Có ý chỉ của An Vương, tôi nhanh chóng đi lãnh thuốc, rồi về phòng nằm dưỡng bệnh. Để chống lại người cha Thừa tướng lòng dạ độc ác thì không thể bộp chộp được. Phải từ từ tìm cách đối phó, trước tiên phải khỏe lại rồi nói! Cơ mà tôi còn chưa chợp mắt được nửa canh giờ thì đã bị Tống Vãn Tâm đánh thức. Lúc này đây, nàng ta đem tới một đống thuốc tốt, nhất là linh dược trị đau họng – Tiểu Kim hoàn.
“Vừa nãy An Vương muốn dẫn ta đi săn, nhưng mà ngay cả cưỡi ngựa ta cũng cưỡi không tốt, chứ đừng nói là bắn tên! Như thế chắc chắn sẽ bị lộ tẩy!”
Lông mày Tống Vãn Tâm nhíu lại: “Trước kia hai người thường xuyên cưỡi ngựa bắn cung sao?”
Tôi gật đầu.
Tuy Sở Thanh được Hoàng thượng yêu thương, nhưng chàng cũng không phải là người nho nhã yếu đuối.
Cưỡi ngựa bắn cung, múa kiếm giương đao chàng đều biết. Thậm chí năm 17 tuổi chàng đã chém giết khắp chiến trường Bắc Cương, lập vô số chiến công.
“Vậy ngươi mau uống thuốc đi, phải nhanh chóng dưỡng tốt cổ họng. Ta sẽ viện lý do không khỏe, kéo dài chuyện đi săn đến ba ngày sau, tới lúc đó ngươi đi thay ta!”
Chậc, thật đáng tiếc.
Nếu hôm nay nàng ta đi săn thì mọi chuyện sẽ bại lộ...đến lúc đó, Sở Thanh sẽ nghĩ thế nào?
Tôi im lặng một lát: “Vậy sau này thì sao?”
Tôi quá hiểu rõ, Tống Vãn Tâm yếu đuối tuyệt đối sẽ không chịu học cưỡi ngựa bắn cung.
Tống Vãn Tâm đã từng không vừa mắt Trưởng Công chúa vì tài cưỡi ngựa bắn cung của Trưởng Công chúa không quý nữ nào trong kinh thành sánh kịp. Tống Vãn Tâm vừa muốn diệt uy phong của Trường Công chúa, lại vừa không muốn phải chịu khổ nên tất nhiên tôi lại trở thành công cụ lợi dụng.
Tôi không bao giờ quên được, người cha Thừa tướng hung tợn nói với tôi rằng nếu không thắng được Trưởng Công chúa, khiến cho con gái cưng của ông ta không vui, thì sẽ băm vằm tôi và mẹ thành trăm mảnh...
Thế là hết lần này đến lần khác tôi bị con ngựa hung bạo quật ngã xuống một cách thật tàn nhẫn, nhưng tôi buộc phải vùng lên mạnh mẽ bằng cách đánh đấm và mắng mỏ nó. Tôi mang tâm thế không muốn sống và khuôn mặt đầy máu, nước mắt đi đọ sức chiến đấu với con ngựa hung bạo...còn Tống Vãn Tâm thì nghênh nghênh đắc ý chạy tới chỗ Trưởng Công chúa khiêu khích tuyên chiến.
Cuối cùng tôi thắng Trưởng Công chúa. Thế nhưng Trưởng Công chúa kiêu căng ngang ngược sao chịu được, thế là hung hăng vung roi ngựa quất lên người tôi! Tôi không thể nào đánh trả lại. Bị đánh đến đầy thương tích, không thể động đậy được, sau đó bị người ta kéo về phủ Thừa tướng như kéo chó chết. Còn Tống Vãn Tâm, từ nay về sau nàng ta đã có vốn liếng để khoe với chị em...
Tâm trí trở về thực tại, tôi nhìn chằm chằm Tống Vãn Tâm.
Nàng ta thoải mái cười cười, dường như không lo lắng gì về việc cưỡi ngựa sau này.
“Ngươi yên tâm đi, tuyệt đối không có lần sau! Dù sao ta cũng không thể để ngươi ở Vương phủ quá lâu được, chung quy đêm dài lắm mộng, qua lần này nữa ta sẽ đưa ngươi qua chỗ Hứa Nghiễn Thư ngay!”
Trước khi đi, nàng ta bỏ lại thêm một câu: “Ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng có ý đồ xấu xa gì nha. Nghe nói bệnh điên của mẹ ngươi ngày càng trở nặng hơn, hình như còn tự hại mình nữa đấy.”
Bàn tay tôi cuộn chặt đến nỗi ngón tay kêu răng rắc. Nhớ tới bộ dạng của mẹ, hốc mắt tôi trướng đau.
