Làm một nhà giáo, Satella cảm thấy mình phải làm tròn vai trò của một nhà giáo, cô bước vài bước tới trước mặt Aris, cúi người xuống.
"Có chuyện gì vậy?" Satella quan tâm hỏi.
"Long... Long Đế..." Nhưng vẻ kinh hoảng trên mặt Aris chỉ đậm hơn chứ không mất đi, cô lắp bắp thốt ra mấy chữ.
"Cái gì?"
Vẻ mặt Satella thoáng cứng lại nhưng rất nhanh đã được cô điều chỉnh trở lại bình thường. Đối với bên ngoài, Satella Draco chỉ được biết tới như hiệu trưởng của Stellar, học viện hàng đầu thế giới. Ngay cả việc cô mạnh như thế nào cũng chỉ là suy đoán đơn phương của người khác dựa trên thân phận của hiệu trưởng Stellar của cô. Sự thật rằng Satella Draco là Long Đế Bahamut được rất ít người biết tới, gần như có thể đếm được trên đầu ngón tay, Noires và đương kim hoàng đế là một trong số đó. Điều này thậm chí có thể được liệt vào hàng tuyệt mật quốc gia, hoàng tộc như thân vương hay công chúa, hoàng tử còn chưa đủ thân phận để biết.
Tại sao con nhóc tới từ giáo hội Thánh Quốc này lại đột nhiên thốt ra hai chữ đó?
Schwarz đang đứng nhìn ở một bên cũng hơi nghiêng đầu nghi hoặc. Có một sự kiện mà trong đó, thân phận thật sự của Satella được Noires tiết lộ cho nhóm nhân vật chính. Nhưng sự kiện đó nằm tận giai đoạn cuối của cốt truyện Academy Legacy và những thông tin được đưa ra chỉ vừa đủ để nhóm nhân vật chính nghi ngờ. Chưa kể Long Đế Bahamut là vua của Vương Thú, những cá thể siêu việt giữ gìn cân bằng và trật tự cho thế giới, cho dù có biết Satella là Long Đế thì biểu cảm mà Aris nên có không phải là kính sợ hay ngưỡng mộ ư? Cái vẻ khủng hoảng kinh hãi như nhìn thấy tận thế tới nơi kia là sao?
Cơ mà đây là thực tại, những gì Schwarz biết được từ trò chơi chỉ có thể đem ra tham khảo chứ không tin tưởng hoàn toàn được. Biết đâu có một ngày Satella thật sự trở thành quái vật mang đến ngày tận thế thì sao?
"..."
Cái tương lai đó không nên xảy ra!
Suy nghĩ đáng sợ đó vừa xuất hiện, Schwarz đã phải bác bỏ ngay lập tức.
Không có Thánh Kiếm Hy Vọng, Schwarz không nghĩ mình có thể thắng được Satella. Cơ hội chiến thắng của hắn khi phải đối đầu với cô là bao nhiêu? Chắc chắn không cao hơn năm mươi phần trăm, mà đó là khi so với hắn toàn thịnh với đủ mọi mánh lới kiếp trước. Còn kiếp này? Ha ha... Chấp luôn cả lượng ma lực vượt trội mà Schwarz hiện có, mười thằng hắn bây giờ chắc còn chưa đủ để Satella g·iết.
"Sao khi không lại nghĩ đến việc chém g·iết với cô ta vậy?"
Schwarz đập trán cái bốp, bệnh nghề nghiệp coi mọi thứ đều là mối nguy tiềm năng của hắn ở kiếp trước tự nhiên tái phát làm bản thân suy nghĩ không đâu. Đẩy cái ý nghĩ vớ vẩn của mình ra khỏi đầu, Schwarz cũng nhấc chân đi tới chỗ Aris và Satella.
"A!"
Vừa thấy hắn tới gần, vẻ kinh hoàng trên mặt Aris tăng gấp đôi. Cô vội vàng đứng dậy, bỏ chạy một mạch mà không nói thêm một lời, để lại Satella và Schwarz nhìn theo trong ngơ ngác. Dáng người khi chạy loạng choạng, còn suýt ngã vài lần của Aris đủ cho thấy tâm trạng cô đang bất ổn tới mức nào, hoàn toàn không thể nhìn thấy chút gì liên quan tới vai trò thánh nữ của cô.
Tận khi Aris đã mất bóng, Satella mới quay sang nhìn Schwarz mà hỏi:
"Cậu làm gì con người ta rồi? Sao cô ta lại sợ hãi như vậy?"
"Không phải tại cô à?"
Schwarz nhướng mày, không thừa nhận mình là nguyên nhân.
"Vớ vẩn, rõ ràng Aris bỏ chạy khi cậu tới gần." Satella phản bác tức thì.
