Làm Phản Diện, Hành Hung Nhân Vật Chính Rất Là Bình Thường Đi?

Chương 21: Thị phạm



Chương 21: Thị phạm

Schwarz chậm chạp bước xuống bục giảng, mỗi bước đi của hắn kéo theo hàng tá ánh mắt xung quanh. Tình huống trở thành trung tâm của sự chú ý như thế này đã trở nên quen thuộc đối với hắn. Nếu kiếp trước, những ánh mắt dõi theo hắn chứa đầy hy vọng và niềm tin mang đến cảm giác trách nhiệm nặng nề thì hiện tại Schwarz chỉ cảm thấy gai người. Đa số những người bên trong giảng đường này e là còn không có bất kỳ can hệ nào với hắn, vậy mà họ lại không ngần ngại quăng tới những ánh mắt tràn ngập hả hê và ác ý như vậy. Thỉnh thoảng cũng bắt gặp một hai cái nhìn thương hại, nhưng phần nhiều chúng đi kèm với sự vô tâm không muốn liên lụy.

Schwarz không khỏi thở dài một hơi, kiếp trước hắn còn chưa đụng phải chứ đừng nói là trở thành n·ạn n·hân, bây giờ trở thành người trong cuộc mới thấy, b·ạo l·ực học đường thật đáng sợ. Thật đơn giản để hủy hoại một con người, thậm chí không cần phải trực tiếp bắt nạt, mỗi sự cô lập thế này thôi cũng đủ khiến người ta suy sụp rồi. Nếu không phải Schwarz mà đổi lại thành một người khác có tâm lý yếu một chút chắc bỏ chạy tại đương trường.

Cho rằng hắn không chú ý, một gã học viên đầu vàng cao to có vẻ ngoài khiến người khác phải hoài nghi lý do gã chọn khoa ma thuật thay vì hiệp sĩ bất thình giơ chân ra định ngáng chân Schwarz. Nhưng Schwarz là ai? Không thèm nhìn trò trẻ con này, hắn nhấc chân giẫm thẳng xuống.

"Hự!"

Tên đầu vàng thốt ra một tiếng rên đau nhói.

"Mày!"

Gã đập bàn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hằn học nhìn Schwarz, nhưng Schwarz thì chẳng thèm đoái hoài gì tới gã. Băng qua những ánh mắt không chút thiện cảm đó, rốt cuộc hắn cũng bước xuống tới bục giảng.

"Giảng viên..."

Thật ra nếu thái độ của lão hói tốt hơn một chút thì có lẽ hắn đã gọi lão là "thầy" thay vì hai chữ "giảng viên" rồi, nhưng sau mấy câu vừa rồi Schwarz cho rằng mình không cần phải dùng cái danh từ cao quý đó. Hắn vốn định chào một tiếng trước cho phải lệ nhưng lão hói bụng phệ thấp lùn đã nhanh hơn một bước.

"Không chỉ vắng mặt không phép trong buổi học hôm trước mà hôm nay còn tới muộn, cậu cũng có can đảm đấy. Trình độ đã tệ hại thì phải bù bằng nỗ lực, đằng này một chút cố gắng cũng không có."

Lão vừa vuốt mép vừa khinh khỉnh nhìn lên mặt Schwarz.

"Hôm qua tôi vắng học vì một lý do không thể tránh được, còn hôm nay, tôi không nghĩ mình tới muộn... Mong giảng viên thông cảm."

Schwarz cảm thấy mình vẫn nên trình bày lý do trước khi bị chụp tội. Dù lý do là gì thì việc vắng mặt là thật, hắn hơi hạ đầu trong khi nói để thể hiện thành ý. Chỉ là do chênh lệch chiều cao, lão hói chỉ đứng tới ngực hắn, cho nên khi Schwarz hạ thấp đầu, trông như thể sợ lão già hói không thể nghe được mình nói gì mới phải cúi xuống vậy, tình cảnh có chút buồn cười.

"Về phần lý do thì..."

"Không muộn? Hôm trước tôi đã yêu cầu hôm nay cả lớp phải đến sớm ít nhất nửa giờ vì tiết học sẽ có phần thực hành, nên tôi bảo cậu muộn nghĩa là cậu muộn. Vì vậy tôi không muốn nghe lý do ngụy biện của cậu."

Lão hói ngăn không cho Schwarz nói tiếp.

"Cho dù có phải là "Skywalker" hay không thì cậu vẫn chỉ là một mối ô nhục nhỉ? Thật đáng tiếc cho danh dự của nhà Skywalker đã bị cậu bôi nhọ."



Mở miệng ra một câu là Skywalker, hai câu cũng Skywalker, giờ Schwarz chắc tới tám mươi phần trăm, lão già này không phải người ủng hộ của thằng anh hắn thì cũng là thành phần có liên quan.

Xung quanh giảng đường thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng cười chế nhạo, ban đầu chỉ là những âm thanh nhỏ đứt quãng, nhưng chúng dần dần trở nên to hơn, cuối cùng trở thành những tràng cười dài không thèm kiêng dè. Như thể việc xem Schwarz bị mắng chửi sỉ nhục là một thú vui tao nhã vậy.

