Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 43: Mang chuông đi đánh xứ người.



Chương 43: Mang chuông đi đánh xứ người.

Trước một cơn bão bầu trời thật yên ả, trong xanh một cách lạ lùng, mới mấy ngày trước trời còn chút mây trắng, mây đen thế mà gần tới bão mây trời như bị hút hết đi đâu đó.

Một cơn bão hình thành và phát triển cần nhiệt độ, độ ẩm và động lực để tạo xoáy, với ‘cơn bão’ lần này ‘nhiệt độ’ đã đủ rồi, ‘độ ẩm’ cần thiết cũng đã có nhưng ‘động lực’ thì chưa đủ.

Nhưng theo Âu Dương Phi Vân đánh giá với tình hình hiện tại nếu ‘bão’ có diễn ra thì sức gió, sức giật không lớn, sức ép là không đủ, vì thế hắn cần bổ sung thêm ít ‘nhiệt độ và độ ẩm’.

Thế là mấy ngày sau, tận dụng cơ hội mấy cái tông môn người đến chất vấn vụ Diệp Phàm diệt sát quá nhiều đệ tử Thanh Lam tông cần phải cho ra một cái công đạo, thế là Âu Dương Phi Vân nhận lãnh trách nhiệm dẫn mười cái đệ tử tham dự Tử Tiêu bí cảnh trước đó đến từng tông môn ‘xin lỗi’.

Vâng là xin lỗi, nhưng không giống người bình thường xin lỗi đấy là đến từng tông môn một, thách thức người ta đệ tử, nếu như đánh thua thì mười cái sẽ quỳ xuống tạ tội.

Tất nhiên, Thanh Lam tông ngay từ đầu bản ý là chẳng có ý muốn hòa giải rồi, nếu không đã chẳng đến mức kéo tận ba tháng chẳng ai thèm quan tâm chuyện này.

Cũng bởi thế mà sau khi Thái Hòa chân nhân khuyên can rằng Thanh Lam tông dù sao cũng là danh môn chính phái đứng hàng ngũ đại tông môn, làm việc cũng cần phải có chút chuẩn mực tránh để thế nhân chê cười.

Nhưng chắc chắn không thể nào để người ta đến cửa chất vấn mình đã ngoan ngoãn đi xin lỗi người ta rồi.

Âu cũng là vấn đề mặt mũi.

Thế là cái chủ ý ngu ngốc này mới được thông qua, đi xin lỗi mà như kiếm cớ đấm vào mặt người ta, trước đó đấm bên trái, lần này đấm bên phải cho cân bằng hai bên vậy.

Diệp Phàm cùng Đỗ Bàn tử hết sức tự tin với thực lực của mình, hai tay tán thành phương án này, những cái khác đệ tử cũng hăm hở tiến tới hòng muốn cọ sát với tông môn khác thiên kiêu.

Thế là Âu Dương Phi Vân dưới sự dẫn tiến của Thái Hạo chân nhân với lý do đi ra ngoài coi như lịch luyện, thấy chút việc đời xử lý vấn đề này vừa vặn.

Lần này, mười người lại cùng nhau đứng đợi tại phía Ngoại Môn cửa vào chờ cho Âu Dương Phi Vân tiến tới.



Có mấy cái vẫn nghe uy danh của Nội Môn đại sư huynh do vậy mà hết sức khẩn trương, về phía Diệp Phàm hắn cũng chẳng coi vào đâu cả.

Âu Dương Phi Vân để mọi người chờ đợi chán chê rồi mới tiến tới gặp mặt tất cả mọi người.

Thấy hắn đến chậm, chín người khác vì e sợ hắn nên không ai dám lên tiếng chất vấn chỉ có Diệp Phàm là đứng ra nói:

“Đại sư huynh thật là oai phong, dù các vị sư đệ sư muội ở đây là ngoại môn nhân vật thân phận không so nổi đại sư huynh nhưng sư huynh cũng không nên khiến cho mọi người phải chờ đợi lâu như vậy.”

Lời nói rắp tâm muốn đẩy Âu Dương Phi Vân vào vai ỷ thế không coi ai ra gì.

Âu Dương Phi Vân mỉm cười nhìn qua tất cả mọi người, thấy ai cũng né tránh hắn ánh mắt, riêng chỉ có Diệp Phàm mắt đối mắt với hắn, thế là hắn bèn xin lỗi:

“Các vị sư đệ sư muội, đây là lỗi của sư huynh, cho sư huynh xin lỗi các vị sư đệ sư muội.”

Âu Dương Phi Vân vừa nói xong, cả đám đệ tử như thể không tin mắt chữ A mồm chữ O nhìn Âu Dương Phi Vân như thể đây không phải là một cái nổi tiếng càn quấy nội môn đại sư huynh.

Thấy hiệu quả đã đạt tới, Âu Dương Phi Vân lúc này mới lấy ra từng cái túi trữ vật sau đó phân phát cho từng người một nói:

“Đây là sư huynh vừa mới tranh thủ cho các vị sư đệ sư muội tư trang, bởi vì chúng ta bề ngoài là đi cho một câu trả lời, nhưng bên trong là chúng ta không được đánh rơi tông môn uy thế, do đó mà cần phải trang bị cho các vị sung túc một chút.”

Nhẹ nhàng hóa giải Diệp Phàm miệng lưỡi t·ấn c·ông, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy một cái thế t·ấn c·ông quay ngược trở lại cho Diệp Phàm, ngươi nói ta ỷ thế hà h·iếp người khác, ta thì dùng ta thế để tranh thủ vớt chỗ tốt cho các vị sư đệ, sư muội.

Diệp Phàm cũng không có gì để nói thêm, cam chịu trận này âm thầm giao phong thất bại, người ta xin lỗi cũng đã xin lỗi, lại còn lấy ra chỗ tốt, cả lý cả tình đều chiếm hắn còn có thể làm gì.