Mẹ tôi bị điên, là do bị bọn họ bức điên.
Khi bà ấy nổi điên cũng không không khác những người kia là bao. Bà đánh mắng tôi, phàn nàn chính tôi đã hại bà ấy, bà còn nguyền rủa tôi chết đi. Song khi tỉnh táo, bà sẽ ôm tôi khóc, đau lòng số phận tôi không tốt, đã đầu thai sai, bảo tôi đừng hận bà ấy. Chỉ vì hơi ấm được mẹ ôm vào lòng...dù bà có đối xử thế nào thì tôi cũng không thể bỏ mặc bà được.
Cho nên khi vừa gả vào Vương phủ, việc đầu tiên tôi làm chính là lấy do quan tâm thứ mẫu bệnh tật, cho mời ngự y tới kê thuốc hẳn hoi. Cho bà một ngôi nhà đàng hoàng để ở, có quần áo sạch để mặc, có bữa cơm nóng để ăn. Tuy rằng tôi muốn đưa bà đến cạnh mình, nhưng dù sao trên danh nghĩa bà chỉ là thứ mẫu của tôi, về tình về lý thì không hợp. Huống chi bà điên điên khùng khùng, lỡ nói lộ ra cái gì thì chính là tai họa lớn. Cho nên những gì tôi có thể làm cho mẹ mình cũng chỉ là những thứ này.
Hiện tại, ác mộng đã tái diễn.
Bọn họ lại bắt đầu bức ép hai mẹ con tôi...
Được, vậy ba ngày sau gặp.
11
Ba ngày sau
Trời trong mây tạnh, tôi đã khỏi bệnh. Sau khi Sở Thanh bãi triều thì đi thẳng tới chỗ săn bắn. Còn trong Vương phủ, Tống Vãn Tâm đã đuổi hết người hầu ra, để tôi âm thầm hóa trang thành Vương phi. Tôn quý như nàng ta, đương nhiên sẽ không thể nào giả thành dáng vẻ người ở xấu xí của tôi.
Sự tính toán của nàng ta vô cùng kín kẽ. Nàng ta đã hẹn với Sở Thanh sau khi đi săn về thì tới phủ Thừa tướng ăn tiệc tối, vào ban ngày nàng ta sẽ lén trốn về phủ Thừa tướng. Đợi chúng tôi trở về, lúc Sở Thanh chờ tôi chải đầu thay quần áo, nàng ta và tôi nhân lúc thần không biết, quỷ không hay đổi lại thân phận.
Tình cảnh hiện tại của tôi vô cùng bất lợi, chỉ có thể nghe bọn họ sắp xếp. Cứ đi một bước, tính một bước.
Lúc tôi đến khu săn bắn, Sở Thanh đã chờ được một hồi. Gió mùa thu vù vù thổi bay vạt áo của chàng. Chàng đứng chắp tay, khuôn mặt lạnh lùng.
Trưởng Công chúa nói không sai, mặc dù chàng rất tuấn tú, nhưng tính tình lại lạnh như băng khiến cho người ta kinh hồn sợ hãi. Cơ mà khoảnh khắc chàng nhìn thấy tôi...mặt mày băng giá lập tức hóa ra sự vui vẻ nhỏ. Cổ họng tôi căng chặt, sự lo lắng và đau đớn tồn đọng nhiều ngày dường như tan biến.
Chàng bước nhanh về phía tôi, tôi cũng chạy như bay về phía chàng, cuối cùng cũng được tận hưởng cái ôm ấm áp này một lần nữa. Tôi còn nghĩ rằng bản thân mình sẽ chẳng bao giờ có cơ hội này...
“Rốt cuộc là sao vậy Tâm nhi? Ta cảm thấy mấy ngày nay trông nàng rất quái lạ.”
Sở Thanh nâng mặt tôi lên, ngón tay khẽ vuốt đuôi mắt phiếm hồng của tôi.
Tôi vội vàng giấu đi ưu tư, vẫn nở nụ cười giống trước kia: “Có lẽ là gần đây không khỏe, hay gặp ác mộng nữa, nên ngủ không ngon tinh thần không tốt.”
Hô hấp Sở Thanh căng thẳng, hai tay ôm tôi chặt hơn, giọng khàn khàn và hình như còn mang theo chút uất ức.
“Mấy ngày nay nàng không hề hỏi ta có mang đồ bảo vệ bụng không, cuối cùng thì bây giờ cũng bị gió lạnh thổi đến tỉnh táo rồi à? Mọi người còn đang nhìn đó, nàng không để ý tới lễ nghi nữa à?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm khi chạm tới đồ bảo vệ bụng của chàng. Giờ đây tôi không rảnh để pha trò, tôi chỉ nghiêm túc nhìn vào mắt chàng.
