Quan Thuật

Chương 1089: Kiếm món hời to trước rồi tính sau



Người Trung Quốc không dám so có phải hay không? Không dám so thì chui qua từ chỗ tôi đi?

Tư Phan Lâm kiêu ngạo, ngông cuồng tới cực điểm, chỉ vào hán mình la lớn. Lạp Lạc Đế vẫn không hé răng, cho thấy rõ ràng muốn xem náo nhiệt mà.

- Ha hả, so thì so. Tuy nhiên, không phải ba ngày sau mà bảy ngày sau, thấy thế nào?

Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt hồn nhiên như không để ý.

- Được! Đưa chi phiếu ra trước cho công chứng viên thu phí ký kết giao kèo.

Tư Phan Lâm không ngờ mỉm cười rất quỷ dị, vừa mở miệng là đòi Diệp Phàm ký ước trước.

- Lô Vĩ, cái này cậu ứng ra trước nhé. Con số vừa rồi Tư Phan Lâm thêm anh tính cho.

Diệp Phàm cười nói.

- Đại ca, ha hả, có thể mỗi người một nửa hay không, một triệu chia đôi.

Lô Vĩ cười gượng, có tiền kiếm ai dại mà đi chê ít.

Tề Thiên gấp đến độ giương mắt nhìn, cũng bước qua, phỏng chừng là muốn chia phần, ghé sát bên tai Lô Vĩ nói thầm gì đó, nhưng Lô Vĩ lắc lắc đầu, nói:

- Nếu có tiền thì tôi gọi đại ca chia cho ông một ít, không có tiền thì bảo tôi ứng ra, chuyện như vậy đương nhiên không có cửa đâu.

- Lão Đại, lão Nhị, có thể cho mượn trước hay không, chú ba đây nghèo nhất trong ba huynh đệ chúng ta. Mỗi ngày dùng tiền phải đếm trên đầu ngón tay, có phúc cùng hưởng mà!

Tề Thiên bất mãn nhỏ giọng hừ nói, một bộ dáng rất đáng thương.

Kỳ thật, Tề Thiên thật đúng là không có tiền, lần này vẫn là nhờ số tiền 500 ngàn lần trước đi Hải Nam Diệp Phàm cho.

Bởi vì Tề gia không tham gia vào chuyện kinh doanh, toàn bộ chi phí sinh hoạt dựa cả vào tiền cho thuê mấy gian hàng trên phố. Tề Chấn Đào lại không phải kẻ tham tiền, chỉ nhận chút tiền lì xì, Tề Thiên tiêu tiền như rác, tất nhiên thấy ngượng ngùng rồi.

- Không được!

Lô Vĩ cùng Diệp Phàm đều lắc lắc đầu.

- Vậy mà kêu là huynh đệ. Hừ, tôi đem hai cửa hàng ở Thủy Châu cầm cố, tổng giá trị chắc cũng đủ số.

Tề Thiên bất mãn hừ nói.

- Bỏ đi, chia ba vậy, cậu, Lô Vĩ, tôi ai cũng có phần.

Diệp Phàm cười khan, Hạ Hải Vĩ chu mồm thè lưỡi ngượng ngùng mở miệng.

Diệp Phàm vừa nhìn thấy, cười nói:

- Lão Hạ bỏ ít nhất, thôi thì tôi cho lão Hạ mượn thêm một ít vậy.

Trần Quân lại chu mồm thè lưỡi, tuy nhiên bị Diệp Phàm trừng mắt nên không dám hé răng, cảm thấy rất buồn bực.

Lô Vĩ đi gọi điện thoại, không lâu sau thì Lô Phương Đông đưa chi phiếu tới, Vương quốc Thái Lan có địa phương chuyên làm công chứng, Diệp Phàm ký xong giao kèo thì giao tiền.

Tuy nhiên, khi ký giao kèo Diệp Phàm nhìn thấy Kiệt Khắc Tây Lạc không phải là người lớn tuổi, nhìn qua thấy cũng rất trẻ, mặt tròn, miệng cười tủm tỉm, còn để râu nữa chứ. Người này nhìn rất có phong độ nhìn Diệp Phàm gật gật đầu. Sau khi ký xong thì xoay người bước đi, cũng không nói thêm câu gì.

