Trong lúc nhất thời tình cảnh có chút cứng đờ, Nghiêm Thanh Viên biết mình làm sai, nói xin lỗi cũng rất thẳng thắn.
"Dì ơi, hôm nay con ra ngoài mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn về, vì đồ nhiều quá nên con nhờ bạn của con giúp, vì cảm ơn cậu ấy giúp đỡ, cho nên muốn để cậu ấy ăn một bữa cơm tối.
Dì Trương đến chỉ là đưa cho con quần áo thay, dì ấy sẽ về rất nhanh thôi, nấu cơm chỉ là tiện nên nấu, hy vọng dì và Cố Hãn Hải lúc về có thể được ăn đồ ngon, tay nghề dì Trương ngon lắm ạ.
Lúc con làm những chuyện này không hỏi dì, rất xin lỗi dì ạ."
Nghiêm Thanh Viên vô cùng thành khẩn xin lỗi, chỉ còn thiếu cúi đầu quỳ xuống, cậu không hy vọng có mối quan hệ căng cứng với Tư Tuyết Ngữ, mặc kệ là vì Cố Hãn Hải, hay vì cô là mẹ ruột của cậu.
Ánh mắt Tư Tuyết Ngữ lạnh lùng như băng lướt qua gương mặt Diêm Đàm và Nghiêm Thanh Viên, cô không thích bị người khác xâm chiếm lãnh thổ riêng tư của cô và con trai yêu quý, thiếu niên trước mặt đến tên là gì cũng mơ hồ khiến cô rất không vui, hơn nữa con của cô vì thiếu niên này mà tức giận với cô!
"Nghe nói điều kiện gia đình của cậu rất khá giả." Tư Tuyết Ngữ ngoài cười trong không cười nhếch miệng, "Nhưng trong mắt của tôi trình độ gia sư nhà cậu cần phải được đề cao."
Nghiêm Thanh Viên không biết nên làm thế nào để hóa giải tình hình trước mặt, điều duy nhất có thể làm chỉ có xin lỗi: "Xin lỗi."
Diêm Đàm là một vệ sĩ, nội dung công việc chỉ có bảo vệ chủ nhân.
Tư thế của tiểu thiếu gia rất thấp, anh ấy sẽ không quá bảo vệ chủ nhân khiến chủ nhân khó xử.
"Xin chào, cô là bà chủ của ngôi nhà này sao?" Dì Trương từ trong bếp đi ra, cười híp mắt nhìn Tư Tuyết Ngữ, Tư Tuyết Ngữ mặc dù tuổi gần bốn mươi, nhưng lại được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, dì Trương năm nay đã hơn năm mươi tuổi, gương mặt khá phúc hậu, nhưng khí chất lại không tầm thường.
"Ngài là?" Tư Tuyết Ngữ nhướng khóe mắt, nhìn những kẻ đột nhập gia đình mình với vẻ khinh thường.
"Tôi là người giúp việc trong nhà của tiểu thiếu gia, đến để đưa một ít quần áo cho tiểu thiếu gia thay, sắp đến giờ cơm, nghĩ ngài tan làm vất vả, muốn gánh vác việc làm cơm thay ngài, ngài yên tâm, trước khi đi tôi nhất định sẽ thu dọn sạch sẽ."
Dì Trương mỉm cười thân thiện, lúc này từ trong bếp cũng truyền đến mùi cơm chín, mũi Tư Tuyết Ngữ giật giật, không tự chủ nuốt nước miếng.
"Nhà tôi nghèo, không thuê nổi người giúp việc, không trả tiền cho bà được." Tư Tuyết Ngữ hừ lạnh một tiếng.
"Tôi làm việc vì tiểu thiếu gia, ngài không cần trả cho tôi bất kỳ chi phi gì, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, nhưng thật sự chơi vô cùng hợp ý với con của ngài, sống ở đây không thích hợp lắm, những người làm giúp việc chúng tôi không cách nào trơ mắt nhìn tiểu thiếu gia chịu khổ, hơi rắc rối một chút, làm phiền ngài thứ lỗi."
Vẻ mặt Tư Tuyết Ngữ nháy mắt âm trầm, lời này không phải nói nhà cô nghèo sao, xem thường người à?!
"Nhà chúng tôi nghèo, phòng lại nhỏ, không chứa được nhiều người, ở hai người đã rất khó khăn, thật sự không còn chỗ cho một người nữa." Tư Tuyết Ngữ giả vờ ngoài mặt tươi cười, đã bắt đầu hạ lệnh muốn đuổi khách.
Nụ cười trên môi dì Trương vẫn còn đó, chậm rãi nói: "Ngài xem ngài thật sự quá khiêm tốn rồi."
"Lời này của bà là có ý gì?" Khuôn mặt Tư Tuyết Ngữ nháy mắt trầm xuống.
