này hơi bất tiện.
Đổng Oanh Oanh có chút khó xử, nói.
- Điều tra rõ cái chết của ba cô quan trọng hay là mấy cái lời tâm tình cũ rích kia quan trọng, đúng là cổ hũ, cái này, các người tự lựa chọn đi.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, cảm thấy mẹ con này đúng là cổ hủ, đến lúc này còn có thể nghĩ đến chút chuyện như vậy.
- Thế này, anh trực tiếp gọi cho mẹ tôi, nói với bà ấy.
Diệp Phàm đành phải làm như thế, lúc mới đầu Mai Hồng không chịu đưa, tuy nhiên, sau khi Diệp Phàm mềm cứng đều dùng hết cuối cùng thì cũng đồng ý.
Hai người cụng ly cuối cùng rồi rời thuyền, đang lái xe, điện thoại vang lên, vừa nghe, là Chánh văn phòng An Vệ Dân gọi tới, nói là nhận được điện thoại của văn phòng sở tính, nói là tiên sinh Lâm Hào Đống Tập đoàn Thái Mậu Hongkong sau khi nghe nói cục Công an thành phố bán đấu giá tượng đồng Lâm Tắc Từ đã kinh ngạc, đồng thời cũng rất thông cảm.
Rất là khâm phục tinh thần một lòng phá án của Bí thư Diệp, đặc biệt ủy thác đại lý ở Việt Đông quyên tặng 10 xe cảnh sát cục Công an thành phố Ngư Đồng, sẽ xuất phát từ tỉnh thành, chắc là khoảng 9h sáng sẽ tới. Yêu cầu cục Công an thành phố sớm chuẩn bị, làm nghi thức tiếp nhận cho tốt.