Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 267: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (67)



Editor: @Lão Bà

Beta: @Aki Re

Thương Hải cũng không phải loại người thích làm khó người khác, nếu Thẩm Nam Tiên đã không còn muốn cùng hắn hợp tác, vậy liền không hợp tác đi. Nhưng vẫn là niệm tình Thẩm Nam Tiên từ trước tới nay cung cấp cho hắn rất nhiều thể thực nghiệm, Thượng Hải cũng liền nguyện ý đưa ra cho Thẩm Nam Tiên một phần đại lễ, đây là để cho Tô Mộc về sau sinh nhiều thêm mấy đứa, vì Thẩm gia trang bọn họ khai chi tán diệp, hắn thật là quá tốt.

Thương Hải cảm thấy chính mình bắt đầu trở thành người chuyên đi làm việc tốt rồi, nhưng mà Thẩm Nam Tiên lại không chịu nhận phần tình cảm này của hắn.

Thượng Hải đã sớm biết, ngay thời điểm lúc hắn đúng hẹn tới lấy mạng của Tô Mộc bị Thẩm Nam Tiên mang theo Tiểu Liên ngăn cản lúc đó, hắn liền đã có dự cảm, Thẩm Nam Tiên và hắn không phải là cùng một loại người.

Bởi vì mỗi năm nữ nhân muốn nhào vào trong ngực Thẩm Nam Tiên đều có rất nhiều, Thẩm Nam Tiên ngẫu nhiên mang về mấy người, bảo các nàng ôm động vật nhỏ bị thương đến gặp "Thẩm Lưu Dật", bất quá cũng chỉ là để nói cho "Thẩm Lưu Dật" rằng đây chính là người nữ nhân tiếp theo, người để hắn dùng làm thể thực nghiệm mà thôi.

Nhưng mà, duy nhất một cái "thể thực nghiệm" có thể làm Thẩm Nam Tiên thay đổi chủ ý lưu lại, chỉ có thể là Tô Mộc.

Nếu bàn về dối trá, Thẩm Nam Tiên cùng Thương Hải ai cũng không thua kém kẻ còn lại là bao.

Thẩm Nam Tiên cười nói: "Thương Hải, ngươi xem thường tất cả người trên đời này, cho dù ngươi quả thật có thể trường sinh, con đường trường sinh của ngươi cũng đã được định sẵn nhất định sẽ rất cô độc."

"Ngươi nghĩ bản thân hiện tại có một vị nương tử mỹ kiều ở bên cạnh liền sẽ không cô độc sao?" Ý cười trong mắt Thương Hải sâu không thấy đáy: "Trước tiên nói, trên đời này làm gì có người nữ nhân nào lại có thể lọt vào mắt ta, dù cho thật sự đúng như ngươi nói, ta cô độc, ta liền làm ra một viên trường sinh dược, tìm một người cùng ta trường sinh, như vậy không phải được rồi sao?"

Thẩm Nam Tiên chỉ là khẽ cười không nói, Thương Hải vẫn chưa hiểu rõ, nếu trong lòng người có ràng buộc, ước mơ trường sinh mà thế nhân tha thiết, cũng chỉ là một món đồ có cũng được, không có cũng được. Huống chi, Thẩm Nam Tiên không cần hỏi cũng biết, Mộc Mộc của hắn cũng sẽ không thích trường sinh, bởi vì nàng còn có người nhà của nàng để mong nhớ.

Vì thế, loại chuyện trường sinh này, liền làm hắn cảm thấy chướng mắt.

Còn Thương Hải ư? Hắn trước sau đều chỉ là một người mà thôi, hắn nhàm chán thu nạp ba tên đệ tử, cũng chưa bao giờ đem bọn họ để vào trong lòng. Tiền Bối Bối, Lỗ Vô Thủ là hai tên đệ tử của hắn, còn cái thứ ba?

Tự nhiên chính là Phong Vô Tế.

Ma giáo, vốn cũng chỉ là do Thương Hải lúc nhàm chán lập ra tiêu khiển, việc hắn muốn làm chính là nghiên cứu thuốc trường sinh, liền tại lúc còn làm Ma giáo giáo chủ thu nạp Phong Vô Tế làm đồ đệ, thân phận của hắn thực sự vẫn còn rất nhiều, ngay cả đệ tử của hắn cũng không biết. Giống như là Lỗ Vô Thủ cùng Tiền Bối Bối không biết hắn chính là giáo chủ trước kia của Ma giáo, Phong Vô Tế thì không biết hắn là Thương Hải tiên sinh, ngôi vị giáo chủ nếu hắn có hứng thú liền đi Ma giáo lấy về.

Đây cũng chính là nguyên nhân Thẩm Nam Tiên thả Phong Vô Tế một mạng, căn bản bởi vì Thương Hải không có ý muốn trở lại Ma giáo, nhưng Ma giáo suy cho cùng vẫn cần đến một người quản lý sự vụ, vì vậy, Phong Vô Tế mới còn sống.

Thương Hải không thích thái độ chỉ cười mà không nói của Thẩm Nam Tiên, việc này khiến cho hắn cảm giác chính mình có rất nhiều sự tình đều mơ hồ chưa hiểu rõ, hắn liền đổi sang đề tài khác, nói: "Không bao lâu nữa, ngươi liền phải mang theo tiểu nha đầu đi Giang Nam cầu thân, ngươi nói vạn nhất Tô gia không đồng ý cho ngươi lấy tiểu nha đầu, thì ngươi phải làm sao bây giờ đây?"

"Những việc này, không phiền đến ngươi phải nhọc lòng."

"Nếu quả thật như thế, chi bằng khiến Tô gia nhà tan cửa nát không phải sẽ dễ nói chuyện hơn sao..." Thương Hải cười nói: "Ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ đi cùng tiểu nha đầu mật báo, nhưng mà ta vẫn muốn kiến nghị với ngươi, giết hết tất cả thân nhân của nàng rồi, nàng chắc chắn càng thêm ỷ lại vào ngươi."

Thương Hải chẳng qua cũng là thuận miệng nhắc tới, hắn cũng không quá coi Thẩm Nam Tiến giống như hắn là cùng một loại người, hắn có thể khẳng định, Thẩm Nam Tiên tuyệt đối sẽ không có ý tưởng như vậy.

Hai mắt Thẩm Nam Tiên hơi híp lại, khẽ cười: "Ngươi nên rời đi."

"Biết biết." Khoé môi Thương Hải giương lên: "Tiên Tiên, sau này còn gặp lại."

"Không hẹn ngày gặp lại." Thẩm Nam Tiên thu liễm nụ cười trên môi, lần đầu tiên bày ra vẻ mặt vô tình như vậy, xung quanh độ ấm dường như đều giảm xuống không ít, hắn nói: "Thương Hải, tương lai nếu ngươi khiến giang hồ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu, Thẩm gia trang cũng sẽ không nhúng tay vào, ngươi cũng không nên làm trận mưa gió này kéo đến Thẩm gia trang bọn ta."

Thương Hải khẽ "A" một tiếng, khuôn mặt như họa hơi ngước nhìn lên, ý cười khiêm tốn khiến cho người sợ hãi: "Thẩm trang chủ, ngươi hãy an phận ở trong góc này sống sót đi, ta vẫn còn có một chặng đường rất dài phải đi."

Thời điểm ánh trăng bị mây đen che khuất, ban đêm tựa hồ càng thêm lạnh lẽo, thân ảnh Thương Hải tiên sinh hòa lẫn vào màn đêm, biến mất một cách quỷ dị không dấu vết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.