Mẹ Hứa giống như phát điên muốn nhào lên bịt miệng Thẩm Mỹ Vân lại nhưng Thẩm Mỹ Vân lại nhẹ nhàng tránh đi.
Mẹ Hứa không bắt được, cơ thể theo quán tính nhào về phía trước, cả người đều ngã văng ra ngoài.
Theo dấu hiệu của người sắp té ngã về phía trước, tay bà ta theo phản xạ vươn lên như muốn bắt người.
Nhưng không ngờ một cú này lại túm lại chị Thẩm.
Chị Thẩm ngã xuống làm đệm lót, mẹ Hứa như một chiếc búa thủy tinh đập mạnh xuống một cái rầm –
Khiến cho chị Thẩm kêu lên mấy tiếng như heo bị g.i.ế.c thịt.
Hai người đều vô cùng chật vật.
Bác trai Thẩm và Thẩm Mỹ Quyên muốn kéo người dậy, nhưng nếu muốn kéo chị Thẩm thì phải kéo mẹ Hứa lên trước.
Ở thời đại này, điều kiện nhà họ Hứa rất tốt, nhưng lúc còn trẻ mẹ Hứa cũng từng chịu khổ.
Sau này điều kiện tốt lên, cũng coi như là được sống trong nhung lụa.
Vậy nên bà ta thực sự không gầy, người khoảng hai trăm cân, giống như một cái búa thủy tinh nện lên khiến chị Thẩm muốn hộc máu.
Bà ta vừa cử động, mỗi cái khuỷu tay đều như muốn nghiền nát xương sườn, ruột của chị Thẩm vậy.
Đau...
Vô cùng đau đớn.
Bà ta kêu lên như heo bị g.i.ế.c thịt.
Chất giọng này ngược lại còn khiến mẹ Hứa tỉnh táo trở lại.
Bà ta trèo xuống người chị Thẩm, mượn lực của bác cả Thẩm để đứng dậy.
Sau khi chỉnh sửa lại dung nhan, bà ta đi tới trước mặt Thẩm Mỹ Vân, khuôn mặt đã trở nên khắc nghiệt, hung ác chứ không còn vẻ hiền từ giả tạo như lúc trước nữa.
"Tôi đã coi thường cô rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà ta không ngờ người nhà họ Thẩm dễ lừa nhưng Thẩm Mỹ Vân xinh đẹp này lại khôn khéo tới thế.
Có thể tìm hiểu toàn bộ những gốc gác đó của nhà họ Hứa.
Thẩm Mỹ Vân hơi mỉm cười, nhìn thẳng vào đối phương: "Quá khen."
"Cô-"
Mẹ Hứa giơ tay muốn chỉ vào mặt Thẩm Mỹ Vân lại bị Thẩm Mỹ Vân tát cho một cái.