Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 47: Huyết Nha Lang



Chương 47: Huyết Nha Lang

Đánh xong trận đầu, Âu Dương Phi Vân để cho tả quân cùng hữu quân nghỉ ngơi, chia ra một nhóm cùng hậu cần đội bắt đầu kiểm tra xác c·hết quân thù, những quân tư trang cùng tài nguyên đều bị lấy hết, còn xác thì bị tiêu hủy tránh cho nơi này sinh ra oán khí ảnh hưởng về sau.

Đối với quân địch có hơn mười vị Kết Đan cảnh dẫn quân thì Âu Dương Phi Vân lấy đi linh khí cùng linh giáp ban thưởng cho hơn mười vị Hóa Hải cảnh binh lính trận vừa rồi biểu hiện dũng mãnh nhất.

Còn lại tài nguyên thì sẽ phân phối dựa trên quân công của mỗi người lính, riêng mười vị thập phu trưởng Kết Đan cảnh thì được hắn chia cho rất nhiều tài nguyên, một lượng kha khá tài nguyên cùng lượng trang bị đã hư hại sẽ do Luyện Khí cảnh đội hậu cần phụ trách.

Mỗi thành công sửa chữa năm bộ linh giáp, linh khí thì sẽ đưa cho đội hậu cần một bộ.

Sau đó, Âu Dương Phi Vân phân phó đội hậu cần hỏa tốc trở về bổ sung thêm lượng lớn phù chú.

Trận vừa rồi nhờ dẫn dắt quân địch rơi vào vùng phục kích mới dễ dàng thắng trận thi mà các loại trận pháp, phù chú đã hỗ trợ rất nhiều từ đó mà có thể g·iết địch mà quân ta không mất một người.

Sau khi đã bổ sung đầy đủ, Âu Dương Phi Vân lại suất lĩnh mình nhóm này binh lực tiến về mặt khác chiến trường.

Bọn hắn là nhóm kỵ binh tự do, vì thế mà rong ruổi khắp nơi hòng ngăn chặn từng nhóm từng nhóm viện binh hoặc lạc binh của kẻ thù giúp giảm áp lực cho các thành trấn, đang phòng thủ.

Hay ta có thể gọi đây là một lối đánh du kích trên lưng ngựa.

Còn quân chủ lực thì do các vị trưởng lão, các gia tộc tập hợp lại được giao trấn giữ ở các khu vực trọng yếu hòng ngăn chặn bước tiến quân thù.

Sau mấy ngày rong ruổi trên lưng ngựa, Âu Dương Phi Vân lại kịp thời bổ sung thêm một nhóm mười vị đệ tử, do không có Linh mã bổ sung nên đành sung họ làm đội trinh thám.

Dù sao mười người mới cũng không thể so được với một trăm người này, trước đó đã được Âu Dương Phi Vân nhắm tới, tập hợp lại rồi bí mật huấn luyện từ lâu nên tính ăn ý sẽ cao hơn.

Một đường di chuyển, cứ một hai ngày lại có một trân đánh nhỏ, ba năm ngày một trận đánh to với quân lực địch tương đương hoặc gấp đôi quân mình, Âu Dương Phi Vân nhóm quân này thu được rất nhiều chiến lợi phẩm.



Đỉnh điểm một trận chiến nổ ra giữa linh mã kỵ của Âu Dương Phi Vân cùng một nhóm kỵ binh địch nhưng sử dụng Huyết Nha Lang làm thú cưỡi.

Đây là một loại sói cực kỳ mẫn cảm với mùi, có thể phát hiện kẻ địch từ xa, trong chiến trận cắn xé con mồi từ đó hấp thụ máu tươi qua Huyết Nha làm cho trở nên hung hăng khiến chiến lực tăng mạnh.