"Học viên Schwarz, im lặng như vậy nghĩa là không còn gì để nói? Hay là cậu xem thường tôi? Nếu không có lý do chính đáng nào thì về sau cái thứ học lực kém như cậu không cần tới lớp tôi nữa."

"..."

Schwarz lười phải chỉ ra sự mâu thuẫn trong lời lẽ của lão, nếu đối phương thật sự là người của thằng anh muốn ngồi lên cái ghế công tước kia thì lý do hắn nói ra có chính đáng thì cũng thành ngụy biện. Hắn cho tay vào áo choàng, lấy ra một vật, giơ vào mặt tên lùn trước mắt.

"Còn về điểm số, tất nhiên tôi sẽ cho cậu điểm liệt vì thái độ thiếu tích cực..."

Lão hói đang nói hăng say thì bất chợt dừng lại, những học viên khác không hiểu ra sao cũng dần dần không cười nữa, thay vào đó là những âm thanh nghi ngờ. Chỉ thấy thứ Schwarz đang cầm trên tay là một tấm thẻ hai màu đen trắng.

"Trợ giảng? Cái gì?"

Giống như không tin vào mắt mình, lão chớp chớp mắt vài lần, nhưng dù lão có chớp bao nhiêu thì tấm thẻ trên tay Schwarz vẫn không biến mất.

Trong Stellar việc học viên trở thành trợ giảng không hề hiếm, nhưng những người được chọn làm trợ giảng thường là những cá nhân có học lực từ giỏi tới xuất sắc, gần như không có giảng viên nào chọn một học viên kém làm trợ giảng cả. Bởi vì tất cả trợ giảng là học viên đều có học lực cao, cho nên trợ giảng có một số đặc quyền như vắng tiết mà không cần báo cáo trước, vì chỉ vắng hay muộn một hai buổi học thì không ảnh hưởng mấy tới học lực của họ, giảng viên cũng rất sẵn lòng phụ đạo thêm.

Dù trong lòng lão hói rất muốn tin tấm thẻ trợ giảng trên tay Schwarz là giả, nhưng ma lực chứa trong con dấu đặc hữu trên tấm thẻ lại nói cho lão biết nó là thật trăm phần trăm. Nhất là khi dòng chữ "Trợ Giảng Độc Quyền - Satella" màu hoàng kim nổi bật kia đập vào mắt. Ở Stellar không có giảng viên nào tên Satellar, nhưng người tên Satellar lại có quyền đưa học viên lên làm trợ giảng thì có một. Và nếu là kẻ tính khí thất thường, tùy hứng lại độc đoán kia thì việc để một học viên kém như Schwarz làm trợ giảng hoàn toàn có thể xảy ra.

"Cái này... Cái này..."

Lão lắp bắp, vẻ khinh khỉnh cứng lại trên mặt.

Ở Stellar, Satella Draco giữ vị trí độc tôn, cả về quyền lực vẫn thực lực, lão không có can đảm xem nhẹ quyền lợi tới từ vị trí trợ giảng độc quyền của cô. Việc lấy chuyện Schwarz vắng học và tới muộn làm lý do trừng phạt hắn đã là không thể nào.

"Schwarz... Về chỗ đi."

Cuối cùng, không thể làm gì khác, lão chỉ còn nước hậm hực bảo Schwarz về chỗ.



Bởi vì quay lưng với cả lớp, hành động chìa thẻ vào mặt của Schwarz bị tấm áo choàng rộng che lấp, ngoài hắn và lão thì không ai nhìn rõ. Những học viên đang cười thầm đợi trò hay xảy ra nghe vậy thì chưng hửng, không hiểu tại sao, chỉ có nể ném ánh mắt hoài nghi lên bục giảng, nhìn Schwarz ung dung trở lại chỗ ngồi. Tuy nhiên, vẻ hậm hực muốn làm gì đó nhưng lại không thể, chỉ còn cách nuốt cục tức xuống của lão hói vẫn lọt vào mắt họ.

"Tiện lợi thật đấy, đỡ tốn nước bọt."

Vuốt nhẹ lên tấm thẻ kim loại có mấy phần ấm áp do nhiệt độ cơ thể của chính hắn, Schwarz cảm thán.

Thật ra hắn không biết gì về đặc quyền của trợ giảng cả, hắn chỉ nhớ lại lời Satella rằng thứ này sẽ đỡ cho hắn một vài phiền phức, và hiển nhiên là không ai trên Stellar này có lời nói mang trọng lượng nặng hơn Satella cả, cho nên Schwarz mới lấy tấm thẻ ra. Hiệu quả còn tốt hơn hắn tưởng.