Sáng ngày hôm sau Trương Hùng dẫn theo bốn người tới trang viên, tất cả ngồi trên xe cùng một xe đến, Diệp Phàm lúc này mới biết được công năng tòa lầu mà bọn họ trú ngụ thật đúng là không ít.

Trương Hùng cho xe trực tiếp chạy vào tầng hầm, Diệp Phàm cùng Tề Thiên đi theo Baba Rudge thông qua bí đạo cũng đến được tầng hầm.

Đương nhiên, khi tiến vào tầng hầm thì Diệp Phàm cùng Tề Thiên đều dùng thuốc biến sắc mặt, nên không lâu trên mặt từng thớ từng thớ cơ nổi lên, nhìn qua thấy rất dữ tợn. Phỏng chừng nếu đi ra ngoài để cho Hạ Hải Vĩ thấy thì tuyệt đối anh ta sẽ bị dọa đến nhảy dựng.

- Xin chào.

Trương Hùng đi đầu, cả năm người đứng nghiêm cúi đầu chào.

Kỳ thật, Trương Hùng cũng là tổ trưởng tổ phản điệp thứ tư của Tổ đặc nhiệm A, hơn nữa, chức vị là tổ trưởng chính, so với Diệp Phàm thì cấp bậc cao hơn.

Tuy nhiên, bởi vì lần hành động này Diệp Phàm là thủ trưởng, cho nên, Trương Hùng phải cúi chào. Hơn nữa, Trương Hùng cũng biết, Trấn Đông Hải cũng rất coi trọng Diệp Phàm, vả lại do lần trước đi theo Diệp Phàm thấy trận chiến giữa rắn với chim ưng cũng đã để lại ấn tượng sâu trong lòng Trương Hùng.

Biết đồng chí này so với mình thì lợi hại hơn nhiều, nên Trương Hùng trong lòng thấy khâm phục, vì vậy mới cam tâm tình nguyện thừa nhận Diệp Phàm là đội trưởng, tiếng "thủ trưởng" được nói một cách tâm phục khẩu phục.

- Ừ, lôi vũ khí ra đi.

Diệp Phàm lên tiếng, không chút khách khí ra mệnh lệnh.

Chỉ trong chốc lát, từ trong xe được lôi ra rất nhiều vũ khí, loại súng trường bắn tỉa tiên tiến, lựu đạn, súng tự động, súng máy, còn có đạn đạo loại nhỏ dài bằng cánh tay, kính nhìn trong đêm, mặt mạ phòng độc... đủ cả.

Đương nhiên, thứ dùng cho vật lộn như dây, đao, cung, dụng cụ nào cũng đầy đủ hết, Tề Thiên đứng một bên nhìn mà mắt sáng chói, ngơ ngẩn hồi lâu.

- Đội trưởng, vũ khí mang lần này đều là loại nhẹ và tối tân nhất. Phỏng chừng còn phải gọi bọn họ đến làm quen một chút phương pháp khi thao tác, dưới tòa lầu này còn có một sân thử đạn nhỏ. Phải huấn luyện chặt chẽ một chút mới được.

- Tề Thiên, gọi bọn họ xuống dưới cả đi. Nếu bọn họ có hỏi thì nói đây là cơ mật Báo Săn là được.

Diệp Phàm ra mệnh lệnh nói.

- Vâng!

Tề Thiên đứng nghiêm nhận lệnh xong liền đi dẫn người xuống dưới. Không lâu sau, Lô Vĩ và Hạ Hải Vĩ, Trần Quân, Phương Viên đều xuống dưới cả.

Phương Viên thì không có gì, bởi dù sao cũng đã gặp qua những tình huống như thế này rồi. Còn lại Lô Vĩ, Hạ Hải Vĩ cùng với Trần Quân, ba người này ai cũng giật mình, hai mắt chợt lóe sáng xông lên phía trước sờ mó mớ vũ khí đó. Cái kỳ quái chính là đám người Hạ Hải Vĩ không ai hỏi gì, cứ làm theo sự huấn luyện của Trương Hùng.

Rạng sáng ngày thứ ba.

