Từ Nam Thành đến Hoành Điếm, cần phải ngồi tàu cao tốc đến Nghĩa Ô, sau đó đón xe lửa hoặc xe buýt mới có thể đến được trường quay Hoành Điếm.
Ga tàu cao tốc đầy người chen chúc xô đẩy, Bì Dập An đeo ba lô trên vai ngồi ở khu nhà chờ chơi điện thoại, vì để thuận tiện cho việc đi lại, cô mặc trang phục vô cùng thoải mái, quần jean và áo T shirt trắng, chân mang giày trượt ván, vừa nhìn thì giống y hệt như một sinh viên đại học, chỉ là rốt cuộc một dáng vóc tiêu chuẩn như vậy, rõ ràng quần áo đơn giản cũng bị cô làm cho mang phong cách siêu mẫu hết mức.
Giáo viên dạy vẽ tranh của Lạc Nhất tổ chức cho một đám học sinh đi thực hành ở Phật đường cổ trấn Nghĩa Ô, khi hắn thấy Bì Dập An ở khu nhà chờ, còn cho rằng bản thân mình hoa mắt, lại muốn tiến đến nhìn kỹ hơn thì đám hành khách mang theo túi lớn túi nhỏ phía sau cứ liều mạng chen chúc, đi phía trước hắn là một thai phụ, cho nên đành phải ổn định thân mình trước, cố gắng không để ngã vào người ta.
Sau khi ổn định xong, định tìm lại thì đã không còn thấy bóng dáng Bì Dập An đâu nữa.
Trương Nhiễm hai tay quơ quơ trước mắt Lạc Nhất, tươi cười hỏi: “Lạc Nhất, nhìn cái gì vậy?”
Lạc Nhất nhíu mày, hắn rất phiền lòng Trương Nhiễm này, đi đến chỗ nào cũng đều có cô ta, nhìn chằm chằm hắn y như nhìn chằm chằm ăn trộm, vì thế liền nói câu không có gì rồi tìm một chỗ ngồi ngồi xuống.
Hà Tây Mạc xuyên qua dòng người chen chúc đến bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai hắn, trêu đùa nói: “Sao lại vô tình như vậy, cậu không phát hiện Trương Nhiễm người ta sắp khóc rồi à, tốt xấu gì cũng là một bông hoa của lớp hội họa chúng ta, cho dù là có kém hơn so với nữ thần của cậu đi nữa...”
Lạc Nhất lúc này không rảnh dong dài với hắn, ngơ ngẩn nói: “Lão Hà, hình như vừa rồi tớ thấy cô ấy.”
“Ai?”
“Cô ấy.”
“A? Nữ thần đúng không!” Hà Tây Mạc hô to một tiếng, thế là ánh mắt của mọi người bên cạnh đều tập trung về phía hắn, đặc biệt là Trương Nhiễm, dường như nghiêng cả thân mình về phía bên này để nhìn cho rõ.
Lạc Nhất che miệng hắn lại: “Kêu lớn tiếng như vậy làm gì? Chưa đủ mất mặt hay sao!”
Hà Tây Mạc kéo tay hắn xuống, vẫn còn chút kích động, nhưng lại nỗ lực thấp giọng hỏi: “Gặp được thì vì sao lại không chào, ở đâu vậy? Tớ cùng cậu đi tìm?”
Hắn thực sự muốn nhìn một chút nữ thần của Lạc Nhất, rốt cuộc là có nhan sắc kiểu gì mà có thể khiến cho Lạc Nhất bị lăn lộn đến mức biến thành cái dạng ngây dại như thế, quả thật là đủ thần kỳ.
Lạc Nhất bả vai rũ xuống, hắn hơi há mồm, nửa ngày mới nói được mấy chữ: “... Tớ không dám.”
Bắt đầu kiểm tra vé tàu, lúc Bì Dập An đưa vé thẻ quét lên máy kiểm thì Cố Duyên lại gọi điện thoại tới một lần nữa, cô mang tai nghe vừa nhận điện thoại vừa đi vào trong, còn định đưa tay kia ra rút vé xe ra thì sơ ý một chút trượt tay, di động liền bị quăng ra mặt đất.
Không kịp thời gian đã khiến cô vô cùng bực bội, những người phía sau thì vẫn cứ liên tục thúc giục, lúc này đột nhiên có một bàn tay giúp cô nhặt điện thoại từ trên mặt đất lên.
Là Lạc Nhất, hắn nỗ lực kéo ra một nụ cười trước mặt cô, gọi một tiếng: “Chị.”
Dây cắm của tai nghe đã bị rút ra khỏi điện thoại di động, Bì Dập An kéo tai nghe ra, có thể nghe rõ giọng Cố Duyên bên kia, Hắn không biết có chuyện gì nên lo lắng: “Lên xe rồi sao? Sao không nói lời nào vậy?”
