“Nàng như thế nào thì ta cũng thích. Cho dù mấy ngày nay nàng có hơi kỳ lạ, ta cũng vẫn thích nàng lắm. Ta chỉ tự nói với mình rằng phải nhanh nhanh tìm hiểu xem rốt cuộc là nàng gặp phải chuyện gì, cố gắng giúp nàng giải quyết. Từ lúc nàng chỉ là một cô gái nhỏ thì đã lọt vào mắt ta, cho dù nàng mang dáng vẻ nào ta cũng yêu nàng tận xương cốt.”
Sở Thanh vừa nói, vừa nắm tay tôi đặt lên ngực chàng.
“Tâm nhi, mẫu phi của ta chết sớm, ta đã thấy qua hết lòng người hiểm ác đáng sợ, cũng nếm qua hết tình người nóng lạnh trên đời này. Thế giới của ta vốn tối tăm không ánh mặt trời, và nàng chính là ánh sáng duy nhất của ta. Ta đi Bắc cương chinh chiến một năm đã tự thề với chính mình, chỉ cần ta có thể sống sót trở về thì việc đầu tiên chính là mang sính lễ tới phủ Thừa tướng.”
“Thật ra ta biết rằng chúng ta chưa có giao tiếp gì nhiều, vẻ ngoài của ta cũng không phải là người hòa ái dễ gần gì, có khả năng là nàng sẽ không thích ta, có điều là ta tình nguyện. Lúc ấy ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu nàng không đồng ý thì ta sẽ tìm phụ hoàng tứ hôn, cưỡng ép gả nàng cho ta, ta thà làm thế cũng không để nàng gả cho người khác.”
“Ta đã thề cả đời này sẽ không nạp thiếp, dùng hết tim phổi của mình yêu thương một mình nàng, dần dần nàng sẽ thích ta thôi. Sở Thanh ta chút tự tin này vẫn có. May là nàng nguyện ý gả, nàng sẽ không tưởng tượng nổi ta đã hạnh phúc biết bao nhiêu vào ngày cưới đâu. Đó hẳn là ngày vui nhất trong cuộc đời ta.”
Mắt tôi dần nhòe đi. Đột nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười. Nghiện trở thành cái bóng của người khác rồi à? Ngay cả khi nghe chuyện xưa của chính chủ cũng cảm động khóc cho được. Thế mà còn muốn nói ra sự thật nữa chứ, đúng là tự rước lấy nhục.
Được rồi, Tống Vãn Tâm đã thắng. Quả nhiên tình cảm sâu sắc tận xương từ khi còn trẻ thì không ai có thể lay chuyển được. Thì giống như mấy ngày nay vậy, rõ ràng là chàng cảm thấy quái lạ, nhưng vẫn để bản thân thích ứng với sự thay đổi của Tống Vãn Tâm. Bởi vì nàng ta mang dáng vẻ nào đi nữa thì chàng đều yêu. Khó trách nàng ta vẫn thoải mái không sợ hãi chút nào. Còn tôi mãi mãi chỉ là cái bóng không thấy ánh sáng.
Cũng may vừa nãy tôi không nói ra sự thật. Tạm không nhắc tới chuyện sẽ trừng trị tôi thế nào, chỉ riêng việc đã bỏ lỡ người trong lòng suốt hai năm là một việc đau lòng cỡ nào chứ...
Tôi gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Cùng thiếp cưỡi ngựa hóng gió một chút nhé!”
“Không mệt sao? Không thì...để ngày khác đi.”
“Không mệt, hôm nay đi.”
Tống Vãn Tâm đã nói sẽ nhanh chóng tiễn tôi đi. Cho dù sau này có nghĩ ra biện pháp đối phó với cha con hai bọn họ cứu mẹ tôi, thì tôi cũng không còn khả năng gặp lại Sở Thanh nữa. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội cưỡi ngựa cuối cùng với chàng.
A Thanh, tha thứ cho những việc làm đê tiện lừa gạt chàng của thiếp nhé! Cái bóng như thiếp trước khi biến mất chỉ tham lam lần cuối này thôi...
“Cũng được.”
Sở Thanh cười đồng ý, dịu dàng giúp tôi sửa sang lại quần áo và tóc mai, chúng tôi nắm tay nhau đi ra khỏi lều, đi về phía ngựa của mình. Có lẽ trời gay gắt, nên con ngựa của tôi mệt mỏi ngủ gật dưới tàng cây, thấy tôi tới, mới xốc lại chút tinh thần.
