Ân Dật Huyền tiến lên một bước, đem Mạc Vân Quả cùng Tiêu Vũ Thanh bảo hộ ở phía sau trầm giọng nói: "Bên ngoài đám tang thi ngày hôm qua đã bị bọn tôi giải quyết, tạm thời sẽ không có tang thi lại đây."
Lý Tam cũng mặc kệ chuyện đó, hắn ta đánh mắt ra hiệu một cái, đám người kia lập tức bao quanh ba người, còn những người khác, hắn ta cũng mặc kệ quyết định của họ.
Ân Dật Huyền hừ lạnh một tiếng, mở tay ra, một quả cầu lôi điện lập tức xuất hiện, đây là dị năng của hắn.
Khi nhìn thấy quả cầu kia,cũng có chút sợ hãi, đồng thời cũng hiểu hắn ta không giữ người lại được.
Nhưng cứ như vậy để bọn họ rời đi, Lý Tam rõ ràng không cam lòng.
Hắn ta khẽ cắn môi, hung tợn nói: "Muốn đi cũng có thể, giao phí bảo hổna."
Ánh mắt Tiêu Vũ Thanh khi nhìn Lý Tam giống như kẻ ngốc, Ân Dật Huyền trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, từ ba lô lấy ra mấy cái bánh mì cùng chân giò hun khói đặt ở trên mặt đất, trầm giọng nói: "Có thể đi rồi đi?"
Lý Tam nhìn vài thứ kia, gật gật đầu, để cho bọn họ rời đi.
Bọn họ vừa ra kho hàng, bên trong mấy người liền lập tức liền đóng cửa lại.
Tiêu Vũ Thanh cười nhạo một tiếng, không nói gì.
"Đi thôi, mau chóng chạy đến thành phố B." Ân Dật Huyền cũng không quá để ý mấy thứ kia, hiện tại, rõ ràng thời gian càng quan trọng hơn.
Cũng không biết hai tên gia hỏa kia như thế nào rồi? Tuy rằng nương theo kí ức kiếp trước bọn họ khẳng định có thể sống sót hơn nữa đã thức tỉnh dị năng, nhưng một đời này, cũng không biết có thể vì hắn xuất hiện nơi này không mà mạt thế lại xảy ra sớm hơn một tuần.
Trong lòng Tiêu Vũ Thanh cũng lo lắng cho em trai, trong trí nhớ của thân thể này, người em trai kia, đối xử rất tốt với cô ấy, huống hồ, đời trước cô ấy cũng có em trai, chỉ là đã mất khi còn nhỏ, một đời này, cô ấy muốn bảo vệ người nhà thật tốt.
Mạc Vân Quả ngươic lại không có vướng bận gì, yêu cầu duy nhất của cô, đó là ôm chặt đùi nam nữ chủ mà thôi.
Ba người sau khi ra khỏi siêu thị, trực tiếp tìm một chiếc xe, Ân Dật Huyền lái xe, trực tiếp hướng tới thành phố B xuất phát.
Xe mới đi không lâu, liền gặp tang thi.
Tiêu Vũ Thanh là dị năng hệ mộc, thao tác thật nhanh tạo gai nhọn đâm thẳng vào đầu tang thi.
Mạc Vân Quả trực tiếp dùng dị năng hệ băng, một kích trúng ngay đầu tang thi.
Thời điểm Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền thấy cô có dị năng hệ băng còn sửng sốt một chút, nhưng lại rất nhanh bình thường trở lại.
Đương nhiên, bọn họ lại cảm thâdy hứng thú với trường đao trong ray Mạc Vân Quả hơn, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp, bọn họ cũng không có hỏi nhiều.
Những tang thi kia trong óc cũng có tinh hạch, nhưng đại khái chỉ lớn bằng hạt gạo, hơn nữa thời gian không cho phép, ba người cũng không đi nhặt, dùng không được bao lâu, vả lại dù sao sau này cũng sẽ xuất hiện tang thi cấp bậc cao hơn.
Còn đám người Lý Tam kia có kết cục như thế nào, bọn họ cũng lười quan tâm.
Ba người không biết đó là, sau jhi bọn họ rời đi không lâu, con tang thi ẩn mình trong đó đã triệu tập tang thi đem nơi đó vây quanh, đến nỗi kết cục kia, đương nhiên không cần phải nói......
Thành phố B cách nơi này đại khái có mấy trăm km, nếu như bình thường, cũng mất một khoảng thời gian, càng đừng nói là hiện tại.
Con đường bị phá nát, còn có các loại tang thi, còn có thu thập các loại vật tư, tốc độ này lập tức chậm lại.
Lúc này mới vừa mới ra tới ngoại thành, trời đã tối rồi.
Ban đêm luôn là làm người ta bất an, Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền thương lượng một chút, tính toán tìm một khi thôn nào đó ở lại qua đêm, bọn họ không biết, ở trong thôn, có một quái vật khổng lồ đang chờ bọn họ......