Bởi vì Diệp Phàm nhìn anh ta ra hiệu, biết Lạp Hoa Lợi này nhiều lắm chỉ là thân thủ tam đẳng.
Kinh nghiệm đánh nhau kịch liệt hẳn không phong phú bằng mình.
Công lực gã so với mình cao, nhưng kinh nghiệm thì không phong phú như mình, thường thì kinh nghiệm khi so sánh ở một vài trường hợp thì có tác dụng lớn hơn nhiều.
- Đến đây đi!
Lạp Hoa Lợi chọc tức, bước đến gian phòng bên cạnh.
Hạ Hải Vĩ cũng không yếu thế, trầm ổn bước qua, ánh mắt của tất cả mọi người tất nhiên cũng đi theo quan sát.
- Oa dát!
Lạp Hoa Lợi đột nhiên rống lên một tiếng to, chạy lấy đà vọt lên, đấm thẳng một quyền.
Nhắm thẳng cằm lão Hạ mà đưa tới, quyền thế rất hung ác. Nếu bị đập trúng phỏng chừng cằm của lão Hạ sẽ vỡ mất.
Thái quyền rất chú ý đến tốc độ và sức khi ra đòn...
- Tới rất kịp lúc!
Lão Hạ một chút cũng không hoảng hốt, ứng dụng thuật dùng quyền cước Diệp Phàm dạy trong quân đội.
Cùng công phu đặc thù Diệp Phàm truyền.
Chợt né người sang một bên, một quyền hung ác của Lạp Hoa Lợi chỉ đành phải đấm vào không trung, thật uổng phí.
Ra bao nhiêu sức trong đó.
- Đến đây!
Lạp Hoa Lợi cảm thấy có chút mất mặt, lui người lại, chân hướng lên phía trên vừa tính ra đòn.
Nhắm vào phần eo của Hạ Hải Vĩ đá qua, tay cũng không để không, tung ra bên ngoài hướng về phía sau, phần ót của lão Hạ.
- Vật lộn!
Trong lòng Diệp Phàm đang nghĩ, quả nhiên Hạ Hải Vĩ không khiến hắn thất vọng, vội ngồi xổm xuống né đòn.
Chân của Lạp Hoa Lợi đột nhiên vừa vặn vươn tới đỉnh đầu lão Hạ.
Thế là lão Hạ giơ tay lên chụp lấy luôn.
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Toàn thân Lạp Hoa Lợi thiếu chút nữa ngã xuống đất, lui xéo về ba bước mới lấy lại được cân bằng.
Mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm lão Hạ, không dám vội vàng đưa chân ra quyền nữa, thật ra đã biết thận trọng hơn.
- Sao lại như thế, trình độ của người Trung Quốc này cao vậy sao, có bản lĩnh tiếp mấy đòn của Lạp Hoa Lợi.
Tư Phan Lâm ngồi một bên có chút khinh thường, cố ý hừ nói.
- Ha hả, đây là đạo tinh thâm trong quyền thuật của Trung Quốc, cứng đối lại cứng là hành vi ngu ngốc.
Có thể né thì vì sao phải tông vào, đến khi đối phương không còn khí lực để ra quyền thì đánh bại đối phương không phải sẽ dễ dàng hơn sao.
Đánh ngã đều là gấu chó cả, có thể thắng mới chính là anh hùng.
Diệp Phàm hừ thanh trả đòn.
Sau khi Baba Rudge vừa dịch xong, khóe miệng Phan lâm co giật vài cái, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Không hé răng.
- Khốn thậ!
Lạp Hoa Lợi phẫn nộ rồi, kêu lên và vọt tới bên người lão Hạ, ra thẳng một quyền mạnh như sấm công kích qua.
Đó là tốc độ của Thái quyền, đích xác rất nhanh, nắm tay Lạp Hoa Lợi nhanh đến sắp thành quyền ảnh.
Hạ Hải Vĩ còn nhanh hơn, bởi vì, hắn có Khinh Thân Đề Túng Thuật của Diệp Phàm, chợt né một bước.
Không ngờ đã di chuyển tới phía sau Lạp Hoa Lợi rồi.
Khi Lạp Hoa Lợi mạnh mẽ một hơi đánh ra mười mấy quyền, kình lực tiêu hao quá lớn.
Thêm nữa là lão Hạ không ngừng dụ gã di chuyển nên hao phí thể lực càng lớn hơn nữa.
Bắt lấy cơ hội, Hạ Hải Vĩ hạ độc thủ.
Đá một đá khiến Lạp Hoa Lợi khẩn trương nhấc chân đánh trả, tuy nhiên, nắm tay của Hạ Hải Vĩ nào chịu buông tha.
Tặng thêm một quyền, ra đòn rất nghiêm trọng, hung hăng đánh vào mũi của Lạp Hoa Lợi, lập tức máu tuôn ra.
Kỳ quái ở chỗ, thân vương Lạp Lạc Đế cũng không hô dừng đấu, riêng mẫu thân của Lạp Hoa Lợi thì nóng lòng.
Lạp Lạc đế không hé răng, thì mẫu thân gã có gấp cũng vô dụng.
Lão Hạ thấy bên kia không động tĩnh, không có ý kêu đình chiến. Nếu ngài không bảo dừng thì tôi đương nhiên không khách khí.
Thừa dịp Lạp Hoa Lợi đang lau nước mũi, hai chân liên tục ra quyền, một âm thanh nữa vang lên.
Rốt cục gã bị quẳng xuống đất.
- Đứng lên, tiếp chiến!
Lạp Lạc Đế nhìn thằng con lạnh như băng hô lên.
Lạp Hoa Lợi máu mũi đầy mặt, gầm rú như điên đánh thẳng về phía lão Hạ.
Nhưng Lạp Hoa Lợi đã tự rước lấy nhục, ra quyền lung tung, chủ yếu đã không còn sức lực.
Hạ Hải Vĩ bồi thêm mấy quyền nữa khiến gã ngã gục xuống đất, lần này, Lạp Lạc Đế ra hiệu ngừng chiến.
Tư Phan Lâm cất bước đi lên phía trước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.