Nghiêm Thanh Viên ở nhà Cố Hãn Hải mấy ngày, còn ba bốn ngày nữa đến khai giảng thì về nhà.
"Chơi đủ chưa?" Nghiêm Trạch Thanh về đến nhà chuẩn bị vào thư phòng làm việc thì nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên ngồi trong thư phòng, "Không phải em nói muốn sửa sang lại một chút phòng ngủ sao? Lúc em không ở nhà mấy ngày nay đã sửa lại xong hết rồi."
"Anh hai ơi!" Nghiêm Thanh Viên gọi tên Nghiêm Trạch Thanh một cách trịnh trọng.
"Cái gì?" Nghiêm Trạch Thanh đặt công việc y định làm xuống, ngồi trước mặt Nghiêm Thanh Viên, y đã quá quen thuộc với đứa em trai này của mình, quen thuộc đến mức nghe mỗi một giọng điệu của cậu là biết trạng thái hiện tại của Nghiêm Thanh Viên.
Giữa anh em bọn họ thật ra không giương cung bạt kiếm* như vậy, sau khi bản thân thấy được nội dung trong sách, tất cả những chi tiết Nghiêm Trạch Thanh quan tâm cậu đều được Nghiêm Thanh Viên từng chút một đào ra.
* 剑拔弩张: Trong trạng thái sẵn sang chiến đấu, sẵn sàng lao vào bem nhau bất cứ lúc nào.
"Anh hai ơi, em muốn nói với anh một việc, trước khi nói em muốn nói xin lỗi với anh hai."
"Ừm." Trên mặt Nghiêm Trạch Thanh không lộ vẻ gì, trong lòng đã bắt đầu tính toán Nghiêm Thanh Viên gây ra phiền phức lớn cỡ nào, mới có thể đứng đắn như vậy.
"Trước khi em đến ở nhà Cố Hãn Hải, em đã gọi điện thoại cho ba, em nói với ba..." Nghiêm Thanh Viên hít sâu một hơi, "Em định sau khi lên cao trung thì sẽ ra ngoài ở một mình."
Bầu không khí nháy mắt cứng lại, đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn Nghiêm Trạch Thanh tức giận với cậu, nhưng vẫn luôn không có câu trả lời.
Nghiêm Thanh Viên: "?"
Nghiêm Trạch Thanh: "Sau đó thì sao?"
Nghiêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người: "Anh hai không tức giận sao?"
"Vì sao phải tức giận?"
Nghiêm Trạch Thanh hỏi ngược lại làm Nghiêm Thanh Viên ngơ ngác, cậu cũng không biết vì sao anh hai phải tức giận, chỉ theo bản năng cảm thấy có thể anh hai sẽ tức giận, hơn nữa không chỉ cậu nghĩ như vậy, Diêm Đàm cũng cảm thấy như vậy.
"Anh hai không ngăn cản em ra ngoài ở một mình sao?" Nghiêm Thanh Viên nửa tin nửa ngờ hỏi lại lần nữa.
"Muốn ở ký túc xá Nhân Giáo hay là gần đó? Em nói rõ địa điểm một chút để anh cân nhắc xem nên thuê hay trực tiếp mua lại." Nghiêm Thanh Viên bị thái độ cực kỳ thản nhiên của Nghiêm Trạch Thanh làm cho ngây người, Nghiêm Trạch Thanh lại nói tiếp, "Ít nhất ba phòng ngủ một phòng khách, nhà bếp và phòng tắm phải có, thay đổi người giúp việc thành tạm thời, hoặc người giúp việc bán thời gian, ba bữa ăn để người chuyên môn làm, nhất định phải có một phòng cho anh mới được, thỉnh thoảng anh sẽ qua đó ở lại một chút."
Nghiêm Thanh Viên nghe mà ngốc luôn: "Anh hai ơi?"
"Sao thế? Có vấn đề gì à?" Nghiêm Trạch Thanh hỏi.