Thế là đám người tiếp nhận phía trong tài nguyên sau đó sẵn sàng nghe Âu Dương Phi Vân sắp xếp.

Bởi vì Âu Dương Phi Vân lấy lý do là ra ngoài sẵn tiện một đường đi ‘hành tẩu giang hồ, vì dân trừ hại’ nên chấp nhận một nhóm người cưỡi linh mã chậm rãi mà đi.



Thế là mười một người tiếp nhận lấy mình linh mã bắt đầu phi nhanh, bởi vì trong Thanh Lam tông phạm vi quản lý chẳng có cái nào thế lực trước đó tham gia vào t·ranh c·hấp trên nên là đoàn người mục tiêu trực chỉ Thái Thanh tông khu vực quản hạt.

Trên đường ngày đi, đêm nghỉ, gặp c·ướp đánh c·ướp, gặp tà tu diệt tà tu.

‘Chẳng cầu công cũng chẳng cầu danh, chỉ cầu kiếm trảm hết yêu tà’ mười một người lòng mang chí lớn rong ruổi ngựa đi khắp muôn nơi.

Chuyến hành trình này vì thế dù có bị kéo dài tới một tháng đi đường mới tới được Thái Thanh tông nhưng cả mười một người ai cũng hết sức tinh thần, khắp nơi đi qua từng người từng người trừ gian diệt bạo.

Khi vui vẻ thì ngựa phi nhanh, khi mệt mỏi thì dừng lại đả tọa, tu vi cũng chẳng có rơi xuống mà để lại một thân tiếng thơm.

Đến Thái Thanh tông, bởi vì chặng đường này các ngươi cũng chẳng thu liễm gì nên người ta chẳng cần tốn công theo dõi cuối cùng vẫn biết khi nào các người tiến đến.

Bởi vì biết nên khi đến nơi cả một cánh cổng lớn đóng chặt, chẳng có ai ở đó chờ đợi, đây chính là Thái Thanh tông một cái hạ mã uy.

Thật ra rất nhiều người ở trong khu vực quảng trường đã sẵn sàng, hai mắt nhìn thẳng về bên ngoài cổng vào xem mười một người kia có ý định làm gì.

Nhưng chẳng có ai ngờ rằng, Âu Dương Phi Vân cho người tiến tới gõ cửa thông báo ba lần mà vẫn không thấy hồi đáp thế là hắn lấy ra một cái phiến đá lớn, sau đó đặt ngay chính giữa Thái Thanh tông cửa chính bên trên đó thình lình khắc một dòng chữ:

“Bại tướng, sợ hãi không dám ứng chiến.”

Sau đó ra hiệu cho mười người lấy ra lưu ảnh thạch ghi lại hình ảnh, từng người còn tạo dáng chụp sau đó cùng lên ngựa ý định rõ ràng là muốn dời đi.

Thế là người bên trong Thái Thanh tông tức nổ phổi, không thể nào mà chấp nhận như thế bèn lao ra ngăn chặn lại Âu Dương Phi Vân đoàn người.



“Các vị đứng lại.”

Mười một người đồng loạt dừng lại động tác, Âu Dương Phi Vân hỏi:

“Các vị tiền bối có gì chỉ giáo cho vãn bối?”

Nhìn những người này phục sức lại thêm trên thân bọn họ tu vi chẳng thèm che giấu, Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng đáp lại.

Mấy người lớn tiếng chất vấn bọn họ vừa rồi hành vi:

“Hừ, các ngươi trưởng bối không dạy các ngươi lễ phép hay sao? Gõ cửa ba lần mà chủ nhà vì khoảng cách từ trong nhà ra cổng cần cưỡi linh thú rất mất thời gian thế nhưng lại không có kiên nhẫn chờ đợi?”

Âu DƯơng Phi Vân mặt đầy ý cười quay sang hỏi Diệp Phàm:

“Sư đệ thấy các vị tiền bối dạy phải chứ?”

Hắn hỏi Diệp Phàm vì mấy cái trò đấu khẩu này Diệp Phàm không chỉ có một bộ lại còn có hàng trí quang hoàn nên đánh đâu thắng đó khắp nơi không địch thủ, như vậy thì hắn thảnh thơi chứ sao.

Diệp Phàm liếc hắn một cái nhưng ra ngoài đẹp khoe xấu che, dù trong lòng có thế nào thì bên ngoài vẫn phải một bộ đoàn kết đáp:

“Sư đệ thấy các vị tiền bối dạy rất đúng, nhưng mà chúng ta tới cổng lớn không thấy một ai, nếu họ đã giàu mạnh tới mức khoảng cách từ nhà ra cổng phải có linh thú đi đường lại không thể sắp xếp được mấy cái người canh cửa thì chắc cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Chúng ta tông môn một nghèo hai trắng mà cũng có được ít nhất ba cái đệ tử đứng canh cửa cơ mà.”

Mười người trong đoàn cố gắng nín cười, mấy người ở Thái Thanh tông cùng Thái Thanh tông phụ thuộc thế lực dính phải hàng trí quang hoàn chẳng biết đáp lại ra sao, tức hổn hển ném ra được mỗi một câu nói kinh điển:

“Hừ, miệng lưỡi dẻo quẹo, để xem lát nữa các ngươi trên võ đài có còn uy phong được như vậy hay không?”

Sau đó tiến vào trong ngồi quan chiến, để một đám đệ tử phụ trách hướng dẫn bọn hắn tiến vào.

Dù sao người ta còn chẳng thèm cử trưởng bối tới, bên mình lại thế trận lớn mạnh đón tiếp há không phải là người ở dưới sao?

---
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.