Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1725



Anh chưa cởi giày da ra, áo khoác dài trắng trên người cũng chưa cởi, cứ mặc như vậy làm tổ trên ghế sô pha, hai tay ôm ngực, cảm gần như chống vào ngực, đôi mắt hoa đào nhầm chặt cho đến khi có tiếng bước chân đi đến trước mặt anh, anh mới từ từ mở mắt ra Nhưng tốc độ rất chậm, giống như phải tốn ra nhiều sức lực mới mở ra được.

Bốn mắt nhìn nhau, Trương Tiểu Du xấu hổ giải thích: “Vừa rồi lúc xuống xe, em không cấn thận để chìa khóa xe ở trong túi!”

“Vậy sao” Trần Phong Sinh khẽ động miệng.

Chỉ hai chữ như vậy, anh giống như rất mệt, hầu kết lăn lên xuống mấy lần, lồng ngực hơi hổn hến, hơn nữa giọng nói của anh vẫn rất khàn.

Thấy sắc mặt anh có chút kỳ lạ, ánh mắt cũng rã rời hơn trước rất nhiềt khó mà điều chỉnh tiêu điểm, Trương Tiểu Du cau mày, không khỏi hỏi: “Cầm thú, anh bệnh rồi phải không?”

Trần Phong Sinh dùng cánh tay đỡ lưng dậy khỏi ghế sô pha.

Trương Tiểu Du thấy vậy, vươn tay đặt nhẹ lên trán anh, lập tức khẽ hô lên: “Sao lại nóng như vậy!”

Trần Phong Sinh lắc lắc đầu, vừa rồi lúc bàn tay nhỏ bé của cô dán ở trên da, giống như trong sa mạc nóng bỏng cuối cùng cũng đón chào được một chút mát lạnh, anh kéo khóe môi từ sau khi từ Nam Phi trở về, anh hay bị cảm nhiều lần, chắc không có chuyện gì lớn đâu!”

Sao có thể không có chuyện gì lớn chứ?

Trương Tiểu Du cuộn ngón tay lại, để lại nhiệt độ cực nóng đến dọa người trên đó: “Nếu anh thế này phải quay lại bệnh viện để hạ sốt th “Anh không muốn trở lại bệnh về nữa” Trần Phong Sinh khàn khàn nói.

Ngực Trương Tiểu Du căng lại.

Cô biết, anh bây giờ không muốn trở lại bệnh viện là vì bà ngoại đã rời đi..

Trương Tiểu Du chỉ đành quay lại nói: “Vậy trong nhà chắc là có thuốc hạ sốt chứ? Anh uống hai viên nhé!”

“Chắc có!” Cánh tay Trần Phong Sinh khoác lên mặt, khó chịu ngả người ra Sau.

Thấy vậy, Tang Hiểu vốn dĩ chỉ muốn đi vào trả chìa khóa xe rồi rời đi chỉ đành phải siết chặt ngón tay, xoay người đi vào phòng ngủ.

Đi thẳng vào trong, mở ngăn tủ bên cạnh cửa sổ ra, tìm thấy tủ thuốc ở vách ngăn phía dưới cùng, quả nhiên nó vân được đặt ở chỗ cũ, cô ngước mắt lên nhìn xung quanh, thật ra lúc mới bước vào cô đã nhận ra sự bày biện trong phòng không hề thay đổi Cho dù là đồ vật nhỏ bé, cũng được giữ nguyên chỗ ban đầu của nó.

Tuy nói nửa năm nay anh đều ở Đồng Văn, nhưng trong nhà lại không có bụi bặm gì cả, chỉ cho người khác cảm giác thiếu hơi người mà thôi.

Trương Tiểu Du nuốt nước bọt, ở trong tủ thuốc tìm thấy hai viên thuốc hạ sốt, sau đó cô xoay người đi vào phòng bếp để rót một cốc nước ấm rồi đi ra ngoài Cô cúi người đến, đưa viên thuốc và cốc nước qua: “Cầm thú, anh uống thuốc đit”

“Được!” Trần Phong Sinh khản giọng đáp. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn anh ngửa đầu nuốt thuốc xuống, Trương Tiểu Du cau mày: “Anh nắm trên ghế sô pha thế này không được, anh về phòng ngủ năm đi!”

“Ừm” Trần Phong Sinh gật đầu, lúc này anh giống như một con rối bị giật dây, chậm chạp nghe theo lời sai khiến, nhưng vì bị ốm mà hành động của anh hơi đờ đẫn, nửa ngày mới đứng dậy từ ghế sô pha sau đó di chuyến đến phòng ngủ.

Trương Tiểu Du thấy bước chân của anh không vững chắc, phân vân hai giây rồi tiến lên đỡ lấy anh.

Ngón tay chạm vào cánh tay rắn chắc của anh, không biết có phải vì nhiệt độ trên đó không mà khiến cả trái tim cô như bị bỏng, nhất là chiếc giường lớn quen thuộc càng lúc càng gần, ở đó có quá nhiều hồi ức dây dưa…

Cô dìu anh lên trên giường, chỉ cởi bỏ áo dài trắng và áo ngoài ra rồi kéo mền đến bên cạnh.

Thấy khuôn mặt đẹp trai kia càng thêm đỏ ửng, Trương Tiểu Du xoay người đi vào toilet lấy khăn nhúng nước lạnh đi ra, đắp lên trán anh.

Vì bị sốt mà bọt trắng đã hiện lên trên môi anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.