Tiêu Cửu Thành không để ý đến dung mạo của Thiên Nhã, nhưng nàng biết Thiên Nhã rất để ý, cho nên nàng vẫn luôn âm thầm tìm kiếm danh y, hy vọng có người có thể chữa được cho Thiên Nhã.
Cho đến một ngày sau khi Thiên Nhã đã hồi cung được ba năm, Tiêu Cửu Thành triệu kiến từ giang hồ một người gọi là Quỷ y. Sở dĩ được gọi là Quỷ y là bởi vì người này y thuật tuy giỏi, nhưng xưa nay không tuỳ tiện cứu người. Nếu như hắn như cứu người, nhất định sẽ lấy một vật trân quý nhất của đối phương làm thù lao.
Quỷ y gặp Tiêu Cửu Thành cũng không hành lễ, là một nam tử tuổi ngoài ba mươi, khuôn mặt bình thường, nhưng nhìn đặc biệt kiệt ngạo bất kham. Tiêu Cửu Thành xem thường, nàng biết phàm là kẻ có một phương diện hơn người, khó tránh khỏi có chút cậy tài khinh người, bởi vì có tư cách để kiêu ngạo. "Hôm nay ta mời Quỷ y đến, không biết ngươi đã biết nguyên nhân?" Tiêu Cửu Thành dịu dàng hỏi.
"Không biết Thái hậu định dùng vật trân quý gì để làm thù lao?" Quỷ y hỏi ngược lại.
"Quỷ y đã chịu đến, tất nhiên là trong cung có cái mà ngươi cần, chỉ cần bản cung có được, làm được, thì ngươi cứ việc nói." Tiêu Cửu Thành nói.
"Thái hậu quả nhiên sảng khoái, vậy ta sẽ nói thẳng, ta cần Thái hậu ban thưởng cho bảy giọt máu trong tim của người." Quỷ y nói thẳng vào chủ đề.
"Tâm đầu huyết?" Tiêu Cửu Thành hồ nghi hỏi.
"Thái hậu Phượng thể tôn quý, là nữ tử thể chất chí âm trân quý nhất, nhất là tâm đầu huyết càng trân quý, có thể nuôi dưỡng nhân chi hồn phách trong ba năm bất diệt, cho nên ta cần bảy giọt tâm đầu huyết của Thái hậu." Quỷ y không chút nào giấu diếm nói. "Vậy khi lấy bảy giọt tâm đầu huyết của bản cung, thì đối với bản cung có bị ảnh hưởng gì?" Tiêu Cửu Thành biết, từ xưa tới nay vu y không phân biệt, quỷ y biết chút thông linh chi thuật thì cũng không lạ.
"Một giọt tâm đầu huyết giảm thọ một năm." Quỷ y vẫn thật lòng hồi đáp.
Bảy năm tuổi thọ, đổi lấy dung mạo cho Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành cảm thấy rất có lời.
"Ngươi khẳng định có thể khôi phục được dung mạo của nàng?" Tiêu Cửu Thành không yên tâm hỏi, chỉ cần Quỷ y có thể chữa được cho Thiên Nhã, đừng nói bảy giọt tâm đầu huyết, hai mươi giọt cũng có thể.
"Cũng không phải là rất khó, chỉ cần cắt da trên đùi nàng chuyển lên trên mặt, cho dù không thể hoàn toàn khôi phục nguyên bản dung mạo của nàng, nhưng ít ra cũng có thể khôi phục được bảy tám phần." Quỷ y xem thường nói. Tiêu Cửu Thành suy nghĩ một chút về phương pháp đó, đem da trên mặt đổi đi, nhưng khi nghĩ tới Tiêu Cửu Thành đều vì Thiên Nhã mà cảm thấy đau, cũng siêu cấp đau lòng đùi của Thiên Nhã, hiện tại nếu Thiên Nhã lựa chọn thì đùi xấu vẫn còn hơn là mặt xấu.