Dì Trương che tay mỉm cười: "Túi trên tay phu nhân ngài là của Nhã Kỳ mà tổng giá là 7700 tệ, nước hoa trên người ngài chắc là mùa mới của No Blue Capital*, giá cả rất đắt, cho dù là chai nhỏ cũng cần 3000 tệ, lớp trang điểm của ngài có thể giữ một ngày như thế, chắc hẳn chất lượng không tệ, hơn nữa càng không cần nói đến quần áo hàng hiệu của ngài."
7700 tệ gần bằng 26.603.275,04 Đồng.
3000 tệ gần bằng 10.364.912,35 Đồng.
* 没蓝之都 chém đấy ಥ‿ಥ
Nghiêm Thanh Viên nghe mà sửng sốt, cậu đối với trang điểm không hiểu nhiều lắm, cho nên những mỹ phẩm kia của Tư Tuyết Ngữ cậu không hề chú ý.
Điều kiện gia đình Cố Hãn Hải vô cùng không tốt, cho nên mới để Cố Hãn Hải mười sáu tuổi đi làm, trang phục của Tư Tuyết Ngữ rất đẹp đẽ, nhưng Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn coi đây là kỹ xảo của trang phục, nhưng theo lời của dì Trương, đây đều là xa xỉ phẩm.
Nghiêm Thanh Viên thật sự rất nghi ngờ, Tư Tuyết Ngữ thật sự không có tiền sao?
"Bà hiểu được đúng là không ít nhỉ, thật sự nhìn không ra chỉ là một người giúp việc, hoặc là bà là một người giúp việc có tâm tư tính toán mơ mộng muốn lên chức đây? Nịnh bợ người ta như thế thật sự là dụng ý khó dò."
* 居心叵测: Bụng dạ khó lường.
Nghiêm Thanh Viên nghe được lời này, trước mắt đột nhiên tối sầm, vô thức muốn nói gì đó.
"Tôi có phải là bụng dạ khó lường hay không, lão gia và phu nhân tự nhiên có thể nhìn ra, một người giúp việc như tôi không thể qua mắt lão gia và phu nhân được, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ một ai có dụng ý khó dò cả, đương nhiên cũng sẽ không nhìn sai bất kỳ người giúp việc nào có tâm địa lương thiện." Dì Trương không nhanh không chậm nói ra lời này trước khi Nghiêm Thanh Viên bùng lên.
"Bà nói cái gì?" Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng rõ ràng Tư Tuyết Ngữ đã phát giác được mình bị người phụ nữ vừa xấu vừa mập này châm biếm.
"Phu nhân, tiểu thiếu gia nhận gia sư biết có được có mất, không chiếm tiện nghi, cho nên tiểu thiếu gia đặc biệt mua thêm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tôi tính đại khái những nguyên liệu nấu ăn này, ba hoặc bốn người có thể ăn rất nhiều trong một tuần, chỉ là tiểu thiếu gia không biết làm cơm, hơn nữa tôi nhìn dụng cụ trong bếp, phu nhân ngài hẳn là không biết làm cơm nhỉ?"
Sắc mặt Tư Tuyết Ngữ đột nhiên cứng đờ, cô đương nhiên không biết làm cơm, một người phụ nữ xinh đẹp sao có thể đem thanh xuân của mình lãng phí trong bếp, thế nhưng người phụ nữ vừa xấu vừa mập này làm sao biết.
Giống như nhìn thấu nghi ngờ của Tư Tuyết Ngữ, dì Trương mỉm cười nói: "Mỗi một thiết bị trong bếp đều có một vị trí cố định, chắc là để phục vụ chiều cao của những người thường xuyên xuống bếp, rõ ràng chiều cao này quá cao đối với phu nhân, tôi nghe nói đó là con trai của ngài Cố Hãn Hải làm cơm, nhưng hôm nay Cố Hãn Hải đang trực ca đêm, phu nhân không làm cơm, chỉ sợ tiểu thiếu gia sẽ đói bụng, nên tôi mới phải giúp một tay."
"Vậy cậu ta không tự biết đi ra ngoài ăn sao?" Tư Tuyết Ngữ căn bản không chấp nhận điều này, "Tôi vì sao nhất định phải quản việc ăn cơm của cậu ta?!"
"Phu nhân." Dì Trương mỉm cười, "Tiểu thiếu gia là người mà con của ngài mời tới làm khách, tiểu thiếu gia cũng hiểu lễ nghĩa mang quà đến, bây giờ ngài làm như vậy, chẳng lẽ không định cho con của ngài mặt mũi sao?"
Nháy mắt sắc mặt Tư Tuyết Ngữ thay đổi, cho dù nói cái gì cô đều có thể nhịn lại, duy chỉ có liên lụy Cố Hãn Hải thì không được!