Huyết Nha Lang tốc độ nhanh chóng không thua kém gì Linh Mã nhưng tất nhiên đó chỉ là bạo phát tốc độ chứ sao có thể so được Kết Đan linh mã, lại phối hợp theo bầy đàn với bản năng của kẻ đi săn vì vậy mà hết sức khó chơi.

Thêm vào đó địch quân kỵ binh cũng thể hiện mình không phải phàm binh khi mà phối hợp cùng đồng đội hết sức linh hoạt.

Kẻ địch cũng sử dụng các loại đao, kiếm tận dụng tốc độ bộc phát của Huyết Nha Lang tạo nên sức sát thương bất ngờ vào những vị trí hiểm yếu dẫn đến ngay lập tức loại bỏ kẻ địch.

Lúc này, một vị đệ tử trong nhóm thám báo người vội vã chạy đến Âu Dương Phi Vân nói rằng có việc muốn báo lên.

Vị này đệ tử tên là Cố Cẩn Minh trước đó ra ngoài làm nhiệm vụ lúc trở về vô tình gặp Âu Dương Phi Vân nhóm người và được chiêu mộ.

Hắn lúc này lấy lại hơi sau đó báo lên rằng:

“Thưa đại sư huynh, theo sư đệ quan sát đối phương lối đánh dựa trên tập tính săn mồi của Huyết Nha Sói để t·ấn c·ông chúng ta.”

Âu Dương Phi Vân hứng thú hỏi:

“Ồ, sư đệ nói thêm được chứ?”

Cố Cẩn Minh lúc này tiếp tục trình bày:



“Huyết Nha Lang tập tính thường theo bầy đàn từ năm đến mười một con nhưng thực tế chỉ có hai đến ba con mạnh khỏe sói trưởng thành là đi săn mồi, bởi vậy kẻ địch cũng t·ấn c·ông theo nhóm từ hai đến ba người một tổ.

Bọn chúng dùng khí huyết cùng tiếng gầm gừ khiến con mồi sợ hãi, nếu bỏ chạy chúng sẽ bứt tốc đuổi theo từ từ chia cắt con mồi với đàn để dễ dàng t·ấn c·ông.

Nếu con mồi đứng lại thành nhóm tỏ ý sẽ chống trả, chúng sẽ tiếp tục q·uấy r·ối, dùng khí huyết để áp đảo tinh thần con mồi khiến chúng sợ hãi bỏ chạy.”

Âu Dương Phi Vân hỏi:

“Sư đệ nói vậy là có ý rằng?”

Cố Cần Minh nói tiếp:

“Chúng ta đánh theo chiến thuật đi săn, kẻ địch cũng coi chúng ta là con mồi, chúng ta muốn dụ dỗ kẻ địch đuổi theo vào vị trí săn mồi nhưng do chúng ta lại chạy trốn theo đội hình mười người hết sức vững chắc khiến chúng cảm thấy khó khăn nên tiếp cận hết sức cẩn thận.

Thêm nữa chúng ta không phải con mồi nhỏ nên bầy sói sẽ dây dưa kéo dài cuộc đi săn hòng tiêu hao với con mồi, chúng sẽ tiếp cận ngược hướng gió để triệt tiêu mùi của chúng còn chúng ta cũng muốn bao vây chúng với tả quân nhưng lại xuôi hướng gió nên chúng cũng đã nhận ra ý định của quân ta.

Vì thế, sư đệ đề xuất rằng mỗi người trong hữu quân sẽ chia nhỏ ra thành hai người một tổ như vậy ta sẽ có hai mươi tổ, quân địch gấp đôi chúng ta tổng quân số dẫn tới chúng sẽ có khoảng sáu mươi tổ gồm từ hai đến ba người, vì thế mỗi tổ của chúng ta sẽ đối diện với ba tổ quân của địch.

Tả quân cũng tách ra nhóm mười người do thập phu trưởng cầm đầu, ta sẽ có sáu tổ, mỗi tổ lần lượt phối hợp với một tổ kỵ binh hòng tiêu diệt nhóm nhỏ quân địch sau đó lại quay về phối hợp với nhóm còn lại.