Bì Dập An nói một câu có việc rồi gọn gàng, dứt khoát cúp máy, từ cái hôm nói rõ trắng đen hôm đó thì cô chưa từng gặp lại Lạc Nhất, hôm nay lần đầu tiên, đột nhiên gặp lại như vậy cô cũng có chút kinh ngạc, gật gật đầu, rồi liền mắt nhìn thẳng phía trước, bỏ đi mất, cũng không hề cho thêm một ánh mắt nào Lạc Nhất.
Hà Tây Mạc nghẹn họng nhìn cảnh tượng này trân trối, cảm thán: “Chính là cô ấy rồi, ông trời ạ, thật đủ lạnh lùng cao ngạo.”
Lạc Nhất nhìn bóng dáng tự nhiên phóng khoáng kia, lần đầu cảm thấy không biết phải làm sao, cơ hồ là đứng chết lặng một phút đồng hồ, sau đó hắn lại đột ngột đuổi theo.
Có lẽ trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp, Lạc Nhất nhìn chỗ mình ngồi, bên cạnh chính là Bì Dập An đã yên vị ngồi đó.
Là ba chỗ ngồi liên tiếp nhau, Bì Dập An ngồi ở trong cùng, tiếp theo là Lạc Nhất, lúc hắn ngồi xuống bên cạnh, Bì Dập An vẫn không hề nhìn thấy cúi đầu chơi điện thoại, không biết là đang chơi gì, tai nghe lại nhét trong tai, rõ ràng bộ dáng không muốn giao lưu với người khác.
Lạc Nhất ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu gối, khẩn trương moi moi móng tay, hồi lâu sau mới lấy hết can đảm kêu một chữ “chị”, cũng mặc kệ Bì Dập An rốt cuộc là có nghe thấy hay không, chỉ tập trung vào bài nói của mình.
Hắn thao thao bất tuyệt, từ rất xin lỗi bắt đầu, rồi lại không biết làm cách nào để kết thúc, người hành khách ngồi bên trái hắn còn luôn tưởng hẳn đang lầm bầm lầu bầu gì đó, cho nên vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt khi nhìn một kẻ điên, còn nghĩ thầm trong đầu thiếu niên nhà ai mặc mũi sáng sủa như thế, mà lại bị tâm thần.
Bì Dập An sao có thể không nghe thấy, chỉ là cô không muốn để ý đến hắn, nhưng kiểu của Lạc Nhất là chị không quan tâm thì tôi sẽ nói mãi, cho đến khi cô không mở miệng không được mới thôi.
“Được rồi, trước giờ tôi không hề phát hiện là cậu có thể nói nhiều đến như vậy?” Bì Dập An kéo tai nghe ra, bất đắc dĩ nói.
Lạc Nhất hai mắt phát sáng, đáng thương vô cùng nói: “Chị, rốt cuộc chị cũng chịu nói chuyện với tôi.”
Bì Dập An ừ một tiếng, hắn lại mềm mại hỏi: “Vậy chị có thể tha thứ cho tôi không?”
Bì Dập An căn bản là không trách hắn, làm sao có thể nói tha thứ hay không, sở dĩ cô tỏ thái độ này với Lạc Nhất, là bởi vì cô hoàn toàn không có hứng thú với hắn, chứ không phải vì bất cứ điều gì khác.
Nhưng anh bạn nhỏ này lại hết sức chờ mong nhìn cô, cô đành đơn giản gật đầu, cũng không muốn phí thời gian nói nhiều với hắn để làm gì.
Từ chỗ này đến Nghĩa Ô phải còn hơn 2 tiếng đồng hồ. Lạc Nhất giống như vẫn còn có rất nhiều điều muốn nói, Bì Dập An mở WeChat nói chuyện phiếm với Thập Nhị, căn bản là không nghe thấy hắn đang nói gì, chỉ thỉnh thoảng máy móc trả lời ừ à.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Lạc Nhất, rốt cuộc mới ý thức được người này căn bản là không thèm để ý đến mình. Hắn đẩy đẩy cánh tay Bì Dập An chuẩn bị làm nũng: “Chị...”
Bì Dập An cuối cùng cũng thấy quá phiền phức, cô cau mày thấp giọng nói với Lạc Nhất: “ Tôi tha thứ cho cậu không có nghĩa là chúng ta có thể quay lại mối quan hệ trước đây, Lạc Nhất, cậu nên hiểu rõ điều này những lời tôi đã nói với anh của cậu, bây giờ tôi sẽ nói lại một lần với cậu từ nay về sau, chúng ta không cần phải liên lạc với nhau nữa, coi như không hề quen biết đi, suốt cả đoạn đường này, làm phiền cậu im lặng dùm tôi được không?”