Diêm Đàm ở một bên nghe chậc một cái, cuộc chiến giữa những người phụ nữ thật sự là cuộc chiến gay gắt nhưng không đổ máu.
Tư Tuyết Ngữ còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này Nghiêm Thanh Viên đột nhiên tiến lên giữ chặt dì Trương.
"Dì Trương, cháu xin lỗi, phiền người rồi, hay là hôm nay người về trước đi." Giọng nói của Nghiêm Thanh Viên không muốn khiến Tư Tuyết Ngữ tức giận, nhưng cũng không muốn để dì Trương phải ấm ức, tiến lên cho dì Trương một cái ôm thật to.
Bản thân dì Trương còn muốn nói gì đó, lại bị Nghiêm Thanh Viên ôm một cái tâm cũng mềm luôn, bất đắc dĩ thở dài: "Tiểu thiếu gia chờ một lát, tôi sẽ về sau khi mấy món trong bếp nấu xong."
"Dì có muốn mang một ít về không ạ?"
"Cơm mình làm, ăn đến ngán rồi." Dì Trương khẽ cười nói, "Về nhà rồi, còn ngại không có gì để ăn à?"
"Vâng ạ."
Sắc mặt Tư Tuyết Ngữ âm u, trừng mắt nhìn dì Trương dọn dẹp bếp, đồng thời dạy Nghiêm Thanh Viên làm thế nào để hâm nóng đồ ăn.
Diêm Đàm thấy thế cũng quyết định rời đi cùng với dì Trương.
"Diêm Đàm, chờ một chút." Khi Diêm Đàm định rời đi cùng với dì Trương, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên giữ chặt tay Diêm Đàm, xoay người đi vào bếp, để thêm rất nhiều đồ ăn vào thùng giữ nhiệt đã để giành sẵn, "Anh cầm ăn đi, ngày mai có thể đem thùng về."
Diêm Đàm gật đầu, đi ra ngoài với dì Trương, khi lướt qua người Nghiêm Thanh Viên, nhìn thấy rõ ràng Nghiêm Thanh Viên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu căng thẳng.
Bản thân dì Trương là một người phụ nữ rất hòa thuận, lúc này lại chậm rãi mở miệng nói: "Cái nhà này, duy trì thật vất vả."
"Hả?" Diêm Đàm nghiêng đầu.
"Người phụ nữ kia không phải người có thể quản lý việc nhà, không có số mệnh tiểu thư, nhưng lại bị bệnh tiểu thư, con của cô ấy còn nhỏ tuổi nhưng phải gánh vác cô ấy, thật quá khó khăn."
Diêm Đàm bất giác nghĩ tới Cố Hãn Hải, mọi mặt đều cho thấy Cố Hãn Hải mới là người chủ đạo thật sự của gia đình này.
Theo anh ấy thấy, tất cả quyết định của Cố Hãn Hải đều không thông qua Tư Tuyết Ngữ, chỉ sợ Tư Tuyết Ngữ không có chủ kiến của mình, nói muốn sống với Nghiêm Thanh Viên, chỉ sợ cũng là Cố Hãn Hải đơn phương đồng ý.
Tư Tuyết Ngữ từ đầu tới cuối không đồng ý, nhưng cô sẽ tiếp nhận vì đây là quyết định của Cố Hãn Hải, nhưng trong lòng không thể không có khúc mắc.
Hôm nay đã được thấy tính khí của Tư Tuyết Ngữ, tiểu thiếu gia làm việc không khéo thường thức không đủ dễ làm mất lòng người, chỉ sợ những ngày sau này cô sẽ không để tiểu thiếu gia dễ chịu.
"Tôi đưa ngài về?" Diêm Đàm hỏi.
"Không cần, hôm nay tôi tan làm sớm, vất vả tới đây một chuyến, không bằng đi dạo xung quanh một vòng, cậu tiếp tục công việc của cậu đi, tiểu thiếu gia nếu xảy ra việc gì lớn, đều là trách nhiệm của cậu."
"Tôi biết, chị Trương."
Dì Trương xoay người tách ra với Diêm Đàm, bọn họ cũng xem như là đồng nghiệp, nhưng mỗi người thực hiện nhiệm vụ của riêng mình, lớn tuổi rồi, thì càng tránh xa những người đàn ông có câu chuyện riêng.
Diêm Đàm lên xe, mở cửa sổ xe rồi mở nắp thùng giữ nhiệt, khi nhìn thấy đồ ăn bên trong thì hơi sửng sốt.
Đồ ăn mà Nghiêm Thanh Viên vội vàng để vào thật sự không đẹp mắt lắm, tất cả đồ ăn về cơ bản trộn lẫn với nhau, cái này thì cũng thôi đi, trong khi đó cơm được lấp đầy hơn một nửa, đồ ăn và cơm bị đầy nên liều mạng ép cho bằng được, bảo sao anh ấy nâng tay lên thì cảm thấy rất nặng, còn tưởng là do trọng lượng của thùng giữ nhiệt.
