Mặc dù lúc chữa trị Quỷ y có dùng thuốc bột gây tê, nhưng lúc thuốc hết tác dụng, Thiên Nhã lại đau đớn khó chịu, Thiên Nhã cũng chỉ có thể cố gắng chịu đau, không thể lấy tay chạm vào vết thương. Nhất là xung quanh mảng da ở đùi bị cắt, Quỷ y rắc thuốc bột để kíƈɦ ŧɦíƈɦ da thịt mau sớm sinh trưởng lớp da mới. Quả thực như bị xát muối, đau đến tê tâm, thậm chí còn đau hơn so với năm đó lúc bị Tiêu Nghệ Tuyền dùng dao cắt. Khác biệt duy nhất chính là tâm cảnh, khi đó là tuyệt vọng, giờ phút này là tràn ngập hi vọng. Cho nên Thiên Nhã cực lực chịu đau, không muốn để cho Tiêu Cửu Thành biết, nàng cảm thấy đau đớn cũng đáng giá.
Cả khuôn mặt Thiên Nhã đều bị lụa trắng bọc lại, chỗ đùi bị đổ thuốc bột đau đến run run, mặc dù Thiên Nhã cực kỳ gắng sức kiềm chế, nhưng Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã giờ phút này nhất định rất rất đau. Cái này làm Tiêu Cửu Thành đau lòng rơi nước mắt, nàng cảm thấy Thiên Nhã mỗi một lần trùng sinh đều rất cực khổ, giờ phút này mình lại không cách nào chia sẻ với nàng. "Rất đau phải không?" Tiêu Cửu Thành rưng rưng hỏi.
"Không sao, còn chịu được…" Kỳ thật Thiên Nhã đau đến nỗi ngay cả khí lực nói chuyện đều không có, nhưng nàng không muốn để cho Tiêu Cửu Thành lo lắng rơi lệ, nàng cảm thấy mình luôn luôn làm cho Tiêu Cửu Thành lo lắng.
Tiêu Cửu Thành thấy ở cổ Thiên Nhã xuất ra mồ hôi lạnh, liền biết Thiên Nhã nhất định đang nói dối, nhưng Quỷ y chỉ để lại một bình thuốc bột rồi rời đi mất dạng. Tiêu Cửu Thành không thể nào ngồi nhìn Thiên Nhã chịu đau như vậy, liền truyền ngự y đến, làm thêm một chút thuốc giảm đau.
Sau khi uống thuốc xong, Thiên Nhã liền ngủ mê man, Tiêu Cửu Thành vẫn ngồi canh bên cạnh Thiên Nhã.
Đến nửa đêm, cũng không biết có phải do hiệu quả của thuốc hay không, nhưng Thiên Nhã cũng không có tỉnh lại, lại bắt đầu nói mớ lung tung, Tiêu Cửu Thành sờ vào người Thiên Nhã thấy nóng đến kinh người. Thiên Nhã phát sốt, Tiêu Cửu Thành lo lắng đến độ sắp điên lên, nàng hối hận đã để Thiên Nhã trị liệu, lỡ như có gì không hay xảy ra… Tiêu Cửu Thành cũng không dám nghĩ sâu, nhịn không được lại rơi lệ, đời này chỗ bất lực của nàng đều là ở Thiên Nhã, tự mình lo lắng suông, cái gì cũng đều không làm được, cảm giác này thật sự là quá thống khổ. Giờ phút này đối với Thiên Nhã là sự tra tấn trên thân thể, còn đối với Tiêu Cửu Thành thì là trên tâm lý.
Thiên Nhã phát sốt hôn mê ròng rã hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba mới bớt, đau đớn thân thể cũng dần dần giảm đi. Thiên Nhã cảm giác khi tỉnh lại, nàng cảm thấy mình như vừa chết đi một lần, nhưng nàng có thể cảm giác được lần này giống như sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả trắc trở đều sẽ đi qua, thể xác tinh thần lần đầu tiên nhẹ nhõm như thế.
Nàng tỉnh lại liền thấy mặt Tiêu Cửu Thành vui đến phát khóc, nàng đưa tay chạm vào mặt Tiêu Cửu Thành. "Tại sao lại khóc?" Thiên Nhã dịu dàng hỏi.