"Không phải ạ, anh hai, em nói em muốn ra ngoài sống không phải ý này." Nghiêm Thanh Viên biết anh hai nhà mình chắc chắn là nghĩ nhầm rồi, lập tức tay chân luống cuống giải thích suy nghĩ của mình, bất lực nhìn Nghiêm Trạch Thanh nhíu mày nhìn mình chăm chú.
"Viên Viên, em đang nghĩ gì?" Nghiêm Trạch Thanh nghe xong liền trực tiếp hỏi, y không hiểu mục đích Nghiêm Thanh Viên làm như vậy là vì sao, "Độc lập cũng không phải chỉ cần sống những ngày vất vả."
"Em biết." Nghiêm Thanh Viên dời ánh mắt, không biết nên làm sao để tiếp tục vấn đề này.
"Cho dù là muốn tách rời Nghiêm gia, cũng không có nghĩa là chất lượng cuộc sống sẽ giảm, em là em trai của anh, anh tất nhiên sẽ quản em đến cuối cùng, chẳng lẽ năng lực của anh còn không đủ để cho em sống thoải mái ư?"
Nghiêm Thanh Viên ngây người, loáng thoáng cảm thấy anh hai nhà mình nói chuyện như vậy dường như có chút kỳ lạ.
"Anh hai..." Ở trong sách, sau này mặc dù thân phận của cậu bị phát hiện, cậu vẫn được ở lại Nghiêm gia.
Nhưng một phần rất lớn trong số đó đều xuất phát từ chủ ý của Nghiêm Trạch Thanh, cậu có thể hưởng thụ thân phận Nghiêm gia tiểu thiếu gia, nhưng ngược lại quản chế cậu càng thêm nghiêm khắc.
Anh hai như vậy Nghiêm Thanh Viên tuyệt đối tin tưởng y sẽ không bỏ rơi mình, nhưng Nghiêm Thanh Viên cũng không muốn ỷ lại được Nghiêm Trạch Thanh thiên vị rồi lại giống như trong sách không có mắt nhìn muốn làm gì thì làm.
"Em muốn thử chỉ có một mình em." Nghiêm Thanh Viên biết cho dù là lý do thì cũng không thể dừng lại được, mặc dù rất hèn hạ, nhưng cậu muốn lợi dụng một chút sự sủng ái của anh hai nhà mình dành cho cậu, "Anh hai, xin anh, từ nhỏ đến lớn em chưa từng trải qua cảm giác sinh hoạt cuộc sống của mình, khoảng thời gian em ở trong nhà Cố Hãn Hải chính là muốn chứng minh cho anh cả anh hai thấy cho dù em ở một mình cũng có thể."
Nghiêm Trạch Thanh nheo mắt lại, xem như đã hiểu rõ vì sao khoảng thời gian này Nghiêm Thanh Viên liên lạc rất ít với bọn họ, bản thân mỗi ngày đều nghe Diêm Đàm báo cáo lại không thấy em trai nhà mình liên lạc với mình, đương nhiên tâm trạng không thể tốt rồi.
"Trên đời này việc gì cũng có thể xảy ra, em không muốn trở thành người chỉ biết ỷ lại các anh, có lẽ em có thể có nhiều cơ hội hơn, cho nên em muốn thử xem." Nghiêm Thanh Viên nghiêm túc nói, tất cả những lời cậu nói có lẽ có chút vô lại*, nhưng đây quả thật là những điều cậu nghĩ.
Nghiêm Trạch Thanh trầm mặc, lúc này y an tĩnh nhìn Nghiêm Thanh Viên ngồi trên ghế dựa nhỏ.
Nghiêm Trạch Thanh rũ đôi mắt, dường như đang suy tư, Nghiêm Thanh Viên nhìn không ra y đang suy nghĩ gì, chỉ là đang trầm mặc.
Em trai nhỏ chưa bao giờ giỏi suy nghĩ giờ đây lại muốn rời khỏi Nghiêm gia, đây là một tín hiệu kỳ lạ.