Phong cảnh lọt qua rèm cửa là một màu hải dương xanh biếc, tất cả đều là cây cối, cỏ dại, chúng còn cao hơn so với người, đâu đâu cũng là đại thụ to đến mấy người ôm mới hết, chiều cao độ năm sáu mươi thước, nếu con người chui vào bên trong, thì nhìn giống như con kiến vậy, một chút động đậy cũng không thấy.

Trương Hùng đi đầu, mọi người đi theo chỗ bước chân anh ta đã đi qua. Bởi vì, cây cối um tùm nên rất nguy hiểm, côn trùng độc, rắn rết vô số, biết đâu khi vừa bước xuống đất thì những sát thủ thiên nhiên ẩn thân phía dưới này có thể là thứ lấy mạng của mình. Còn có cây cối nữa chứ, khi đột nhiên ngã xuống đập vào người thì đương nhiên có thể từ người biến thành quỷ rồi.

Cái Mạc Dã ở phía sau Trương Hùng chỉ đường, anh ta cũng biết, nếu xảy ra chút lệch lạc nào đó thì cái mạng nhỏ của mình cũng toi đời. Cho nên, biểu hiện của thằng nhãi này so với nhóm Tề Thiên thì thận trọng hơn rất nhiều.

Có anh ta dẫn đường, nên cũng thuận lợi tới được Phật ma nham. Đêm qua, Lạp Lạc Đế có Diệp Phàm đi cùng nên cũng có tán gẫu qua với Cái Mạc Dã, bởi vì gia tộc Cái Mạc Dã và Lạp Lạc Đế nói ra thì có chút thân, nên Cái Mạc Dã cũng có chút cởi mở, hứa sẽ bồi thường một khoản tiền cho Phương Viên để kết thúc việc này. Hơn nữa, nghe nói người bị thương vào buổi tối hôm đó của hội Hắc La cũng đã được cứu.

Tuy nhiên, tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng, sáu phần đã thành người tàn tật, không có khả năng lên đấu trường tiếp tục đánh đấm. Hơn nữa, ngày hôm sau hội Hắc La lại cùng đội Lang Vương đánh thêm một hồi, lại tổn thất thêm vài người tài giỏi, Cái Mạc Dã sau khi nghe Lạp Lạc Đế truyền tin tức đến cũng thấy nóng bức.

Nếu mình không đi thỏa hiệp thì phỏng chừng hội Hắc La thật sự sẽ xong đời. Đã không có hội Hắc La ủng hộ thì gia tộc Cái Mạc Dã có thể sẽ bị đối thủ đối đầu nuốt chủng hoặc tiêu diệt, ước chừng tám phần là kết cục thế này rồi.

Nên Lạp Lạc Đế nguyện làm chuyện này.

Tuy nhiên, muốn can thiệp một chút cũng phải chờ xem lần này có còn sống mà từ Phật ma nham trở về hay không mới được, mất mạng rồi thì có nói chuyện gì cũng vô dụng.

Cái tên Phật ma nham nghe ra rất giống tòa nham, kỳ thật không phải, bởi vì nơi đó có ngọn núi hơi giống như hình tượng Phật tổ ngồi thiền cho nên mới được gọi là Phật ma nham. Người của Vương quốc Thái Lan có đến sáu bảy phần đều tin Phật, cho nên Phật giáo ở đây khá thịnh hành.

- Đội trưởng, ngài xem, đỉnh núi của cái ngọn núi giống bánh bao kia chính là núi Vạn Độc, bọn họ đều nói loại lá độc tông bát đều hái từ núi này, nhưng chỉ có Cái Mạc Dã tôi biết chuyện căn bản không phải là như vậy.

Cái Mạc Dã nhỏ giọng nói.

Cao thủ của Tổ đặc nhiệm A có hai người biết tiếng thái, lập tức phiên dịch cho Diệp Phàm nghe.

- Vậy yêu độc đó phối chế từ cái gì?

Diệp Phàm vừa nghe, nhìn ngọn núi phía xa xa liếc mắt một cái, hỏi.

- Cây Tông bát, trên núi này mọc toàn cậy giả tông bát thụ. Chỉ có ở thánh địa tế thiên của tộc Samoa nơi đó mới có cây, đó mới là tông bát thụ chính cống.

Hơn nữa, hàng năm chỉ có thể hái lá một lần, chỉ có lá màu hơi hồng mới có thể phối chế ra yêu độc, lá màu xanh thì không được.