"Còn thương tật ở chân của nàng, có thể cũng chữa khỏi không?" Tiêu Cửu Thành cảm thấy Quỷ y đã lợi hại đến ngay cả hồn phách của người cũng có thể nuôi, vậy thì vết thương ở gân chân của Thiên Nhã chắc cũng có thể trị được.
"Ta không phải là thần, gân chân của nàng bị đứt đã lâu, ta không thể khôi phục lại như lúc ban đầu, nhưng có thể cải thiện một chút, nhưng nàng có võ nghệ thì để nhìn giống người bình thường thì cũng không khó lắm." Quỷ y hồi đáp.
"Vậy được, chỉ cần ngươi có thể làm được như những gì hôm nay ngươi đã nói, sau khi thành công, bản cung sẽ cho ngươi bảy giọt tâm đầu huyết." Tiêu Cửu Thành đồng ý khoản giao dịch này. "Ta bây giờ rất cần bảy giọt tâm đầu huyết." Quỷ y nói, hắn hiện tại rất cần bảy giọt tâm đầu huyết của Tiêu Cửu Thành, người yêu của hắn đã không còn đợi được nữa.
"Được, bản cung đáp ứng ngươi." Tiêu Cửu Thành đương nhiên biết khoản giao dịch này có hơi nguy hiểm, lỡ như Quỷ y không chữa khỏi cho Thiên Nhã, nàng liền mất trắng bảy năm tuổi thọ, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn không chút do dự đặt cược lần này.
Thiên Nhã không biết chuyện này, Tiêu Cửu Thành để Quỷ y lấy đi bảy giọt tâm huyết, cuối cùng vẫn bị tổn thương một chút nguyên khí, cảm thấy có chút mắt hoa, nàng liền nhanh chóng về Trường Lạc cung tịnh dưỡng.
"Ngươi có chỗ nào không thoải mái phải không, sao khí sắc lại kém như vậy?" Thiên Nhã thấy sắc mặt Tiêu Cửu Thành trắng nhợt nên bước tới đỡ lấy Tiêu Cửu Thành, lo lắng hỏi. "A Sửu, một thời gian nữa phải đổi tên khác đi, nhưng mà đột nhiên ta thấy cái tên A Sửu này có chút luyến tiếc." Tiêu Cửu Thành áp mặt vào trước ngực Thiên Nhã, vừa cười vừa nói.
"Đang yên lành đổi tên làm gì?" Thiên Nhã không hiểu hỏi.
"A Sửu, hôm nay ta gặp Quỷ y, hắn nói hắn có thể chữa hết vết sẹo trên mặt ngươi." Tiêu Cửu Thành vừa nghĩ tới Thiên Nhã rốt cục không cần cả ngày che mặt trước mọi người, nàng cảm thấy vui vẻ không thôi.
"Quỷ y?" Thiên Nhã nghe xong nhíu mày, nàng cũng có nghe thấy chuyện trên giang hồ, nghe nói người này hành tung bí ẩn, Tiêu Cửu Thành sao lại có thể tìm được.
"Ừm, đúng là Quỷ y trên giang hồ gần đây rất nổi danh." Tiêu Cửu Thành vui vẻ nói.
"Ngươi sao lại tìm được hắn, nhưng nghe nói hắn nhất định phải đổi lấy vật trân quý nhất của đối phương mới bằng lòng cứu người, hắn sao cùng ngươi thỏa thuận?" Thiên Nhã hỏi, luôn cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy, cho nên nàng cũng không cảm thấy vui vẻ cho mấy. "Chỉ là đơn giản muốn mấy giọt máu của ta, không có gì đáng ngại." Tiêu Cửu Thành xem thường nói.
"Hắn vô duyên vô cớ sao lại muốn lấy máu của ngươi để làm gì?" Thiên Nhã khó hiểu hỏi.