"Trong lòng thật vui, nhịn không được liền khóc." Tiêu Cửu Thành dùng tay áo lung tung lau nước mắt, vừa vui vẻ nói, chỉ cần Thiên Nhã tỉnh lại là đã không sao, hai ngày này nàng không có một khắc nào an tâm, chỉ có giờ khắc này, nàng mới cảm thấy tâm của mình buông lỏng xuống.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?" Thiên Nhã hỏi, nàng cảm giác Tiêu Cửu Thành trông tiều tụy đi rất nhiều, biết Tiêu Cửu Thành nhất định là ngày đêm canh giữ ở bên cạnh mình.
"Hai ngày, tỉnh lại là không sao, đều đã qua." Tiêu Cửu Thành vừa nói nước mắt lại rơi xuống, nàng thật chán ghét mình những lúc thúc thủ vô sách, chỉ hi vọng Thiên Nhã đừng gặp tai nạn nữa.
"Đều khiến ngươi lo lắng, đừng khóc, nhìn ngươi khóc, tâm ta đều đau." Thiên Nhã vuốt ve má Tiêu Cửu Thành, đau lòng nói. "Ừm, là chuyện tốt, ta không khóc. Thiên Nhã khát nước không, có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?" Tiêu Cửu Thành ân cần hỏi han. Mặc dù mình có cho Thiên Nhã uống nước pha mật ong, nhưng vì Thiên Nhã hôn mê nên cũng không uống được nhiều, ăn cũng không nhiều, nàng liền sợ Thiên Nhã sẽ đói.
"Ừm, vậy ăn một chút." Thiên Nhã mặc dù không muốn ăn chút nào, nhưng nàng biết thân thể mình cần phải ăn mới có sức khôi phục thể lực, nàng cũng muốn mình mau khỏe lại, không để cho Tiêu Cửu Thành lo lắng nữa.
Đình Nhi lập tức liền bưng cháo lên, Tiêu Cửu Thành nhận lấy thức ăn từ tay Đình Nhi, tự tay đút cho Thiên Nhã cho ăn.
Thiên Nhã hé miệng, nuốt, tất cả động tác đều khẽ động vào vết thương, mang đến cảm giác đau đớn, bất quá trong tâm của nàng lại rất ngọt. Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã bị đau, cũng không dám cho ăn quá nhiều, có thể duy trì thể lực là được rồi, chờ Thiên Nhã khỏe lại, mới hảo hảo tẩm bổ thân thể.
"Ngươi nhất định rất mệt rồi, lên nằm cạnh ta cùng ngủ một chút đi." Thiên Nhã nói với Tiêu Cửu Thành. Tiêu Cửu Thành nhu nhược làm sao chịu nổi hai ngày đêm không ngủ.
"Ừm." Xác định Thiên Nhã không có gì đáng ngại nữa, Tiêu Cửu Thành mới cởϊ áσ ngoài, bò lên giường, nằm xuống bên cạnh Thiên Nhã, mặc dù trên người Thiên Nhã toàn mùi thuốc, không dễ ngửi, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy an tâm. Tiêu Cửu Thành trầm tĩnh lại rất nhanh liền ngủ thϊếp đi, nàng đã hai ngày hai đêm không ngủ, nàng xác thực mệt muốn chết.
Thiên Nhã ánh mắt dịu dàng Tiêu Cửu Thành ngủ, tâm cảnh nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, trong lòng không có tự ti, mới có cảm giác chân chính hạnh phúc. Đình Nhi ở một bên nhìn hai người ôm nhau ngủ, không khỏi mỉm cười, sau đó yên lặng rời khỏi phòng, để các nàng nghỉ ngơi.
Vết thương của Thiên Nhã càng ngày càng bớt đau, nàng nhìn thấy rõ làn da trên đùi dần tái tạo, mặc dù còn vết sẹo, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ nhàn nhạt, so với mặt nàng trước đó thì tốt hơn nhiều, không quá rõ ràng, cái này khiến Thiên Nhã cảm thấy mình không phí công chịu đựng.
Da thịt trên đùi dần lành, băng vải trên mặt Thiên Nhã cũng có thể tháo ra.
Đến gần ngày tháo băng, Thiên Nhã khẩn trương cực kỳ, mặt đến cùng sẽ ra sao, trong lòng nàng cũng không dám chắc chắn, chỉ sợ sẽ thất vọng.
Tiêu Cửu Thành tự mình tháo băng vải cho Thiên Nhã, mỗi lần muốn tháo thì Thiên Nhã lại hô ngừng.