Bởi vì bọn chúng tốc độ bộc phát nhanh, nhưng khó duy trì lâu, vì thế Linh Mã của chúng ta có thể câu kéo chúng thời gian khá lâu.”

Âu Dương Phi Vân nhanh chóng làm ra quyết định:

“Tốt, trân này sư đệ chỉ huy.”

Ngay sau đó từng đợt chỉ lệnh được cấp tốc truyền tới từng nhóm quân, thế là đội hình chia tách ra, Âu Dương Phi Vân cũng chính mình lên ngựa âm thầm tới chi viện chiến trường.



Dù sao, quân địch nhóm không có Ngưng Thần cảnh người, Âu Dương Phi Vân thì muốn luyện binh không muốn dùng chính mình tu vi trấn áp bọn họ thành ra chưa từng xuất chiến.

Nhưng hôm nay, hắn sẽ đảm bảo chiến trận diễn ra hiệu quả nhưng sẽ không t·hương v·ong.

Còn ngươi đòi công bằng ư?

Nực cười, thế thì ngươi cử ra mấy vị thân truyền cầm quân đi, đừng đi theo đại quân hòng kiếm chiến công dễ dàng và an toàn đi.

Nhưng cả trận chiến Âu Dương Phi Vân cũng chỉ cần ra tay có một lần để cứu lấy hai tổ cung binh do không nắm bắt rõ ràng địa hình chiến trường nên bị kẻ địch dồn vào địa hình hiểm trở từ đó khiến tốc độ của linh mã bị hạn chế.

Cố Cẩn Minh năng lực chỉ huy rất tốt, hắn thực chất không hề biết Âu Dương Phi Vân âm thầm đi chi viện chiến trường vì thế khi thấy hai nhóm quân đầu tiên có xu thế bị kẻ địch dồn vào chân tường thì đã có ngay một nhóm tả quân tới chi viện đánh tan kẻ địch.

Hắn không vội vã ham tiêu diệt địch quân mà cẩn thận quan sát từ đó điều quân tiến đánh vừa để bảo trụ quân ta vừa có thể tiêu diệt kẻ địch.

Còn lần cần Âu Dương Phi Vân ra tay thì kẻ địch dồn một lúc bảy tổ hữu quân vào hiểm địa dẫn tới Cố Cẩn Minh có ý định từ bỏ một nhóm ở khá xa tả quân mà thôi.

Ngoài ra, tả quân tuy b·ị đ·ánh ra thành sáu nhóm quân nhưng phạm vi hoạt động được khống chế rất hợp lý, hữu quân lộ trình di chuyển cũng được phân công xoay quanh vị trí của tả quân nhằm tăng cao tốc độ chi viện.

Từ đó, nhìn từ trên cao chiến trường dù cho có hỗn loạn nhưng tổng thể có thể coi là một vòng tròn to xoay quanh một vòng tròn nhỏ thỉnh thoảng vòng tròn nhỏ lại giãn rộng ra lao thẳng hòng xé toạc vòng tròn to sau đó lại thu hẹp về phạm vi của mình học tiếp tục chuẩn bị cho phát công kích tiếp theo.

Quân địch cũng nhận thấy chiến thuật của quân ta, nhưng bởi vì từng nhóm quân đã bị chia tách hễ cứ muốn tập hợp lại thì sẽ bị từng nhóm tả binh và hữu binh công kích q·uấy r·ối.

Ngoài ra bởi vì tả quân được coi như trọng kỵ và khi kẻ địch có ý định lao vào giữa t·ấn c·ông tả quân thì tả quân lại thu hẹp vòng nhỏ, tiến tới thành một khối phòng thủ còn hữu quân thì ở bên ngoài công kích khiến kẻ địch không cách nào phản công.

Trận đánh này đại thắng.

---
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.