Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1724



Cô thở dài trong lòng, cố gắng tập trung tinh thần lái xe ổn định.

Vào lúc cao điểm nên trên đường có chút tắc đường, đợi đến lúc chạy xe đến tiểu khu chung cư Lâm Giang thì đèn đường đã liên tiếp được bật lên.

Rời đi nửa năm, lại lần nữa trở về nơi quen thuộc nhưng đã có chút xa lạ này, thấy những kiến trúc xung quanh này không khỏi khiến Trương Tiểu Du nắm chặt vô lăng trong tay.

Cô có cảm giác sợ hãi khi đến gần với nơi cũ một cách không giải thích được.

Cuối cùng sau khi dừng xe, Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh thì nhìn thấy anh đã ngủ say từ lúc, vẫn duy trì tư thế đó, đôi mắt hoa đào đã nhắm chặt, nếp nhăn giữa lông mày anh hẳn sâu.

Cô nhẹ giọng thăm dò hô lên: “Cầm thú, đến rồi!”

Trần Phong Sinh mờ mịt mở mắt ra, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm!” Trương Tiểu Du gật đầu đến tồi sao?”

Trần Phong Sinh căng môi nói lời cảm rồi tháo dây an toàn ra.

Trương Tiểu Du theo anh xuống xe, sau khi nhìn theo bóng dáng cao ngất tiến vào trong tòa nhà của anh rồi xoay người định rời đi, muốn bước đến cổng tiểu khu để gọi xe taxi trở về.

Còn chưa đi được hai bước thì điện thoại vang lên.

Cô rút điện thoại ra, trên màn hình hiện lên ba chữ “Dịch Kỳ Nhiên”, Trương Tiểu Du chấp nhận rồi đặt đến bên tai, nghe thấy giọng nói dịu dàng của chồng chưa cưới truyền đế! Kỳ Nhiên, xin lỗi anh, vốn dĩ hôm nay đã nói sẽ đến nhà anh hỏi thăm dì và chú, vậy mà lúc ở trên xe đột nhiên bỏ đi như thế, sau khi anh về nhà đã truyền lời xin lỗi cho bọn họ giúp em chưa, bọn họ có mất vui không?”

“Em yên tâm, anh đã thay em truyền lời rồi, bọn sẽ không để ý đâu!” Dịch Kỳ Nhiên ôn hòa nói.

“Vậy thì tốt, thật sự xin lỗi anh! Trương Tiểu Du không nhịn được xin lỗi tiếp.

“Không sao mà, đừng để trong lòng” Dịch Kỳ Nhiên dịu dàng cười, lập tức dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp một câu: “Cá nhỏ, là… là bà ngoại của Trần Phong Sinh qua đời sao?”

“Ừm..” Trương Tiểu Du mím môi.

Nhắc đến bà ngoại đã rời đi, trong lòng cô rất khó chịu, những theo đó cô cũng nghĩ đến điều gì đó, cô lo lắng hỏi: “Kỳ Nhiên, anh có tức giận không? Lúc bà ngoại còn sống đối với em cực kỳ tốt, em vẫn luôn tôn trọng và thân thiết với bà cụ…

Dịch Kỳ Nhiên cười nói: “Sao có thể chứ, hai người đã từng trải qua một cuộc hôn nhân, những chuyện này đều không thể tránh được, chuyện bà cụ qua đời lớn như vậy em thật sự nên đến thăm, anh có thể hiếu được!”

“Kỳ Nhiên, cảm ơn anh!” Trương Tiểu Du nói từ tận đáy lòng.

Kết thúc cuộc gọi, lúc cô cất điện thoại vào trong túi đột nhiên phát hiện chìa khóa xe vẫn còn ở trong đây.

Bởi vì xe không có chìa khóa không thể đi vào, nên lúc đó cô đã tiện tay cất vào trong túi.

Nghĩ đến ngày mai anh vẫn phải xử lý chuyện hậu sự của bà ngoại, nhất định sẽ cần phải lái xe. Trương Tiểu Du đành phải cầm chìa khóa xe quay lại đường cũ, tiến vào tòa nhà giống như anh lúc nấy.

“Đinh!”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Trương Tiểu Du bước ra.

Trở về chốn cũ khiến cô không khỏi bất giác thở dài một hơi, bước chân dừng trước cửa chuẩn bị gõ cửa thì mới phát hiện cửa chống trộm không đóng chặt, còn đế lại một khe hở mở ra ở đó, rõ ràng là chủ nhân căn nhà đã quên đóng kín nó.

Nghĩ đến lúc anh vừa xuống xe giống như một linh hồn đang phiêu đãng trong bóng tối, Trương Tiểu Du cau mày, vươn tay nhẹ nhàng mở cửa ra.

Đặt chìa khóa trong lòng bàn tay xuống tủ ở lối vào, cô ở cửa thăm dò kêu bên trong không có động tĩnh gì, do dự một lúc, cô kéo dép lê bước vào trong.

‘Vừa đi qua cửa ra vào thì nhìn thấy Trần Phong Sinh đang năm nghiêng trên ghế sô pha.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.