Trong tín hiệu này, có lẽ đã xảy ra rất nhiều việc, y không biết, nhưng mà...
Nếu Nghiêm Thanh Viên thật sự nguyện ý nương theo cơ hội này để dần dần rời khỏi Nghiêm gia... Cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.
"Anh sẽ suy xét." Nghiêm Trạch Thanh nói.
"Được." Nghiêm Thanh Viên đột nhiên tiến lên dùng hai tay ôm lấy má Nghiêm Trạch Thanh, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt y, "Anh hai, em thật sự rất nghiêm túc!"
Nghiêm Trạch Thanh hơi ngẩng đầu, nhìn người đứng mặt y, thiếu niên nghiêm túc cố gắng muốn chứng minh bản thân, nháy mắt dùng đôi mắt dịu dàng nhìn cậu, "Anh biết rồi."
Mắt thấy Nghiêm Thanh Viên rời đi, Nghiêm Trạch Thanh hít một hơi thật sâu, tháo mắt kính xuống đặt trên bàn, ngón tay nhéo nhẹ mũi mình, đôi mắt hung bạo sắc bén vẫn luôn để lại ấn tượng với người khác nhắm lại.
"Trẻ nhỏ đều lớn nhanh như vậy sao?" Đôi mắt Nghiêm Trạch Thanh chậm rãi mở ra, tâm trạng rất phức tạp.
Đứa nhỏ lớn lên nhỏ nhắn mà y vẫn chăm sóc cẩn thận bây giờ đã bắt đầu có nghĩ của mình, tự mình băn khoăn.
Từ trước đến nay Nghiêm Trạch Thanh chỉ muốn đem Nghiêm Thanh Viên kiểm soát* trong tay, không cho cậu tiếp xúc quá nhiều, thật cẩn thận nâng niu nuông chiều, thậm chí đến Nghiêm Trạch Thủy cũng không cho phép chạm vào.
* 掌控: Điều khiển, kiểm soát, khống chế.
Nghiêm gia... Không phải nơi tốt lành gì.
Nghiêm Thanh Viên cũng không phải một đứa nhỏ thích hợp làm con cái của Nghiêm gia, tính cách mặc dù không cởi mở, trên thực tế lại rất tinh tế, nhạy cảm về mặt cảm xúc, đối xử với mọi người và mọi việc đều rất nghiêm túc.
Nhưng loại ưu điểm tinh tế và trọng tình cảm này không thích hợp với Nghiêm gia, cho nên khi lộ ra rất không đáng chú ý thậm chí rất không được chào đón.
Nhưng đây cũng là một điều đáng trân quý ở cái nơi lạnh nhạt không có tình thân gia đình này.
Nghiêm Thanh Viên còn nhỏ, bây giờ mới mười sáu năm tuổi, nhưng cũng đã đủ tuổi để gánh vác một phần trách nhiệm gia tộc.
Nghiêm Thanh Viên không làm được, cậu quá ngốc nghếch, một khi hơn hai mươi tuổi sau đó đến tuổi lập gia đình, khả năng tình cảm của cậu sẽ bị bỏ qua, mà cậu sẽ chuyển hướng sang liệu cậu có thể cống hiến gì cho Nghiêm gia hay không.
Vì vậy tương lai của Nghiêm Thanh Viên nhất định sẽ đi trên con đường liên hôn thương nghiệp, kết hôn sinh con với người phụ nữ phù hợp về mọi mặt nhưng không có tình yêu, vì Nghiêm gia mà góp một viên gạch.
Nghiêm Trạch Thanh đứng dậy, đi về phía giá sách, từ bên trong lấy ra một album ảnh, sau khi mở ra bên trong album ảnh đều là ảnh chụp Nghiêm Thanh Viên từ nhỏ đến lớn, là minh chứng y chứng kiến đứa nhỏ này trưởng thành.
Muốn rời khỏi Nghiêm gia...
