"Đây là ngọc thô thượng hạng từ Tân Cương. Vẫn chưa được chạm khắc gì. Cậu có thể đem cho nghệ nhân khắc thành đồ trang trí để trong nhà, rất chiêu tài đấy."
Thấy Đường Khê vẫn thờ ơ, Quách Miểu Miểu thêm vào một câu:
"Thật sự rất giá trị!"
Quả nhiên, ánh mắt Đường Khê sáng lên.
Ba người ngồi ăn cơm ở nhà Đường Khê rồi mới rời đi.
Hứa Tư Niên còn muốn mua lại miếng ngọc cỡ bàn tay kia, nhưng Đường Khê không bán.
Cảm giác kiếm tiền từ một đứa nhóc thật sự không thoải mái chút nào.
Cô nhân cơ hội lén đưa miếng ngọc cho Quách Miểu Miểu, nhờ anh bán giúp mình.
Dù bán đấu giá hay tìm người mua riêng cũng được.
Sau khi tiễn hai người ra về, Đường Khê ngồi nhìn mảnh giấy một lúc.
Cố gia chắc đã lên đường từ đêm qua. Nhưng sao Cố Tử Dật lại tự vào nhà mình?
Chắc là do hệ thống nâng cấp. Nếu không, mình cũng không nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn.
"Tỷ tỷ..."
Đường Khê ngoái đầu lại nhìn về phía bếp, không thấy ai.
Sao mình nghe rõ ràng tiếng Cố Tử Dật nhỉ?
"Tỷ tỷ..."
Cô giật mình quay đầu lần nữa. Lần này, cô chắc chắn mình nghe thấy.
Đường Khê vội vàng chạy tới cửa bếp, và thấy một đôi tay nhỏ đầy máu đang bám trên khung cửa.
"Cố Tử Dật! Em làm sao thế?!"
Đường Khê vội vàng chạy tới, đỡ lấy Cố Tử Dật.
Thân hình nhỏ bé của cậu nhóc dường như được bao phủ bởi máu.
Bộ quần áo màu trắng xanh giờ đã bị nhuộm đỏ hơn một nửa.
"Đệ... đệ không sao đâu..."
Đường Khê lo lắng đỡ cậu đứng dậy, kiểm tra khắp người để tìm vết thương.