Tiến vào Thái Thanh tông, mười người kia ánh mắt tò mò nhìn khắp mọi nơi, bởi vì Thái Thanh tông cấu trúc khác Thanh Lam tông quá nhiều.
Bởi vì Thái Thanh tông khu vực không có quá nhiều núi cao giống Thanh Lam tông do vậy bố trí khác biệt hơn nhiều, có những vị trí quan trọng còn được trận pháp nâng đỡ lơ lửng trên không trung.
Đường đi lát gạch thay vì lát đá xanh như Thanh Lam tông, về kiến trúc cũng có sự khác biệt lớn về quy mô cũng như bài trí, xung quanh không giữ lại vẻ hoang sơ như Thanh Lam tông mà đình điện san sát, khu vực đệ tử ở lại thì được xây thành một dãy dài các phòng.
Thu hồi ánh mắt, mười người đi theo Âu Dương Phi Vân tiến vào khu vực võ đài nơi mà đã có rất nhiều người sẵn sàng xem xét trận chiến.
Không để người ta kịp phản ứng, Âu Dương Phi Vân đã lớn tiếng nói trước:
“Thanh Lam tông Đại sư huynh Âu Dương Phi Vân, hôm nay tuân lệnh tông môn cao tầng dẫn các vị sư đệ tới đây so tài với chư vị đệ tử đáp lại thỉnh cầu cho ra một cái công đạo của chư vị tiền bối.
Ý định đã hết sức rõ ràng và mọi người chuẩn bị cũng hết sức chu đáo, như vậy đã có thể bắt đầu, mời nói quy tắc để chúng ta phụng bồi, mong rằng dù sau trận này đệ tử tông môn các vị sức không bằng người cũng sẽ không tiếp tục đòi công đạo.”
Âu Dương Phi Vân vừa dứt lời tất cả mọi người đều lớn tiếng chửi bới, la mắng Thanh Lam tông đám người khiến cho bọn họ cũng hơi chút rụt rè.
Âu Dương Phi Vân thì khá hơn chút, hắn làm người hai đời, đời trước chiến trận cũng trải qua nhiều, quy mô cũng như này khiến hắn có phần ung dung.
Diệp Phàm thì hoàn toàn coi thường, hắn im lặng khoanh tay đứng chả thèm phản ứng gì như một cú tát lên mặt những người kia.
Lúc này, Thái Thanh tông Đại sư huynh Ngô Hàn Kính đứng ra chủ trì trận thi đấu, hắn ra hiệu cho các vị đệ tử khác im lặng, thấy Đại sư huynh ra hiệu, đám người cũng không tiếp tục mắng chửi.
“Quy tắc thi đấu hôm nay là quý tông môn có mười người đệ tử, phía Thái Thanh tông cũng nhặt ra mười người đệ tử tu vi tại Hóa Hải cảnh từ đó đánh mười tràng so tay, nếu như hòa thì do chúng ta đứng ra thi đấu.
Không có vấn đề gì chứ Âu Dương Phi Vân?”
Ngô Hàn Kính nói về hình thức thi đấu sau đó hỏi Âu Dương Phi Vân.
“Ha ha, không vấn đề” Âu Dương Phi Vân cười lớn đáp lại, sau đó còn khiêu khích thêm bằng một câu: “Bất quá các vị ở đây có thể chơi xa luân chiến, Thanh Lam tông phụng bồi không đến lúc thua lại nói chúng ta không nương tay.”
Ngô Hàn Kính trong lòng tức giân nhưng cuối cùng hắn đè lại sau đó nói:
“Hừ, ngươi mạnh miệng, để xem đến lúc mười người quỳ xuống tạ tội thì ngươi còn dám xuất khẩu cuồng ngôn.”
Âu Dương Phi Vân chẳng thèm quan tâm hắn nói, quay qua dặn dò các vị sư đệ, sư muội:
“Các vị sư đệ sư muội cứ thoải mái thi đấu, đánh bại đối thủ là được, chúng ta là người nhân nghĩa, không cần phải xin cánh tay cái chân hay tính mạng người ta.
Dù sao phế vật đồ đạc cầm về chẳng có gì dùng lại còn nặng thân.”
Thấy hắn như vậy, Ngô Hàn Kính ánh mắt rực lửa, gương mặt dữ tợn muốn bạo phát, những đệ tử khác cũng hết sức phẫn nộ, các loại chửi bới không thương tiếc mà ném xuống cho mười một người nghe.
Nhưng mà mười một người này đã phong bế thính giác theo Âu Dương Phi Vân ra hiệu nên chẳng cảm nhận gì, cứ thế ung dung đứng nhìn khiến người khác càng tức điên hơn nữa.
Sau khi hoàn thành việc nắm bắt quy tắc thi đấu, Âu Dương Phi Vân ra hiệu cho đám người lấy ra chính mình được tặng trước đó một cái ghế gấp mở ra đặt ngay trên quảng trường, tất cả mọi người bắt đầu thư giãn, lấy ra các loại đồ ăn như thể đang đi nghỉ mát.
Thứ tự ra trận của Thanh Lam tông lần lượt là Đỗ Bàn tử cùng Diệp Phàm, Âu Dương Phi Vân chấp nhận cho Thái Thanh tông xa luân chiến vì có hai con hàng này chẳng sợ cái gì cả.