“Có muốn đổi con khác không?”
Sở Thanh hỏi.
Tôi khẽ vuốt ve đầu ngựa: “Không cần đâu, thiếp chỉ quen với Phi Ngư.”
Con ngựa này là quà Sở Thanh tặng tôi sau khi kết hôn, tôi đặt tên cho nó là Phi Ngư, Bởi vì nó có thể làm cho Tống Tiểu Ngư hèn mọn này đạp gió bay lượn, trong phút chốc khiến tôi quên đi sự nhỏ bé thấp kém của mình. Qua hai năm, Phi Ngư từ một con ngựa nhỏ trở thành tuấn mã lẫm liệt. Tôi sắp tạm biệt với nó hoàn toàn, hãy để nó đi cùng tôi một lần cuối.
Tôi và Sở Thanh sóng vai cưỡi ngựa, đón lấy gió thu ập đến, chúng tôi nhìn nhau cười, tốc độ dần dần nhanh hơn.
Thình lình, Phi Ngư gào thét một tiếng, vó trước giơ lên, điên cuồng lảo đảo chạy vòng quanh. Sau đó nặng nề ngã xuống đất...tất cả điều này xảy ra trong tích tắc, tôi vốn không kịp phản ứng, bị nó làm văng ra ngoài!
Trời đất quay cuồng, tôi nghe thấy Sở Thanh gào thét.
“Tâm nhi!”
Ngay khi tôi cho rằng mình sẽ đập đầu xuống đất thì có một bóng người bay tới cực nhanh...Sở Thanh vững chắc ôm tôi, và ngay lập tức dùng thân thể của mình làm đệm!
Lực rơi quá lớn. Sở Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, phun ra một búng máu tươi. Song hai tay của chàng vẫn luôn duy trì tư thế bảo vệ tôi, không chút nhúc nhích, một tay bảo vệ gáy tôi thật kín kẽ, một tay vững vàng đỡ eo tôi...
14
An Vương bị thương nặng, thị vệ ào ào chạy tới. Còn tôi thì từ từ đi tới chỗ Phi Ngư đang gào thét.
Móng trước bên phải của nó không ngừng co giật. Nếu mà té bị thương thì không lý nào lại bị thương chỗ này được...tôi sai người cẩn thận kiểm tra, không bao lâu thị vệ lại rút ra một cái đinh sắt bén nhọn nhỏ dài!
“Hôm nay có ai tới gần Phi Ngư không?”
Những thị vệ này đều là tâm phúc của An vương, tôi không tin người mà chàng chọn lựa kỹ càng sẽ xảy ra vấn đề. Vậy chỉ có thể là người hầu ở Vương phủ thôi?
“Bẩm Vương phi, hôm nay ngoại trừ người đã đến gặp Phi Ngư từ sáng sớm thì không có ai khác.”
Trong đầu tôi dần hiện lên cảnh mấy ngày trước Tống Vãn Tâm tươi cười và nói một cách chắc chắn sẽ không có lần sau.
Hóa ra là vậy. Tôi cứ tưởng nàng ta chỉ là một đại tiểu thư bị nuông chiều mà hư, tùy hứng ích kỷ thôi. Cơ mà thực tế, nàng ta cũng ác độc giống như người cha kia của nàng ta vậy.
Cái đinh sắt bén nhọn này đâm sâu vào trong móng ngựa, sự đau đớn từ từ khiến con ngựa không có biểu hiện gì khác lạ, cũng không dễ để người ta phát hiện.
Nhưng khi ngựa lao nhanh, đinh sắt hung ác đâm vào thịt khiến con ngựa không chịu nổi.
Nàng ta lợi dụng tôi thực hiện kế khổ nhục này để đổi lấy sự đau lòng của Sở Thanh, và sau này đối với chuyện để nàng ta cưỡi ngựa là một việc kiêng dè.
Mặc kệ tôi ngã nặng bao nhiêu, dù cho có ngã chết thì nàng ta và cha mình cũng có thể tìm cơ hội treo đầu dê bán thịt chó đưa tôi rời đi, sau đó lấy cớ đi tìm ngự ý có bàn tay vàng để trị thương cho tôi.
Nàng ta không quan tâm lỡ như Sở Thanh liều mạng cứu tôi thì chàng có gặp nguy hiểm hay không. Nàng ta cũng không quan tâm sau khi chuyện này bị truy xét thì Sở Thanh có giết nhầm thị vệ trung thành nào đó hay không. Nàng ta không quan tâm gì hết ngoại trừ bản thân.