Theo cô, một hiệu trưởng đáng kính quan tâm tới học viên như mình không thể bị học viên ghét được. Chưa rõ hai chữ "Long Đế" mà Aris nói tới có phải ám chỉ mình hay không, cho dù là có, thì thứ mà bản thân cô nên nhận được là kính trọng chứ không phải sợ sệt. Sử dụng phương pháp loại trừ thì nguyên nhân chỉ có thể là người còn lại đang ở đây mà thôi, ngoài Schwarz ra thì không có ai khác.
Dựa trên thái độ và hành động ngày hôm nay của Schwarz, Satella càng tin chắc suy nghĩ của mình là chính xác. Hoàng tử và công chúa đế chế mà cậu ta còn dám đánh thì ngại gì mà không dám đánh thánh nữ của thánh quốc. Dù Schwarz có từng treo ngược Aris lên đánh một trận tê người, Satella cũng sẽ không thấy lạ.
"Sao cũng được, cô nói xong rồi chứ? Xong rồi thì tôi đi đây."
Với cái thái độ "Ừ ừ, cô là nhất, cô nói gì cũng đúng" Schwarz ngoảnh mặt bỏ đi theo hướng ngược lại với hướng Aris vừa bỏ chạy.
"Tôi cũng đi."
Những gì cần nói với Schwarz đều đã nói hết, Aris chỉ là biến cố bất ngờ đột nhiên xuất hiện, Satella không có lý do gì để ở lại hay bám theo hắn, cô cũng xoay người bỏ đi theo một hướng khác. Satella còn phải trở về chuẩn bị kế hoạch huấn luyện cho Arc và những người khác để bọn họ tái đấu với Schwarz.
Đi được một lúc, Schwarz dừng chân, nghiêng đầu nhìn lại bóng lưng nhỏ nhắn của Satella đang dần trở nên xa hơn. Bất thình lình, cô cũng xoay người nhìn lại hắn.
"Quên mất..."
Satella lấy từ trong vạt áo ra một tấm thẻ kim loại có hai màu chủ đạo là đen và trắng rồi ném cho Schwarz.
"Giữ lấy, thứ này sẽ đỡ bớt cho cậu một vài phiền phức đấy."
Schwarz bắt lấy tấm thẻ, cúi đầu nhìn lướt qua, phía trên còn có một tấm ảnh chân dung cỡ nhỏ của hắn cùng dòng chữ "Trợ Giảng Độc Quyền - Satella" hoàng kim được khắc nổi nắn nót.
"Gì đây?"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, Satella đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn tiếng đập cánh nhẹ nhàng vọng xuống từ bầu trời.
"Có nên chuẩn bị một phương án để đối phó Satella trong tương lai không?" Hắn thì thầm tự hỏi.
Schwarz không thiếu thốn tình thương tới mức không nhận ra Satella đang cảm thấy hứng thú với mình. Tất nhiên, thứ cảm xúc đó gần với một đứa trẻ nhìn thấy một món đồ chơi thú vị sau một thời gian dài hơn là tình cảm nam nữ. Chuyện này không phải hoạ nhưng cũng chưa hẳn đã là phúc, ai mà biết thứ cảm xúc đó sẽ diễn biến thành gì trong tương lai.
Việc hai người trở mặt thành thù là viễn cảnh tồi tệ nhất mà Schwarz có thể nghĩ tới hiện tại, hắn sẽ cố để tránh nó bằng mọi giá. Tuy nhiên, để yên tâm hơn, một kế hoạch dự phòng chưa bao giờ là thừa thải. Với suy nghĩ đó, hắn men theo đường cũ trở về căn lều tạm bợ của mình để lấy xấp phiếu ăn mà mình để lại không mang theo lúc sáng.
***
Sáng hôm sau, Schwarz lại đến học viện sau khi kết thúc bài tập phục hồi chức năng cơ thể của mình. Vì không muốn lại vô tình đụng phải Aris, hắn đã chọn đi theo một hướng khác. Bắt đầu buổi sáng nhẹ nhàng bằng những chiếc bánh mì kẹp lấy từ nhà ăn, Schwarz nhớ lại xem tiết Lý Luận Ma Thuật Trung Cấp mà mình sắp học được thực hiện ở phòng nào rồi ung dung qua đó.
Ngày hôm qua hắn cũng có môn học này, nhưng đã bỏ tiết vì bị Satella kéo đi. Mặc dù Satella đã khẳng định con đường pháp sư của hắn đã bị đứt đoạn bởi thương tổn trong đầu, nhưng Schwarz vẫn muốn cố gắng thử xem thế nào. Không biết ma thuật có ý nghĩa gì đối với "Schwarz Skywalker" kiếp này, còn với kiếp trước, ma thuật đã từng là một nuối tiếc lớn. Cho nên dù có thế nào thì hắn vẫn muốn thử.