Trước khi Nghiêm Thanh Viên đi trên con đường như vậy, phải để cậu có năng lực độc lập ra ngoài, rời khỏi Nghiêm gia.
Mặc dù bây giờ chưa phải lúc, nhưng nếu nhân cơ hội này, cũng không phải một chuyện xấu, lo lắng duy nhất của y cũng chỉ có liệu Nghiêm Thanh Viên có thể thích ứng cuộc sống như vậy hay không.
Nếu mọi thứ đã đến sớm như vậy, vậy thì làm tốt kế hoạch.
Nghiêm Thanh Viên có chút mất mát nằm lười biếng trên ghế nằm cạnh hồ bơi, mặc dù biết mọi việc không dễ dàng như vậy, nhưng bây giờ ít nhất anh hai cũng đã nói sẽ suy xét cũng không phải hoàn toàn không có chỗ đột phá.
"Tiểu thiếu gia, nhiệt độ không khí hơi cao, xin hỏi có cần một ít đồ uống không?" Quản gia Nghiêm gia đứng bên cạnh Nghiêm Thanh Viên cẩn thận hỏi.
"Chú Hứa." Nghiêm Thanh Viên xoay người từ trên ghế nằm ngồi dậy, ánh mắt trông mong nhìn Hứa Tam Tối*, "Chú nói xem anh hai có thể đồng ý đề nghị của cháu không?"
* 许三最: 最 trong nhất ấy, mà Hán Việt đọc là tối:>
Hứa Tam Tối là lão quản gia của Nghiêm gia, thời gian làm quản gia cho Nghiêm gia lớn gấp đôi tuổi của Nghiêm Thanh Viên, mọi việc ngày thường trong nhà và quyền lợi bốn bất động sản đều do ông quản lý, là người già Nghiêm gia.
Nghe xong lời Nghiêm Thanh Viên kể Hứa Tam Tối nghĩ rồi nghĩ: "Nhị thiếu gia vẫn luôn rất thương yêu tiểu thiếu gia, chỉ cần việc đó tốt cho tiểu thiếu gia, nhị thiếu gia đều sẽ nghiêm túc suy xét."
"Tốt cho cháu." Nghiêm Thanh Viên nghĩ rồi nghĩ, quả thật, mỗi khi anh hai làm việc gì cũng đều lấy cậu làm tiền đề để thực hiện, nghĩ đến mỗi lần như vậy cậu còn ghét anh hai thật sự là ngàn vạn không nên.
Hứa Tam Tối mỉm cười nhìn tiểu thiếu gia nhỏ nhất Nghiêm gia đang suy nghĩ cẩn thận, mặc dù đại thiếu gia năm đó được những người khác nuôi dưỡng nên khi được đón trở về thì không quá thân thiết với ông, nhưng nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia cũng coi như là ông nhìn lớn lên.
Nhị thiếu gia yêu thương tiểu thiếu gia là chuyện mọi người đã rõ như ban ngày, nhưng trên thực tế đã từng không phải như vậy.
Lúc còn rất nhỏ tiểu thiếu gia vì còn quá nhỏ, Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc lại bận công việc, trên cơ bản đều là người giúp việc mang theo, nhưng người giúp việc thân thiết như thế nào thì cũng chỉ là người giúp việc, ràng buộc huyết thống cuối cũng vẫn không cách nào xem nhẹ, tiểu thiếu gia thật ra rất bám dính nhị thiếu gia chưa bước vào tuổi thiếu niên.
Vẫn chỉ là đứa trẻ còn nhỏ nên chưa biết tình thân và trách nhiệm, đối với sự chủ động thân mật của Nghiêm Thanh Viên thật ra cũng không để ý lắm, thái độ và hành vi phiền chán* trước giờ chưa bao giờ thèm che giấu.
* 厌烦: phiền chán (vì phiền phức mà chán ghét).
Nhị thiếu gia đã từng là một đứa trẻ không có ý muốn bảo vệ mạnh mẽ như vậy, tương tự cũng không phải tính tình lạnh nhạt như vậy, y cũng từ ồn ào ầm ĩ, giống với tất cả những đứa nhỏ cùng tuổi khác thích chơi đùa khắp nơi, nghịch ngợm như một con khỉ.