“Vương phi yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ tra rõ là ai gây ra. Bất cứ là ai cũng quyết không bao che!”
Người đứng đầu nhóm thị vệ thề với tôi.
Hắn cũng xác định rằng kẻ gây ra chuyện là một trong những thủ hạ của mình. Dù sao chính “tôi” cũng không thể hại mình được?
Tôi khoát tay: “Chuyện này đừng nói cho Vương gia biết. Lỡ chàng có hỏi, thì nói là Phi Ngư bị say nắng.”
“Nhưng mà Vương phi...”
“Làm theo lời ta, đừng nhiều lời.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Lúc mới cưới, Sở Thanh đã hạ lệnh với tất cả mọi người trong phủ rằng nếu như chàng có việc gì thì lời của Vương phi chính là mệnh lệnh của chàng. Nhưng hai năm qua tôi chưa bao giờ sử dụng cái đặc quyền này, hôm nay là lần đầu tiên, để bảo vệ người trung thành và tận tâm với chàng không bị giết nhầm. Sau này dù ở nhân gian hay địa ngục...tôi đều hy vọng Sở Thanh mãi yên lành.
Tôi bước nhanh về phía xe ngựa hộ tống Sở Thanh, trong đầu tràn đầy hình ảnh chàng vừa mới hộc máu. Tôi ngồi xuống cạnh chàng, nắm chặt tay chàng nhìn khuôn mặt hôn mê tái nhợt đó, trong lòng phức tạp hỗn độn.
Chàng vì Tống Vãn Tâm mà ngay cả mạng cũng không cần. Tôi đau lòng lắm, chàng làm vậy đâu đáng giá...
Sự việc xảy ra đột ngột nên tất nhiên chúng tôi sẽ không tới phủ Thừa tướng để dự tiệc tối. Tạm thời tôi cũng không rảnh nghĩ tới chuyện đổi lại thân phận với Tống Vãn tâm, tôi phải ở bên cạnh chàng mới yên tâm được.
Chuyện Sở Thanh bị thương vô cùng quan trọng, trong Hoàng cung và phủ Thừa tướng đều nhận được tin tức trước sau. Lần này, Vương phi là tôi đây vẫn còn ở đây nên Tống Vãn tâm không cách nào trắng trợn xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng ta chỉ có thể hóa trang thành bộ dáng xấu xí trước kia của tôi, đi tới Vương phủ cùng với cha nàng ta.
Nhìn đáy mắt hai người bọn họ lộ ra vẻ coi nhẹ, tôi khẽ nhếch môi.
Dù sao trò hay cũng mới bắt đầu thôi...
15
Cho mọi người lui ra, Tống Vãn Tâm nóng nảy xoa xoa khuôn mặt xấu xí của mình, lắc lắc tay áo cha nàng ta Tống Viễn oán giận: “Cha ơi, chắc chắn là nó cố ý! Cố ý không về nhà thay quần áo với con, để con xấu xí như vậy chạy tới tìm nó! Đúng là mắc cỡ muốn chết! Người nhanh nhanh kêu nó đổi lại với con, con không thể chịu được nữa!”
Thế là Tống Viễn liếc nhìn tôi đầy chán ghét, lớn tiếng ra lệnh: “Còn không mau đổi lại!”
Tôi ngoan ngoãn nghe theo ông ta: “Vừa nãy trong cung truyền tin tới, Hoàng thượng muốn tự mình đến thăm An Vương, hiện tại đã xuất cung rồi, sẽ sớm tới đây thôi. Con và em gái sẽ thay đồ ngay, xin cha cứ yên tâm. Cũng kính xin cha mau chóng đến cửa phủ nghênh đón thánh giá, em gái sẽ mau đến thôi.”
Tống Viễn hừ một cái: “Giờ hợi tối nay ta sẽ sắp xếp người mang ngươi tới chỗ Hứa Nghiễn Thư, nếu ngươi dám giở trò, ta sẽ rút lưỡi mẹ ngươi tặng cho ngươi đấy, tránh cho bà ta suốt ngày om sòm! Sau này ngươi cũng đừng mơ tưởng đến thân phận An Vương phi nữa, đừng để Tâm nhi vì ngươi mà phiền lòng!”
Ồ, vì tôi mà phiền lòng ư? Vậy cứ phiền lòng đi nhé! Phần sau còn món quà lớn đấy...