Cho nên, sản lượng của yêu độc kỳ thật cũng không cao, hơn nữa, giá rất mắc. Người Samoa chỉ dùng để đối phó với kẻ thù mà bọn họ căm hận nhất, bình thường sẽ không đem ra bán.

Tôi lúc ấy cũng nhờ cơ duyên nên quen được tộc trưởng Địch Khắc Ma Đinh, mới may mắn có được một bao. Loại độc này rất giống sạ nước, sạ chất độc đi ra ngoài, và sẽ lan truyền trong không khí, không màu không vị nên rất khó phát giác.

Cái Mạc Dã có tâm cầu hòa cho nên thật tỉ mỉ kể lại.

- Vậy sao anh không bị gì?

Tề Thiên không kìm nổi hỏi.

- Tôi có thuốc giải, tuy nhiên, thuốc giải mà tộc trưởng cho chỉ có thể dùng để phòng độc, còn nếu đã nhiễm độc rồi thì không giải được.

Cái Mạc Dã nói, Phương Viên lập tức quay đầu lại đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn, Cái Mạc Dã không khỏi rụt cổ về. Nguồn truyện: Truyện FULL

Lại đi thêm một đoạn đường nữa, Trương Hùng đột nhiên thủ thế, ngã người xuống đất.

- Đội trưởng, phía trước hình như có cái hố, là bẫy liên hoàn, một con lợn rừng đã bị đâm chết bởi mũi chông nhọn.

Trương Hùng dùng vô tuyến dẫn âm nói.

- Vậy chỉ có thể thay đổi tuyến đường thôi có phải hay không?

Diệp Phàm bình tĩnh hỏi.

- Ừ!

Trương Hùng đáp, Cái Mạc Dã nói chỉ có hai con đường lên đó, con đường chúng ta đang đi là đường nhỏ. Đi theo đường lớn thì không được bởi chúng ta chỉ có vài người, không chống đỡ nổi hơn trăm người, sẽ chết chắc.

Trương Hùng nói.

- Vậy thì chỉ có thể tìm đường nhỏ đi thôi, núi lớn như vậy hẳn phải tìm được đường lên núi mới đúng, chỉ có điều hơi phiền toái.

Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi bảo người đi thăm dò trước.

Trương Hùng nói.

- Được

Diệp Phàm gật gật đầu.

Tuy nhiên, không lâu sau thì tóm được một người và đã hỏi rõ mọi thứ, mới biết được bên Á Liên đang có một nhóm người đến chọn đội viên phòng hộ độc.

- Tới thật không đúng lúc?

Trương Hùng có chút nóng nảy nhỏ giọng nói thầm.

- Hỏi một chút, Á Liên tới chưa?

Diệp Phàm khoát tay nói.

- Vẫn chưa tới, phỏng chừng đang trên đường tới.

Trương Hùng nói.

- Lập tức xin chỉ thị tổng bộ, điều tra một chút về Á Liên.

Diệp Phàm giật mình đưa ra chủ ý.

Tuy nhiên, thật đáng tiếc, tổng bộ cũng chưa từng nghe nói qua Á Liên là ai. Phải biết rằng bộ đội vùng Tam Giác Vàng khá nhiều, mặc dù cũng thuộc Tổ đặc nhiệm A quốc gia nhưng cũng không có khả năng ai cũng biết.

Chỉ có thể nói biết được một vào gã trùm lớn thôi, người có chức vụ bình thường trong đội ngũ thì không rõ ràng lắm. Dù sao tổ chức tình báo Tổ đặc nhiệm A cũng do người quản lý, mà người thì không phải thần tiên, cũng có cái giới hạn.

- Đội trưởng, có phải muốn cải trang công tiến vào?

Trương Hùng cũng hiểu được ý tứ của Diệp Phàm.

- Rất khó khăn, một là chúng ta không quen thuộc tình hình của Á Liên, thứ hai, nếu Á Liên trước kia từng tới qua, tướng mạo vừa nhìn sẽ biết. Thứ ba, chúng ta giả trang nên rất dễ bị lộ. Bởi vì tài liệu căn cứ chính xác của Kantō, chúng ta một cái cũng không có,

Hạ Hải Vĩ không kìm nổi nên lên tiếng nhắc nhở.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.