Tất cả sự thay đổi, đến từ một lần bắt cóc.
Nhị thiếu gia ra ngoài chơi với bạn bè, còn tiểu thiếu gia tuổi nhỏ cũng đuổi theo nhị thiếu gia, hai đứa bị bắt cóc cùng nhau.
Lúc ấy khi Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc nghe được tin, mặc dù tức giận, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, không giống với tất cả những bậc cha mẹ muốn dùng tất cả để đổi con mình về, bọn họ quá mức bình tĩnh, thậm chí còn đâu vào đấy trao đổi các vấn đề cụ thể về việc trao đổi con tin với bọn bắt cóc, một bên lại nghiêm túc kết nối với cảnh sát, thậm chí còn làm hai đứa bé không cứu về được như dự định.
Ngoài tất cả dự liệu của mọi người đó là, nhị thiếu gia trở về, chật vật không chịu nổi, cả người không sạch sẽ, y được một người có lòng tốt mang về báo cảnh sát ở ngoại thành.
Nhưng tiểu thiếu gia còn ở trong tay bọn bắt cóc, nhị thiếu gia sau khi trở về lo lắng muốn quay lại cứu tiểu thiếu gia.
Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc quá mức bình tĩnh, lúc ấy trong mắt nhị thiếu gia tuổi còn nhỏ, hoàn toàn đều là lạnh nhạt.
Cụ thể ở chỗ bọn bắt cóc đã xảy ra chuyện gì, bọn họ không biết gì hết, sau khi tiểu thiếu gia trở về liền bệnh nặng một trận, sau đó ký ức mơ hồ không nhớ rõ gì, mà nhị thiếu gia từ đầu tới cuối không cho bất cứ kẻ nào nói về việc bắt cóc kia một lần nào nữa.
Nhưng cũng bắt đầu từ khi đó, nhị thiếu gia thay đổi, bắt đầu bảo vệ tiểu thiếu gia quá mức, đồng thời...
Cũng trở nên càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng cố gắng hơn nữa không ngừng xa cách Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc.
Theo ông đây cũng không thể xem như một dấu hiệu tốt, nhưng bên trong gia hệ khổng lồ Nghiêm gia này, tình thân cũng không quan trọng như thế, nhị thiếu gia vì thời gian này mất đi sự sắc bén và nóng nảy, những thay đổi này là hoàn toàn bình thường có thể chấp nhận được trong mắt Nghiêm Kỳ Thúy và Tịch Hạc, huống chi cũng vì vậy nhị thiếu gia bắt đầu thể hiện thiên phú của y.
Cũng vì vậy từ đầu đến cuối không có ai có ý đồ muốn xoay chuyển cục diện này, tất cả cứ kéo dài như vậy đến hiện tại.
Chuyện này cũng không phải cấm kỵ, nhưng người giúp việc đều thay mới, hơn nữa thời gian trôi qua đã lâu, người bàn tán chuyện này rất ít nên dần cũng tự nhiên nhạt đi, rất nhiều người giúp việc mới tới chỉ coi như ngẫu nhiên đồn đãi nghe một chút.
Giữa nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia, có một mối ràng buộc chỉ bản thân nhị thiếu gia biết, bọn họ không ai có thể xen vào.
Lúc ăn cơm chiều Nghiêm Thanh Viên cuối cùng cũng có được câu trả lời của Nghiêm Trạch Thanh trên bàn ăn.
"Nếu phụ thân đã đồng ý, chắc là cũng có ý muốn cho em ra ngoài học cách độc lập, cũng chưa chắc là chuyện xấu, nhưng anh cần em ước định với anh mấy điều kiện."
"Điều kiện gì ạ?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Cứ ba ngày báo cáo một lần tình hình gần đây của những ngày nay, còn phải xem thành tích học tập của em, và giám sát cân nặng của em."
