Ân Dật Huyền cũng có vài người anh em, mạt thế lần này, so với đời trước tới sớm hơn một tuần, hắn còn không kịp tụ hoqji với đám anh em, đã bị vây ở nơi này.
Cũng may, hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ.
Vốn dĩ hắn đã tính hôm nay rời đi, ngoài ý muốn lại gặp được Tiêu Vũ Thanh, nhưng cũng may, vị hôn thê trên danh nghĩa này của hắn cũng không phải người yếu đuối.
Ân Dật Huyền biết, em trai của Tiêu Vũ Thanh cùng đám anh em của hắn vừa vặn đều ở thành phố B, cho nên bọn họ tính toán kết bạn mà đi.
Ai biết, lại sẽ đụng tới tiểu gia hỏa Mạc Vân Quả này.
"Chúng ta phải rời khỏi." Tiêu Vũ Thanh thấp giọng nói, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn Mạc Vân Quả, muốn từ trên mặt cô nhìn ra điều gì đó.
Nhưng mà, biểu tình của Mạc Vân Quả trước sau đều như vậy.
"Cùng đi!" Mạc Vân Quả lập tức trả lời, không hề có một chút do dự.
Lúc này, trời đã sáng rồi, trong mạt thế này vẫn luôn biến hóa nhanh như vậy.
Trong kho hàng rất nhiều người đều lục tục tỉnh lại, bao gồm đám người bác gái Vương đến cùng Mạc Vân Quả.
Con gái bác gái Vương vừa mới tỉnh lại liền chú ý tới ba người Mạc Vân Quả, đương nhiên nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Ánh mắt con gái bác gái Vương lóe sáng, duỗi tay lôi kéo ống tay áo mẹ, thì thầm một câu gì đó.
Sau đó bác gái Vương đột nhiên nổi giận đùng đùng, đi tới trước mặt Mạc Vân Quả, chất vấn nói: "Cô dựa vào cái gì phải rời khỏi?"
Mạc Vân Quả:?
Mạc Vân Quả cũng không thèm cho bác gái Vương một ánh mắt nào, một bàn tay gắt gao lôi kéo ống tay áo Tiêu Vũ Thanh, giống như sợ cô ấy sẽ vứt bỏ cô.
Bác gái Vương nhìn thấy vậy cười lạnh một tiếng nói: "Thật đúng là yêu diễm gian hóa thấu một đống!"(???)
Rõ ràng, một câu này của bác gái Vương đã gộp luôn Tiêu Vũ Thanh vào để mắng.
Tiêu Vũ Thanh vừa nghe, mặt tối sầm, cô ấy trực tiếp hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi cũng thấy câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã quả không sai."
Tuy rằng bác gái vương không quá am hiểu nhưng cũng biết được câu này là đang mắng mình.
Bác ta vốn dĩ muốn động thủ, nhưng lại nghĩ tới thực lực khủng bố của Mạc Vân Quả, lập tức nhịn xuống.
Bác gái Vương hít sâu một hơi nói: "Cô muốn rời đi cũng được, thế nhưng phải để lại phí chồng tôi bảo vệ cô?"
Lời này Mạc Vân Quả nghe hiểu, đại khái người này muốn đồ ăn.
Mạc Vân Quả đem bao lật cho bác gái Vương xem, bên trong rỗng tuếch.
Bác gái Vương cũng dự liệu được điểm này, mịt mờ quét qua Tiêu Vũ Thanh nói: "Cô không có nhưng cô ta có."
Tiêu Vữ Thanh hừ lạnh một tiếng, đem túi khoai hôm qua Mạc Vân Quả cho cô ấy bỏ vào trong ba lô của Mạc Vân Quả.
Trên mặt bác gái Vương vui vẻ, tự cho rằng cô sẽ mang gói khoai kia cho mình.
Bác ta nuốt nuốt nước miếng, trong miệng lại nói: "Mấy bao khoai này không đủ, tôi còn muốn bánh mì hun khói cùng nước khoáng."
Hôm qua bác ta còn nhìn thấy cô ấy có bánh mì hun khói.
Tiêu Vũ Thanh cũng không thèm cho bác gái Vương một ánh mắt, trực tiếp kéo tay Mạc Vân Quả, nói thẳng: "Chúng ta đi."
Sắc mặt bác gái Vương suy sụp, dậm dậm chân, bác ta muốn cản Mạc Vân Quả, rồi lại sợ hãi thực lực khủng bố kia của cô.
Ân Dật Huyền đeo túi to, đi phía sau hai người.
Mắt thấy ba người sắp mở của kho hàng ra, Lý Tam mang theo mấy người ngăn cản bọn họ.
"Bên ngoài có tang thi, các ngươi cứ như vậy đi ra ngoài, nếu đem tang thi mang tới làm sao bây giờ?" Lý ba mặt sắc âm trầm nhìn ba người.
Mạc Vân Quả cùng Tiêu Vũ Thanh hắn ta không biết có bao nhiêu thực lực, nhưng thực lực của Ân Dật Huyền hắn ta lại biết đến, hắn ta không muốn để bọn họ rời đi, nếu không kho hàng này nhiều người như vậy, hắn ta cũng không nuôi nổi.