"Hay là hai ngày nữa đi." Thiên Nhã khẩn trương đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài, thực sự chịu không được lại muốn chậm thêm hai ngày. "Thiên Nhã không cần khẩn trương, y thuật của Quỷ y ta tin tưởng." Tiêu Cửu Thành làm sao lại không biết Thiên Nhã giờ phút này rất khẩn trương, nàng cầm lấy tay Thiên Nhã, đều cảm thấy tay Thiên Nhã toát ra mồ hôi.
"Nhưng mà…" Thiên Nhã cho tới bây giờ không nghĩ tới mình cũng sẽ có lúc hèn yếu như vậy, thật rất rất sợ lại bị thất vọng.
"Thêm hai ngày thì ngươi lại cũng sẽ lo lắng suốt hai ngày, dù sao đều sẽ phải tháo ra, không bằng bây giờ tháo." Tiêu Cửu Thành cảm thấy nếu như bây giờ không tháo ra, Thiên Nhã còn phải chịu thêm hai ngày, nàng không nỡ, cho nên kiên quyết muốn tháo đi.
"Nhưng mà…" Nhưng vẫn sẽ bất an, sợ hãi.
"Ngoan, ngươi nhắm mắt lại, không có chuyện gì đâu, ta tháo ra." Tiêu Cửu Thành dịu dàng nhẹ giọng trấn an.
Thiên Nhã cũng biết sớm muộn cũng phải tháo băng, Tiêu Cửu Thành kiên quyết như vậy, cũng không thể không nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trái tim đập bịch bịch, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi. Tiêu Cửu Thành đem băng gạc từng lớp từng lớp mở ra, Thiên Nhã liền càng khẩn trương, bản năng nắm lấy ống tay áo Tiêu Cửu Thành.
Kỳ thật đừng nói chỉ mình Thiên Nhã khẩn trương, Tiêu Cửu Thành lúc đầu không khẩn trương, mở băng gạc càng ngày càng mỏng, Tiêu Cửu Thành cảm giác tim mình cũng tự nhiên tăng tốc, tay đều phát run.
Rốt cục, Tiêu Cửu Thành cũng mở ra lớp băng vải cuối cùng, da thịt trên mặt Thiên Nhã rốt cục bại lộ ra ngoài không khí, nhìn Thiên Nhã khôi phục hơn phân nửa mỹ mạo, Tiêu Cửu Thành lập tức muốn nín thở. Hiện tại dung mạo Thiên Nhã cũng không phải là hoàn toàn khôi phục, nhưng chí ít cũnh khôi phục được bảy tám phần, Thiên Nhã chỉ cần khôi phục bảy tám phần thì cũng đủ xinh đẹp làm cho người ta ngạt thở, nhìn gương mặt quen thuộc, tâm tình Tiêu Cửu Thành cũng có chút kích động. Thiên Nhã cảm giác da thịt trên mặt đã lộ trong không khí, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn im lặng, trong nội tâm nàng liền lộp bộp một chút, sẽ không phải là công dã tràng chứ?
"Như thế nào?" Thiên Nhã không dám nhìn vào gương đồng, chỉ chật vật mở miệng hỏi Tiêu Cửu Thành.
"Ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem sẽ biết." Tiêu Cửu Thành nói, nàng hi vọng Thiên Nhã có thể tự nhìn thấy dung mạo của chính mình.
Thiên Nhã lúc này mới mở mắt ra, nhìn mình trong gương, mặc dù cũng không hề hoàn toàn khôi phục, nhưng lại có bảy phần tương tự, nàng đưa tay sờ lấy gương mặt mình. Nàng cảm giác hết thảy đều không chân thực, nhìn trong gương đồng mình đã khôi phục hơn phân nửa mỹ mạo, Thiên Nhã liền đỏ mắt, đưa tay ôm lấy Tiêu Cửu Thành vào lòng.
Tiêu Cửu Thành sờ vào tóc Thiên Nhã, cũng không khỏi đỏ mắt mỉm cười. ——
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã: Minh Dã cuối cùng vẫn không quên giày vò ta một chút, mệnh của ta thật khổ, rốt cục Minh Dã còn có lương tâm, buông tha ta, khổ tận cam lai, khó khăn biết bao.
Tiêu Cửu Thành: Cám ơn Minh Dã đã buông tha cho Thiên Nhã.