“A Thanh, thân thể là của chàng, nếu như sau này...”
“Nếu như sau này thiếp quên nhắc nhở, thì chàng nhất định phải yêu thương bản thân thật tốt.”
“Coi như là thay thiếp yêu thương sức khỏe của chàng, hứa với thiếp được không?”
Sở Thanh cứng người nhìn tôi: “Vậy tại sao nàng lại quên?”
“Thiếp...ý thiếp là nếu như”
“Chớ không phải là ghét bỏ ta, không để ta trong lòng nữa sao? Nàng thật sự coi trọng tên mặt trắng ăn hại da thịt mỏng manh chỉ biết lải nhải văn chương kia rồi đúng không?”
Sở Thanh tích chữ như vàng mà giờ đây lại nói một hơi dài như thế...Hơn nữa kiêu ngạo tự phụ nhìn trời bằng nửa con mắt như chàng đây lại ghen với Hứa Nghiễn Thư á?
Tôi không nhịn được cười: “Đồ ngốc.”
Tôi chỉ vào ngực mình: “Ở chỗ này, chàng có trọng lượng nhất. Đến khi thiếp chết, cũng sẽ không thay đổi.”
Rõ ràng là tôi đang cười, nhưng không biết sao lại có nước mắt chảy ra.
Sở Thanh lẳng lặng nhìn tôi, cúi đầu hôn nước mắt của tôi...
Hôn xong, chàng thình lình ôm ngang tôi, sải bước đi về phía lều trại bên cạnh.
“Đừng A Thanh, nhiều thị vệ ở đây như
vậy...chờ...chờ.” Chờ buổi tối đến bên miệng lại bị tôi nghẹn lại.
Bởi vì đến buổi tối, chàng sẽ không còn thuộc về tôi. Tôi không muốn chàng chạm vào Tống Vãn Tâm...
Một chút xíu xìu xiu cũng không muốn! Vậy thì...hãy mãnh liệt hơn đi!!
12
Đây là lần đầu tiên chúng tôi làm chuyện quá giới hạn như vậy ở nơi săn bắn.
Mới đầu còn như gió thu dịu dàng, dần dần lại trở nên dữ dội và điên cuồng đong đưa trong trại. Mấy cây liễu bên ngoài lều, những nhánh cây mỏng manh không chịu nổi, đung đưa loạn xạ dưới sự tấn công của gió thu, chúng không nỡ rời khỏi sự quấn quýt của gió thu và trầm mê trong đó. Con ve sầu mùa thu rút hết sức lực và rít lên trong chuyển động điên cuồng, khóc và hát cho đến khi nó hoàn toàn bị gió thu bắt giữ và nuốt chửng, chỉ còn lại nét uyển chuyển và dư vị không tan.
“Tâm nhi, ta rất vui.”
Sở Thanh quấn một lọn tóc của tôi vào tay, trong giọng thì thầm ẩn chứa ý cười.
“Không gạt nàng, mấy đêm nay...ta còn tưởng mình không được.”
Chàng ngừng lại, khuôn mặt đẹp trai có chút rạng rỡ.
“Rõ ràng là nàng đang ở trong vòng tay ta, nhưng ta lại...thấy có chút kỳ lạ. Ta cẩn thận ngắm nhìn nàng, từ mặt mày đến khóe miệng, từ cái nhăn mày, đến tiếng cười, rõ rằng nàng chính Tâm nhi của ta...cơ mà trong lòng ta lại hoảng sợ, cảm thấy nàng có chỗ nào không đúng lắm, và cả bản thân ta cũng cũng có chỗ nào không đúng lắm...ta đây...”
Chàng cười khổ chỉ vào bản thân: “Vô dụng như bông vải, không dám để nàng nhận ra đành phải cố gắng tránh xa nàng.” Sau đó chàng khôi phục lại vẻ tôn quý thường ngày của mình: “Chắc là gần đây ta quá mệt mỏi, phụ hoàng giao cho ta rất nhiều chuyện nên mới mệt mỏi rã rời thế này.”
An Vương lạnh lùng như băng thế mà lúc này đây lại cực kỳ giống con nít. Tôi nhẹ nhàng nắm tay chàng và cười. Dường như có một dòng nước ấm từ từ chảy qua trái tim tôi.
“Chàng luôn nói thiếp quái lạ, vậy cuối cùng là chàng thích thiếp như thế nào?”
Tôi thấp thỏm và mong chờ nhìn chàng. Nếu như chàng nói chàng không thích sự quái lạ kia, thì tôi sẽ liều lĩnh nói ra sự thật