"Cân nặng?" Cả người Nghiêm Thanh Viên choáng váng.
"Chất lượng cuộc sống không tốt không thuận lợi cân nặng có thể sẽ giảm hoặc đột ngột tăng lên, một khi xuất hiện tình huống này anh bắt buộc phải nhúng tay vào cuộc sống của em, nếu xác định em đang gặp rắc rối khi sống một mình anh sẽ đưa em về lần nữa."
"Phải có một tiêu chuẩn chứ, lỡ như đột nhiên em muốn giảm béo hoặc tăng cân thì sao?" Nghiêm Thanh Viên hỏi.
"Anh sẽ bảo bác sĩ quy định tiêu chuẩn để đánh giá, chuyện này không cần em bận tâm lo lắng."
Nghiêm Thanh Viên rất phấn khích, nhưng muốn tỏ ra thành thục một chút, cầm lấy đũa trên bàn ăn và cong khóe miệng cười.
"Viên Viên về nhà rồi." Nghiêm Trạch Thủy vừa mới trở về, mặc dù ở cùng một công ty nhưng vì nội dung công việc không giống nhau nên thời gian tan làm của bọn họ sẽ khác nhau, điều đầu tiên Nghiêm Trạch Thủy làm khi nhìn thấy Nghiêm Thanh Viên là nở một nụ cười tươi thoải mái, "Cuối cùng cũng nhìn thấy Viên Viên đáng yêu của chúng ta rồi."
"Anh cả ơi, em muốn dọn ra ngoài ở." Nghiêm Thanh Viên một câu chào hỏi cũng chưa nói đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Không được." Nhưng Nghiêm Trạch Thủy không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp cự tuyệt, "Đừng nghĩ, không có khả năng."
"Vì sao ạ?" Nghiêm Thanh Viên cho rằng chỉ cần giải quyết được người anh hai vẫn luôn nghiêm khắc với cậu thì mọi chuyện sẽ dễ làm hơn, nhưng cho dù thế nào cũng không nghĩ đến vậy mà sẽ xảy ra vấn đề ở chỗ anh cả.
Nghiêm Trạch Thủy vẫn luôn buông lỏng đối với hành động của cậu, hơn nữa biết nội dung trong sách nên Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn cho rằng anh cả nhà mình đối với chuyện cậu đi hay ở sẽ không để ý như vậy, nhưng không ngờ tới anh chưa tự hỏi đã...
"Viên Viên năm nay mới vừa mười sáu tuổi, mười sáu tuổi còn chưa tới tuổi trưởng thành hợp pháp, còn cần người giám hộ, đương nhiên không được." Giọng điệu Nghiêm Trạch Thủy thật ra rất vững vàng, không gắt gỏng và ra mệnh lệnh, ngược lại bình tĩnh như vậy mới làm Nghiêm Thanh Viên cảm thấy Nghiêm Trạch Thủy căn bản sẽ không bao giờ cân nhắc để cậu chuyển ra ngoài ở.
"Nhưng rất nhiều người từ sơ trung đã bắt đầu ở trong trường mà?"
"Có sao?" Nghiêm Trạch Thủy hỏi, làm Nghiêm Thanh Viên nghẹn một chút, Nhân Giáo là trường học quý tộc, nhà ai mà không có xe đón xe đưa, đương nhiên sẽ không đặc biệt chuẩn bị ký túc xá, xin sử dụng ký túc xá mục đích không phải dùng để ở mà dùng để nghỉ ngơi thời gian ngắn, thậm chí còn cung cấp dịch vụ kiểu khách sạn.
"Nhưng các trường bình thường có rất nhiều học sinh nội trú."
"Nhân Giáo không phải trường học bình thường, em cũng không phải đứa nhỏ trong gia đình bình thường." Nghiêm Trạch Thủy vươn tay vỗ mái tóc Nghiêm Thanh Viên, "Ở nhà cũng không phải không cho em không gian tự do hoạt động, nếu không muốn gặp anh cả anh hai thì có thể đặc biệt cho em một không gian riêng, vì sao nhất định phải dọn ra ngoài ở?"