Lúc này, tàu cao tốc đã đến trạm Hàng Châu, hành khách bên trái Lạc Nhất xuống xe, chỗ đó bây giờ trống không, không có ai ngồi, Trương Nhiễm tay mắt lanh lẹ vội vàng di chuyển vị trí, đặt mông ngồi xuống.
Cô ta không hề nhận thấy được không khí giữa Lạc Nhất và Bì Dập An đang hết sức kỳ lạ, chỉ nghe Hà Tây Mạc nói bọn họ là người quen, lại thấy Bì Dập An xinh đẹp như vậy, trong lòng liền dâng lên cảm giác nguy cơ, vì thế không biết đầu không biết đuôi liền chào hỏi Bì Dập An: “ Chào chị, tôi là bạn học trong lớp hội họa của Lạc Nhất, chị và anh ấy là quan hệ gì? ”
Bì Dập An trong lòng vốn dĩ đã có một ngọn lửa bực bội, bây giờ lại nhìn thấy một con nhóc không có ý tốt chạy đến gây sự, sao có thể nhịn được, vì thế giọng điệu cực kém nói: “Tôi là mẹ nó!”
“Trương Nhiễm, chỗ của cậu là chỗ này sao, cậu chạy lên đây làm gì?” Lạc Nhất Cũng đang vô cùng bực bội, vì thế cơn giận của hai người này hoàn toàn trút lên người Trương Nhiễm.
Trương Nhiễm vốn dĩ đã bị Bì Dập An nạt một câu làm cho vẻ mặt mơ màng, sau đó lại còn bị những lời của Lạc Nhất tuông ra làm cho cô ta cảm thấy vô cùng uất ức, vì thế, chớp chớp mắt khóc òa lên.
Hai người lại ầm ĩ lên, nhưng bởi vì bây giờ trong xe có không ít người đang nói chuyện, do đó cũng không hấp dẫn sự chú ý quá lớn.
Lúc này Cố Duyên lại gọi điện thoại tới, cô không phải là một đứa bé ba tuổi, hắn còn sợ cô bị lạc hay là đang ở trên đường lại đổi ý hay sao?
Liên tục gọi điện thoại thúc giục, mặc kệ Lạc Nhất và vị bạn học nữ kia của hắn nói gì, Bì Dập An lướt qua hai người này đến đuôi tàu nghe điện thoại.
Nói chuyện điện thoại hơn 10 phút thì tàu cao tốc đã đến Nghĩa Ô, Bì Dập An đứng lối ra, cửa vừa mở ra cô liền lập tức xuống xe, Cố Duyên bảo trợ lý lái xe đến đón cô, hiện giờ đã ở bên ngoài nhà ga.
Lúc Lạc Nhất còn đang quay tới quay lại tìm cô thì Bì Dập An đã ra khỏi trạm.
Trợ lý của Cố Duyên lần trước cô đã từng gặp qua, cho nên cũng không tồn tại cảm giác xa lạ cho lắm. Vừa mới ra khỏi trạm thì đã gặp được nhau, cậu ta vội vàng chạy đến gọi chị An.
Bì Dập An sửng sốt, người trợ lý này cũng xấp xỉ bằng cô kêu chị An thực sự có vẻ hơi kỳ cục, nhưng cũng khách khách khí khí nói với người ta: “Anh gọi tôi là Bì Dập An được rồi.”
Người trợ lý cười cười nói được thôi, sau đó chuẩn bị đón lấy hành lý của Bì Dập An bỏ vào cốp xe. Cậu ta đã hầu hạ các nghệ sĩ một thời gian dài, vẫn luôn chứng kiến các cô gái vừa ra khỏi cửa đã hành lý túi lớn túi nhỏ, đồ trang điểm đầy cả một vali, không ngờ rằng Bì Dập An chỉ có một cái ba lô đeo ở trên lưng là được, điều này khiến hắn không có việc gì để làm cả.
Xe ngừng trước cửa một tiệm cơm cách nhà ga khoảng 50m, Bì Dập An vừa định kéo cửa xe tự mình đi ra, thì từ bên trong đã vươn một bàn tay ra túm lấy cô vào.
“Sao anh lại tới đây?” Bì Dập An ngơ ngác nhìn Cố Duyên.
Cố Duyên còn chưa nói lời nào thì người trợ lý trên ghế điều khiển đã xen vào: “Từ khi cô có ý định đến đây thì A Duyên đã không thiết ngày đêm, hoàn thành các cảnh quay, vất vả lắm mới có thể đuổi kịp tiến độ. Sau đó đã xin đạo diễn nghỉ phép để ở cùng với cô.”
Cố Duyên ho khan hai tiếng, trong cái nhìn chăm chú cười cười của Bì Dập An mà đỏ mặt, làm bộ tức giận hô một tiếng tên người trợ lý.