Đúng như Âu Dương Phi Vân dự đoán, mới bốn cái mở đầu đệ tử đã chẳng có cái nào ăn được Đỗ bàn tử, tên kia thân hình ục ịch sức phòng thủ kinh người, đòn đánh lên người hắn chỉ khiến toàn thân mỡ của Đỗ bàn tử gợn sóng rồi triệt tiêu lực đạo.
Chiến đấu nhàm chán đến mức mười người còn lại chẳng thèm xem làm gì vì chuyên môn không cao, đến phòng thủ của người ta ngươi còn không phá được thì còn nói cái gì nữa.
Thế là khung cảnh vũ nhục ấy diễn ra tới cái thứ tư đệ tử thì Thái Thanh tông bắt đầu kéo mấy cái Thân Truyền đệ tử ra ứng chiến, trên võ đài một cái thân truyền trang phục đang điên cuồng nện lấy một cái ngoại môn đệ tử.
Chỉ là hắn điên cuồng nên, bên kia thì chỉ phòng thủ đỡ lấy phá giải chiêu thức, chiêu nào đánh lên người thì lực đạo mười không còn một chẳng đáng là bao.
Cuối cùng, Thái Thanh tông thân truyền đệ tử bung hết toàn lực, lấy ra chính mình chiêu thức mạnh nhất, trong tay chiến kích mạnh mẽ trảm thẳng xuống Đỗ bàn tử, Đỗ bàn tử mở ra chính mình tối cao phòng ngự, bên trong hắn là một kiện cao cấp nội giáp.
Bởi vì sau khi Đan dược của Diệp Phàm chảy ra ngoài trên danh nghĩa vị đan sư tiền bối tìm hắn hợp tác nên Đỗ gia cũng quan tâm tới hắn nhiều hơn, cung cấp hắn rất nhiều tư nguyên, trang bị.
Dược liệu thì được Diệp Phàm chế tạo cho hắn luyện thể, trang bị thì được hắn gia cố phòng ngự, chiêu thức tất sát thì Đỗ bàn tử có một chiêu hết sức đáng sợ đó là: “Ngàn cân bạt tứ lạng.”
Chiêu thức như tên gọi, trước tiên lợi dụng đối thủ tiến về công kích tiến hành áp chế, khóa chặt hắn, sau đó là một cú nhảy mà Đỗ bàn tử gọi là “Rồng bay lên trời” sau đó đặt đối thủ ở phía dưới, cả hai người rơi xuống đất, dùng Đỗ bàn tử trọng lượng hoàn thành Ngàn cân bạt tứ lạng.
Nghe miêu tả thôi đã thấy người trúng chiêu rất thảm rồi.
Mấu chốt của chiêu thức này là sức chịu đựng của cơ thể phải hết sức kinh người khi mà áp chế đối thủ sao mà dễ nhưng người ta phản kích lại nếu không chịu được thì bằng với việc đứng yên chịu đánh.
Vâng, và lúc này trên võ đài tận dụng đối thủ công kích, Đỗ bàn tử dùng thân mình đỡ lấy một kích, lưỡi kích để lại trên vai hắn một v·ết t·hương không quá lớn, sau đó nhanh chóng áp sát tiến hành áp chế và khóa chặt.
Tiếp đến là Rồng bay lên trời, rồi Ngàn cân bạt tứ lạng như nước chảy mây trôi diễn ra.
Sau một cú nổ lớn, võ đài đã b·ị đ·ánh cho sập hoàn toàn, bụi mù tứ tung, đến khi bụi bặm lắng xuống, trong lúc đó Đỗ bàn tử mông lớn còn đang ngồi trên tên kia thân truyền mặt hai tay phủi lấy bám trên y phục bụi bặm.
Toàn trường yên tĩnh, sau đó là lớn tiếng xỉ vả, chửi rủa Đỗ bàn tử, khổ thân tổ tiên mấy mươi đời của Đỗ gia cũng bị đem ra chửi rủa không thương tiếc.
Bởi vì hình ảnh hết sức vũ nhục nên không đề cập thêm, Âu Dương Phi Vân nhìn thấy mà tưởng tượng ra bản thân dính chiêu này cũng ê hết răng, lòng mề đã như bị ép chặt.
Cũng bởi vì đã thua năm tràng, lại chỉ bại vì một người dẫn tới Thái Thanh tông mặt mũi mất hết, điên cuồng gọi ra vị mạnh nhất trong Hóa Hải cảnh Thân Truyền đệ tử, Đỗ bàn tử vì mới đột phá Hóa Hải cảnh không lâu lại đánh năm tràng thi đấu, chống đỡ một hồi đã rất tinh quái chủ động lăn xuống võ đài chịu thua.
Hắn kháng đòn tốt chứ không phải hắn thích bị đòn, tên kia ra tay hết sức hung ác không tránh đi chỉ có là đồ ngu.
Diệp Phàm thấy mình huynh đệ b·ị b·ắt nạt thế là tức giận lên đài đánh một trận sòng phẳng với Thái Thanh tông chân truyền, dù tu vi một người Hóa Hải sơ kì, một người Hóa Hải viên mãn nhưng đánh cho không phân thắng bại.
Sau cùng, Diệp Phàm phải lấy ra Kiếm Ý cảnh giới đầu tiên, Nhân Kiếm Hợp Nhất thì mới có thể chiến thắng.
Đúng là dù cho có thiên tài tới đâu, nhưng gặp phải thiên tài cũng rất khó đại cảnh giới vượt cấp chiến đấu.