Giọng của Nghiêm Trạch Thủy vẫn dịu dàng, mang theo chút ý muốn dỗ người, nhưng rõ ràng nghe như đang thương lượng, lại hoàn toàn không cho từ chối.
"Anh cả vì sao nhất định không cho em ra ngoài ở?" Nghiêm Thanh Viên thật sự không thể hiểu nổi, "Anh hai đã đồng ý rồi, trước đó em cũng hỏi ba, ba cũng đồng ý, mẹ cũng chắc chắn sẽ đồng ý."
Nghiêm Thanh Viên dưới cái nhìn như vậy, bỗng cảm thấy có chút khó chịu.
"Viên Viên bây giờ còn chưa đến tuổi có thể sống tự lập, là bị ảnh hưởng sao?" Ánh mắt lạnh lẽo của Nghiêm Trạch Thủy dần biến mất, vẫn là dáng vẻ luôn thích đùa giỡn sủng chiều chuộng Nghiêm Thanh Viên, "Điều kiện gia đình mỗi người đều không giống nhau, gia đình Cố Hãn Hải cần hắn trưởng thành, nhưng đối với anh cả mà nói, bây giờ Viên Viên cũng rất quan trọng."
Đôi mắt Nghiêm Thanh Viên trông mong nhìn anh cả nhà mình, lúc anh nói chuyện thật ra rất bình tĩnh, hơn nữa... Vô cùng chân thành.
Nghiêm Thanh Viên giật khóe miệng, không biết tâm trạng hiện giờ của mình là gì, cậu không thể cứ nói, là vì chuẩn bị trở về gia đình của mình sau này.
"Viên Viên vẫn là một đứa nhỏ, quá dễ chịu ảnh hưởng, thường xuyên giao lưu với người khác quả thật dễ chịu ảnh hưởng." Nghiêm Trạch Thủy rất hiếm khi cứng rắn, anh thở dài, "Mấy ngày nay Viên Viên ở lại nhà đi, chuẩn bị khai giảng, Nhân Giáo khai giảng là phải tiến hành thi khảo sát chất lượng, Viên Viên có thể ở nhà thanh thản ổn định ôn tập một chút kiến thức sơ trung."
Nghiêm Thanh Viên bỗng nhiên mở to hai mắt, khó có thể tin hỏi: "Anh cả?"
Đây là, cấm túc?!
"Viên Viên đừng nghịch." Nghiêm Trạch Thủy hạ thấp lưng ôm Nghiêm Thanh Viên, "Hôm nay anh cả mệt mỏi quá, Viên Viên để anh cả ôm một cái được không em, anh cả ôm Viên Viên một cái sẽ thoải mái rất nhiều."
Giọng nói Nghiêm Trạch Thủy dường như yếu ớt, âm thanh tràn đầy mệt mỏi, vừa mới tan làm mệt mỏi về, tất cả phản kháng của Nghiêm Thanh Viên đều bị nghẹn trong họng, cậu không muốn lúc anh cả mệt mỏi lại tranh luận với anh.
Trước khi Nghiêm Trạch Thủy biết cậu không phải em ruột của anh thì vẫn luôn rất sủng ái chiều chuộng cậu, không nói nặng lời, muốn gì có đó, dường như là sủng không giới hạn, cho nên đó là lý do Nghiêm Thanh Viên từng rất thích bám dính anh cả như vậy.
Nhưng lúc này nhìn biểu cảm nghiêm túc của Nghiêm Trạch Thủy, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên có chút hoang mang với trí nhớ và nội dung ghi lại trong sách của cậu, có phải có chênh lệch rất lớn với con người chân thật của anh không, chỉ là bản thân không đưa ra bất cứ việc gì khiến Nghiêm Trạch Thủy không hài lòng, nên mới có thể luôn bình yên vô sự không?