Trợ lý cũng không sợ, cười cười nói tôi lập tức câm miệng, rồi thành thành thật thật lái xe.
Bì Dập An xoa xoa đầu Cố Duyên, cô nàng muốn làm như vậy từ rất lâu trước kia, tóc hắn rất nhiều hạt nhìn trông cứ như lông xù xù rất thú vị, “ Thực ra, không cần phải như vậy, công việc của anh bận rộn, em chìu theo anh là được rồi.”
Cố Duyên nắm lấy tay Bì Dập An trong lòng bàn tay mình, cười cười nói: “Công việc của em cũng rất vất vả.”
Ngụ ý là Bì Dập An có thể dành thời gian tới đây hắn đã vô cùng vui vẻ, nhưng người này từ trước đến nay đều tẻ nhạt, không thích nói nhiều, đặc biệt là ở trước mặt Bì Dập An, càng ăn nói vụng về.
Với thân phận của Cố Duyên, hai người đương nhiên là không thể đến những nơi công cộng dạo chơi, đi bát phố hoặc là các khu du lịch ngắm cảnh đều không hợp lý, điều này đối với các cô gái bình thường thì tất nhiên sẽ không vui vẻ, nhưng Bì Dập An đâu phải là cô gái bình thường, yêu đương với Cố Duyên, cô đã mang sự sung sướng của thân thể đặt lên trên việc vui vẻ tinh thần, hoặc là có thể nói, chỉ cần cung cấp đủ “dục vọng ăn uống”, cho cô thì tự nhiên cô sẽ toàn thân thoải mái.
Trợ lý liếc liếc vào kính chiếu hậu, Cố Duyên nâng mặt Bì Dập An hôn đến quên hết trời đất, rõ ràng là cũng không có động tác gì khác thường, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy một mùi vị tính dục rất rõ ràng.
Một hồi cảm thán, Ngô Thành đã làm trợ lý cho Cố Duyên từ khi hắn mới vào nghề, không phải chưa từng gặp được các cô gái nửa đêm gõ cửa phòng hắn, từ nữ minh tinh đến nhân viên đoàn phim, trên có nữ thần của quần chúng phong tình vạn chủng ba mươi mấy tuổi đầu, dưới có khách mời đoàn phim, không một ai có thể vào cửa, cậu ta cũng từng hoài nghi Cố Duyên là gay, nhưng nam diễn viên tuyến hai điện ảnh lần trước cũng đã ngầm ám chỉ một cách rõ ràng thì Cố Duyên cũng không dao động, Ngô Thành thậm chí còn suy đoán Cố Duyên có thể là bị chứng lãnh cảm tính dục.
Không ngờ là, hắn chỉ không muốn đụng tới ly trà không thuộc về mình.
Ôi, ngành này có bao nhiêu lộn xộn mọi người đều rất rõ ràng, dưới nguyên tắc tối thượng của lợi ích thì giao dịch về thân thể là hình thức đơn giản, nhanh chóng và tiện lợi nhất, vào nghề cũng đã lâu, cho nên căn bản không hề cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, ngủ một lần là có thể đổi được một vai, nói không chừng còn là vai chính, từ đây về sau phong quan vô hạn, tài khoản ngân hàng cũng có thể bị nhét đến tràn đầy, nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy rất có lợi, đa số mọi người trong cái ngành này cũng đều như thế.
Nhưng Cố Duyên lại nằm trong số ít, cũng không có cách nào khác, người ta là ông trời ưu ái thưởng cơm ăn, đã có nhan sắc lại còn có thực lực, tuổi còn nhỏ đã được đề cử Ảnh Đế, tuy rằng cuối cùng cũng không đoạt giải nhưng ngày tháng của hắn còn dài, nói không chừng một lúc nào đó có thể gặp được kịch bản tốt, đạo diễn danh tiếng, hơn nữa lại còn có Hoàng Sơn làm người đại diện, thì khả năng nhận thưởng là trong tầm tay.
Ngô Thành cũng có chút lo lắng, kỳ thật Cố Duyên không nên yêu đương vào lúc này, Hoàng Sơn bên kia nếu biết chuyện, tuyệt đối sẽ gậy đánh uyên ương, chia rẽ hai người, nhưng tiền lương của Ngô Thành là do Cố Duyên phát, Ngô Thành cũng chỉ có thể thay hắn gánh chuyện này.
Từ Nghĩa Ô đến Hoành Điếm, chỉ cần lái xe khoảng một tiếng đồng hồ là có thể đến, dọc trên đường đi Ngô Thành trong lòng vẫn luôn cân nhắc làm thế nào để qua mặt Hoàng Sơn, cho nên cũng không nghe thấy Cố Duyên và bạn gái nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy hai người anh hôn em một cái, em hôn anh một cái, ngọt ngào vô cùng, cũng không rảnh để ý đến người khác.