Không như lần trước, hôm nay Schwarz không phải tốn công mò đường một cách vô ích nữa. Nguyên do là vì chiều hôm qua không có tiết và không cần phải gấp gáp tìm Tiên Dược nữa nên Schwarz khá rảnh rỗi. Hắn dùng thời gian này để đi dạo một vòng quanh Stellar, ghi nhớ thứ tự các phòng học và vẽ lại bản đồ sơ bộ của học viện để những ngày sau không phải tốn hơi sức tìm phòng hay bản đồ.
Bước tới giảng đường có ký hiệu viết tắt trùng với ký tự ghi trên thời khoá biểu, Schwarz nhìn vào bên trong qua cửa sổ khép hờ. Tất cả giảng đường thông dụng cơ bản của Stellar được thiết kế theo dạng bậc thang thấp dần về hướng bục giảng, sức chứa từ tám mươi đến một trăm học viên. Về mặt này thì khá tương tự với những giảng đường đại học nổi tiếng mà Schwarz từng ghé qua trong những chuyến đi thực tế ở kiếp trước. Nếu có điều gì khác biệt thì đó là thay vì màn hình trình chiếu điện tử và bảng đen lớn thì Stellar sử dụng một tấm bảng ma thuật vừa có thể sử dụng phấn để viết vừa có thể trình chiếu để phục phụ cho những nhu cầu khác.
Ma thuật quả nhiên rất tiện lợi, Schwarz âm thầm cảm thán. Hắn đã nhìn thấy khung cảnh này nhiều lần khi chơi tới những màn có cảnh nền là giảng đường, nhưng được trải nghiệm thực tế là một cảm giác hoàn toàn khác với khi nhìn qua màn hình.
Nhưng tại sao... Giảng đường lại đầy ắp học viên như vậy?
Trước khi đến, Schwarz đã kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ ma thuật treo bên ngoài dãy phòng học này, lúc đó còn tận hơn nửa giờ mới đến thời điểm lên lớp. Cho dù hắn có đi chậm cỡ nào thì cũng không mất tới tận nửa giờ chứ? Nhìn ra hành lang và sân trường, vẫn có thể nhìn thấy hàng đống học viên tụ thành từng nhóm đi qua đi lại, nghĩa là hắn không sai, giờ học vẫn chưa bắt đầu mới đúng.
Trên bục giảng cũng đâu có người.
Đè cái dự cảm không lành vừa nổi lên trong lòng xuống, Schwarz đẩy cửa bước vào trong.
"Schwarz Skywalker... Hắn còn dám lên lớp sao?"
"Không sợ bị trả thù? Gan cũng to đấy.
"Hôm qua không tới, còn tưởng là trốn mất dạng rồi."
"..."
Không có gì lạ, khi Schwarz xuất hiện trong giảng đường, hàng loạt ánh mắt đổ dồn vào hắn và những tiếng bàn tán xen lẫn giữa ác ý cùng thương hại lại bắt đầu nổi lên. Schwarz giả vờ bị điếc và bỏ ngoài tai tất cả những tiếng xì xầm đó. Hôm nay hắn tới đây để học ma thuật, không phải để đấm nhau. Tuy nhiên, kể cả khi Schwarz đã tìm được một chỗ ngồi trong góc lớp, âm thanh hỗn tạp đó vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
"Schwarz Skywalker!"
Thẳng tới khi có một giọng trầm gọi tên hắn phát ra từ phía bục giảng thì những tiếng xì xầm mới nhỏ dần rồi tắt hẳn, tất cả đều hướng mắt của mình vào bục giảng. Schwarz cũng không ngoại lệ, nói sao thì giọng trầm đó cũng gọi đích danh hắn mà. Chỉ là hắn không thấy chủ nhân giọng nói đâu... Chẳng lẽ bục giảng biết nói?
Không để Schwarz đoán mò đoán non, thắc mắc của hắn lập tức được giải đáp. Từ phía sau bục giảng, một người đàn ông thấp bé với cái bụng phệ và quả đầu hói mất một nửa bước ra. Bởi vì còn thấp hơn cả bục giảng mà khi nãy Schwarz mới không thể nhìn thấy lão. Hắn không nhận ra lão già này cho nên chắc lão chỉ là một nhân vật quần chúng không mấy quan trọng trong cốt truyện Academy Legacy.
"À không, cậu đâu còn là Skywalker nữa, gọi cậu như thế là một sự sỉ nhục lớn đối với Skywalker. Còn không mau xuống đây!"
Lão già thấp bé vuốt bộ ria mép của mình, mỉm cười khinh khỉnh trong khi đôi mắt sắc lẹm thì nhìn chằm chằm vào Schwarz mà không thèm che giấu ác ý.
Loại người mạt sát học viên như vậy cũng được đứng trên giảng đường à?
Chắc không phải là quý tộc thuộc phe ủng hộ thằng anh trai của hắn đấy chứ?
"Quả nhiên cái thực tại này không muốn để mình được yên."
Thì thầm tự nói, Schwarz rời khỏi chỗ ngồi, bước xuống bục giảng trong tâm trạng không vui vẻ gì cho cam.