Trong lòng mà ta hơi hoảng lên, theo bản năng nói: "Dĩ nhiên là vậy."
"Chẳng lẽ không phải đối phương có bệnh gì khó nói sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Mỹ Vân khẽ cười một tiếng, gằn lên từng chữ: "Cháu nghe nói Hứa Đông Thăng không thể quan hệ?"
"Có phải hay không"
Lời này nói ra như một tiếng sét đánh xuống khiến mọi người đều ngây người.
Cái gì?
Không thể quan hệ? Nói cách khác, Hứa Đông Thăng bị liệt dương?
Không thể nào? Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
"Bác cảm sở dĩ giới thiệu đồng chí tốt như Hứa Đông Thăng cho cháu mà không giới thiệu cho con gái bác là bởi vì nguyên nhân này có phải không"
Bị nói thẳng ra như vậy, sắc mặt chị Thẩm lập tức trở nên khó coi.
"Mỹ Vân cháu..."
"Chàng trai tốt như vậy, sao bác cả không giữ làm con rể nhà mình chứ?"
"Bác xem, còn không phải vì đối phương là rác rưởi sao"
Lúc nói tới hai chữ rác rưởi, sắc mặt chị Thẩm vừa trắng vừa xanh.
Mẹ Hứa vẫn luôn ở địa vị cao cũng im lặng, giống như mèo bị dẫm vào đuôi, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Cô gái này sao lại ăn nói lung tung như vậy?"
Cái gì mà rác rưởi
Con trai ưu tú của bà ta không được.
Đã nói chuyện con trai không thể quan hệ tuyệt đối không được để cho nhiều người biết.
Nếu hôm nay truyền ra ngoài, cả một sân nhiều người như vậy, không phải sẽ truyền ra cả Bắc Kinh sao
Con bà ta phải xấu hổ tới mức nào?
"Không phải rác rưởi sao"
"Hay là nói, con trai bà ta rất tài giỏi?"
Mẹ Hứa ngẩng cổ, giọng điệu sắc nhọn nói: "Cô còn nói như vậy, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!"
"Phải không?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn bà ta một cái, khuôn mặt trắng nõn như sứ đột nhiên trầm xuống, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng.
"Cô con gái lớn nhà họ Lý ở thành Tây Trực Môn, cô con gái thứ nhà họ Lưu ở đầu phố, con gái họ Chu ở đường cá, cô Triệu ở hẻm Nam Lạc Cổ, cô gái họ Vương ở hẻm Tây Giao Dân-"