"Hắn nói máu của ta có thể giúp cho linh hồn người yêu của hắn ba năm không tiêu tán…" Lúc Tiêu Cửu Thành đang nói ra, đột nhiên linh quang lóe lên, nhớ đến chuyện Thiên Nhã đã kể, ở kiếp trước sau khi nàng chết, linh hồn luôn đi theo ở bên người mình, không phải là liên quan tới tâm đầu huyết của mình chứ!?
Hiển nhiên khi Tiêu Cửu Thành nói chuyện này, Thiên Nhã cũng lập tức nghĩ ra, thì ra linh hồn của mình ở kiếp trước luôn ở bên Tiêu Cửu Thành, nói không chừng cùng Quỷ y và Tiêu Cửu Thành có liên quan. Nói cách khác là ở kiếp trước Tiêu Cửu Thành cũng dùng tâm đầu huyết của chính nàng để nuôi dưỡng lấy linh hồn của mình, nghĩ tới đây, tâm tình Thiên Nhã liền cảm thấy hết sức phức tạp, đối với Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước tràn đầy cảm giác áy náy, mình đối với nàng xấu như vậy, vậy mà nàng… "Quả nhiên ta kiếp trước cũng là yêu Thiên Nhã." Lúc Tiêu Cửu Thành nói ra lời này thì có chút ghen, nghĩ đến kiếp trước mình cũng là vì Thiên Nhã mà trích ra tâm đầu huyết, thậm chí là dùng gấp đôi số lượng của kiếp này, nội tâm nàng liền có chút không thoải mái, tựa như nàng ta tình càng sâu hơn so với mình, mặc dù nàng ta là một phiên bản khác của mình, nhưng Tiêu Cửu Thành vẫn cảm thấy như nữ nhân của mình bị những nữ nhân khác nhớ thương.
"Ta cũng không biết ở kiếp trước ngươi vì sao lại yêu thích ta." Thiên Nhã cảm thán nói, nàng hi vọng mình có thể bù đắp cho Tiêu Cửu Thành ở kiếp trước, nhưng mãi mãi cũng sẽ không thể gặp lại nhau nữa.
"Không cho phép ngươi nhớ nàng, chỉ có ta thôi!" Tiêu Cửu Thành bá đạo nói.
"Đúng rồi, lấy tâm đầu huyết thì đối với thân thể có bị gì ảnh hưởng không?" Thiên Nhã cảm thấy Tiêu Cửu Thành kia có thể dùng tâm đầu huyết để nuôi dưỡng hồn phách thì tất nhiên phải rất trân quý, nên liền sợ Tiêu Cửu Thành sẽ bị tổn thương. "Chỉ là bị thương một chút nguyên khí, tĩnh dưỡng mấy ngày liền không sao." Tiêu Cửu Thành đương nhiên sẽ không nói cho Thiên Nhã biết là sẽ bị giảm thọ mấy năm, miễn cho Thiên Nhã tự trách.
"Thật không?" Thiên Nhã hồ nghi hỏi, hiển nhiên cũng tin tưởng mấy.
"Ngươi nhìn xem, ở kiếp trước ta cũng lấy tâm đầu huyết, không phải cũng vẫn khỏe mạnh sao?" Tiêu Cửu Thành hỏi.
Thiên Nhã ngẫm lại ở kiếp trước, Tiêu Cửu Thành ngoại trừ nhìn bề ngoài sống không vui ra thì những cái khác đúng là vẫn đều rất tốt.
"Thật sao?" Thiên Nhã vẫn không yên lòng hỏi lại lần nữa.
"Thật, ta đã bao giờ lừa Thiên Nhã đâu chứ? Cho nên A Sửu liền đợi để đổi tên đi." Tiêu Cửu Thành dụ dỗ nói, trong lòng có cảm giác nhảy cẫng, nàng cảm thấy đây là điềm lành.
Thiên Nhã bản năng sờ lên mặt mình một chút, tâm tình có chút kích động. ——
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Nhã, rốt cục sắp đẹp lại, thật kích động.
Tiêu Cửu Thành: Bảy năm tuổi thọ để đổi lấy mỹ nhân, cũng đáng giá.