Có khi nào cầm tấm thẻ này trong tay thì hắn sẽ không bao giờ phải lo bị điểm trừ vì vắng tiết hay đi muộn không? Như vậy thì thật thoải mái. Dù rằng việc hứng thú với ma thuật vẫn còn rất lớn nên hắn không có ý nghỉ học thường xuyên, nhưng ai mà biết được khi nào Satella lại hứng lên. Vừa có điểm cộng, vừa không bị điểm trừ, cuộc sống học đường về sau của hắn có thể được đảm bảo rồi.

Trong khi Schwarz đang nghĩ về tương lai mà quên mất lời hứa với Satella về việc cải thiện điểm số thì lão già hói lùn bụng phệ đã bắt đầu bài giảng của mình.

"Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục những chuyện chưa nói xong ngày hôm qua..."

Do chiều cao khiên tốn, lão phải đứng lên mộc cái bục ma thuật nổi mới có thể gõ tay bạch bạch lên tấm bảng lớn.

"...Ai có thể nhắc lại hôm qua chúng ta đã nói tới đâu rồi không?"

Ngay lập tức có hàng loạt cánh tay giơ lên, gần như là cả phòng, chỉ trừ một người vắng mặt trong buổi học hôm qua.

"Thưa thầy Gildan!"

Một tiếng hô đầy tự tin, nó đến từ gã đầu vàng định ngáng giò Schwarz khi nãy.

"Được rồi mời em, trò Helios."

Trái ngược với thái độ khi nói chuyện với Schwarz, lão hói được gọi là thầy Gildan nở một nụ cười hoà ái.

"Là những bất lợi của pháp sư khi phải đối mặt với những lớp cận chiến."

"Đúng như thế. Vậy theo trò thì bất lợi lớn nhất của pháp sư chúng ta là gì?"

"E hèm..."

Gã đầu vàng, Helios, hắng giọng một tiếng trước khi bắt đầu phát biểu.



"Là pháp sư, chúng ta yếu hơn kiếm sĩ hay bất kỳ lớp võ sư nào khác về mặt thể chất và cận chiến, nên trong một trận đấu tay đôi, chúng ta thường sẽ gặp bất lợi nếu bị áp sát và nếu bị ép vào một cuộc chiến giáp lá cà thì khả năng cao là sẽ thất bại."

Bằng một giọng điệu tự tin, gã nói trong khi liếc nhìn toàn giảng đường một lượt.

"Chính xác."

Gildan hói vỗ tay hai cái, ra hiệu cho Helios ngồi xuống.

"Nhưng đó chỉ là thường thức và định kiến xã hội mà thôi. Pháp sư chúng ta có lợi thế lớn ở việc nắm giữ những ma thuật muôn hình vạn trạng, chỉ cần chuẩn bị tốt thì sẽ không phải sợ những trường hợp như vậy nữa. Đó cũng chính là loại ma thuật mà tôi muốn giới thiệu với các trò ngày hôm nay, ma thuật chuyên đối phó với những trường hợp bị đối phương áp sát với tốc độ cao. Được rồi tất cả nhìn lên bảng..."

"Thầy Gildan!"

Ánh mắt của Gildan và những học viên khác lại rơi vào Helios, người vừa lên tiếng.

"Chuyện gì, trò Helios?"

Không mảy may tức giận, lão hói phân biệt đối xử học viên cười cười mời Helios phát biểu lần nữa.

"Trước khi bắt đầu giảng dạy, em nghĩ mọi người sẽ dễ hiểu về ma thuật mà thầy sắp giới thiệu hơn nếu được thị phạm tận mắt đấy ạ."

Helios nói rồi nhìn vào góc lớp, nơi Schwarz đang ngồi với một nụ cười gian xảo.

Nhìn theo ánh mắt gã, Gildan chợt hiểu, lão cũng nhếch môi thành một nụ cười quỷ quyệt.

"Trò Helios nói cũng có lý đấy. Tôi sẽ thị phạm một lần cho các trò. Nhưng trước tiên cần có một học viên đóng vai đối thủ đã. Để xem nào..."

Lão giả vờ nhìn quanh giảng đường một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Schwarz.

"Đúng rồi, Schwarz, cậu xuống đây. Vắng học một buổi nên có lẽ cậu sẽ gặp chút khó khăn khi theo kịp các bạn học khác. Thực hành trực tiếp sẽ giúp cậu hiểu bài nhanh hơn đấy."

Nụ cười trên môi lão trở nên đậm hơn theo từng chữ, kể cả khi đã nói hết lời vẫn không biến mất, ác ý rõ ràng không thèm che giấu.

"Không thể mượn cớ đi muộn để phạt ngươi, ta còn không thể tìm cách khác để cho ngươi một bài học sao? Nếu ngươi b·ị t·hương trong quá trình giảng dạy thì đó là do ngươi kém cỏi, con mụ hiệu trưởng kia chẳng có cớ gì để nổi giận cả. Chơi với người lớn thì ranh con như ngươi còn non lắm, đây chính là sự khác biệt về địa vị đấy."

Lão thầm nghĩ, cơn bực mình không có chỗ phát tác ban nãy dường như cũng tan biến khi viễn cảnh trả đũa ngọt ngào sắp tới diễn ra trong tưởng tượng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.