Cô không thể thờ ơ nhìn họ gặp nguy hiểm mà không làm gì.Hơn nữa, việc hệ thống nhắc nhở vào lúc này cũng có thể là ý định để cô ra tay cứu giúp."Đinh—""Vì ký chủ có biểu hiện tốt gần đây, hệ thống tặng thêm 30 phút sử dụng Gatling Gun khi kích hoạt thuật xuyên không.""Sau thời gian sử dụng, vật phẩm sẽ biến mất ngay lập tức.""Xác nhận sử dụng phần thưởng kèm theo?"Đường Khê sững người.Cái gì? Gatling ư?!Là loại súng máy Gatling mà cô đang nghĩ tới sao?Ngón tay cô lơ lửng giữa không trung, rồi dứt khoát nhấn xác nhận.Dù gì cũng là đồ tặng, không dùng thì phí.Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu hệ thống này có phải do ai đó điều khiển không?Sao cứ đúng lúc cô nghĩ đến thì nó lại xuất hiện kịp thời như vậy?Một luồng sáng trắng lóe lên, buộc Đường Khê phải nhắm chặt mắt.Khi ánh sáng tan đi, một vật nặng chừng hơn 20kg xuất hiện ngay dưới chân cô."Tỷ tỷ, sao thứ này lại đột nhiên xuất hiện từ hư không vậy?"Cố Tử Dật sững sờ, chắc chắn mình không nhìn nhầm.Thứ đó cứ thế hiện ra trước mắt, chẳng chút báo trước.Đường Khê lúng túng. Biết giải thích thế nào đây?Chẳng lẽ cô phải nói: "Chị có một túi thần kỳ giống Doraemon à?"Cậu bé chắc chắn sẽ không hiểu."Không kịp giải thích đâu! Đi thôi, cứu người!"Nói xong, cô kéo tay Cố Tử Dật bước vào màn sương trắng phía sau cánh cửa bếp.Cố Tử Dật nhíu mày, nhưng khi thấy Đường Khê bước vào, cậu trợn tròn mắt kinh ngạc:"Tỷ tỷ, tỷ vào được ư?!"Đường Khê không trả lời, chỉ nhắm chặt mắt, một tay bịt miệng. Cô đang cảm thấy cực kỳ buồn nôn.Đây là lần đầu cô xuyên không, hoàn toàn chưa quen với cảm giác này.Thật khó diễn tả, nó giống như say xe, nhưng cảm giác khó chịu tăng lên gấp bội.Cứ như thể cả người bị buộc chặt trên một chiếc ghế và quay cuồng hơn trăm vòng với tốc độ chóng mặt.Dường như Cố Tử Dật đã quen với cảm giác này, chẳng hề bị ảnh hưởng. Thậm chí cậu còn nhảy nhót đầy phấn khích:"Tuyệt quá! Tỷ tỷ, cuối cùng cha nương đệ cũng được gặp tỷ rồi!"Đường Khê chống tay lên khẩu Gatling, ngồi xổm xuống đất.Chỉ vài giây mà dài như cả thế kỷ.Cô thề, sẽ không bao giờ xuyên không nữa, cảm giác này thật kinh khủng."Ọe—"Không kìm được, Đường Khê bắt đầu nôn, dạ dày như muốn trào ngược ra ngoài."Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"Cố Tử Dật vội chạy tới, vỗ lưng cô."Không... không sao... ọe!"Phải đến khi dạ dày trống rỗng hoàn toàn thì Đường Khê mới có thể đứng dậy và quan sát xung quanh."Đây là đâu thế này?"Cô cứ nghĩ cảnh đầu tiên mình thấy sẽ là những tòa nhà cổ kính rực rỡ hay những con phố nhộn nhịp thời xưa.Nhưng những gì hiện ra trước mắt chỉ là một khu rừng rậm rạp toàn cây cối.Khác gì công viên hiện đại đâu? Không đúng, còn tệ hơn công viên nữa.Ít ra công viên còn có cỏ, có hồ, đường sá bằng phẳng.Còn ở đây, muỗi vo ve khắp nơi, đường thì lầy lội bùn đất."Tỷ tỷ, phía trước kìa!"Cố Tử Dật hô lên rồi chạy vụt đi.Đường Khê còn chưa hết chóng mặt thì từ xa đã nghe thấy tiếng kim loại va chạm.Cô cố gắng vác khẩu Gatling đuổi theo Cố Tử Dật.May mà bình thường cô có thói quen tập thể dục, sức tay không đến nỗi tệ.Nếu không, với trọng lượng hơn 20kg của khẩu súng này, cô cũng chẳng dễ mà mang nổi.Chạy được một đoạn, Đường Khê thấy vài người mặc đồ đen đứng trên cây.Bên cạnh một chiếc xe ngựa là ba người, hai nam một nữ.Quần áo họ nhuốm đầy máu, cơ thể thương tích chằng chịt."Cha! Nương!"Cố Tử Dật hét lớn."Không phải cha bảo con đi trốn sao? Sao con lại quay lại đây?!"Cố Cửu Hòa thấy cậu bé cả người đầy máu lao tới, vội vàng hét lên:"Đừng lo cho cha nương, chạy mau!"Cố Tử Dật nhào tới, ôm lấy thân hình đang chực đổ của Du Hoa."Đừng sợ, tỷ tỷ tới rồi! Tỷ tỷ giỏi lắm, chắc chắn sẽ cứu được mọi người!"Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía nữ tử đứng sau Cố Tử Dật.