Tiểu thiếu gia này...
"Ngài ăn nhiều như vậy không có nghĩa là những người khác cũng ăn nhiều như vậy đâu." Diêm Đàm bất đắc dĩ cười nói.
Được rồi, bữa tối ăn cái này đi.
Tư Tuyết Ngữ bị dì Trương châm chọc, lúc này sắc mặt u ám không nói lời nào, đứng trong phòng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nghiêm Thanh Viên.
"Dì ơi, hôm nay Cố Hãn Hải đã tìm được công việc, là làm ca chiều tối, có thể sẽ về muộn một chút." Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy một phần ăn mà dì Trương đã làm một mình trong bếp, "Bữa ăn tối nay, con mang ra chúng ta cùng ăn đi, đã làm xong hết rồi ạ."
Tư Tuyết Ngữ muốn tức giận, cô vốn đúng, cho dù giáo huấn một lần đứa nhỏ đáng ghét này cũng không có gì đáng trách, nhưng lúc sáng Cố Hãn Hải đã căn dặn khiến tính tình nóng nảy của Tư Tuyết Ngữ không làm gì được.
Cô sẽ không làm bất cứ điều gì khiến Cố Hãn Hải không vui, cô là một người mẹ tốt, một người mẹ tốt sẽ không để con của mình khó xử, cho nên cho dù bực bội thiếu niên không hiểu chuyện xen vào gia đình cô, cô cũng có thể nhịn được, vì Tiểu Hải, cô hy sinh một chút cũng chẳng có gì.
"Tôi không đói."
"Dì, lần này là lỗi của con." Lúc Tư Tuyết Ngữ định rời đi thì Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói, "Chưa được sự đồng ý đã dẫn người khác vào nhà, đây là một việc sẽ làm mọi người tức giận và cũng không phải là việc tốt, con nhất định sẽ nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không tái phạm."
Tư Tuyết Ngữ híp mắt, không nói gì.
"Dì hãy ăn cơm tối, Cố Hãn Hải sẽ lo lắng cho ngài."
Cơ thể Tư Tuyết Ngữ đột nhiên dừng một chút, mùi thơm truyền đến chóp mũi còn thơm hơn mùi khi cô ăn lúc giờ cơm, cô ít nhiều gì cũng có một chút xúc động.
Dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mới lớn, vì người như vậy mà phải để mình chịu tội đói thật sự không đáng, Tư Tuyết Ngữ dứt khoát trực tiếp ngồi lên thế cạnh bàn ăn.
Nghiêm Thanh Viên biết chỉ cần dùng tên của Cố Hãn Hải, Tư Tuyết Ngữ sẽ rất ngoan, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng cậu cũng biết, đây là sự tin tưởng được sinh ra giữa mẹ và bọn họ.
Nghiêm Thanh Viên chủ động mang đồ ăn từ trong bếp sang bàn ăn, đồng thời còn bới cơm cho Tư Tuyết Ngữ, cho đến bây giờ tiểu thiếu gia chưa bao giờ chủ động phục vụ người khác, làm rất ít những việc có thể làm như này.
Từ lâu Tư Tuyết Ngữ đã quen với việc phục vụ người khác, vốn dĩ không hề chú ý Nghiêm Thanh Viên, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
"Dì Trương đã từng học với đầu bếp trong nhà, mặc dù không thể xem như rất ngon, nhưng hương vị cũng được." Nghiêm Thanh Viên nhìn Tư Tuyết Ngữ, Tư Tuyết Ngữ vẫn chưa tháo trang sức, xinh đẹp lộng lẫy, lúc này cho dù là trên bàn ăn cũng hiện ra dáng vẻ đoan trang.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ có lẽ tư thế ăn cơm của cậu là di truyền từ cha ruột.
"Đúng không, có tốt hơn nữa cũng có thể tốt hơn Cố Hãn Hải sao? Trong mắt một người mẹ không có gì ngon hơn bằng con mình nấu."
Khi Tư Tuyết Ngữ nói lời này Nghiêm Thanh Viên không biết rốt cuộc cậu đang có tâm trạng gì, Tư Tuyết Ngữ nói con của mình, nhưng thật ra cậu mới thật sự là con của cô.
Nghiêm Thanh Viên giả vờ như trêu chọc nhưng thật ra rất lo lắng nói: "Vậy nếu như con là con của dì, con lại không biết làm cơm, dì có phải sẽ rất buồn không ạ?"
"Loại chuyện nhà không thể nào xảy ra, Tiểu Hải là con của tôi, mãi mãi cũng là con của tôi, ai cũng không thay thế được nó."
"Cố Hãn Hải thật sự rất tốt, con biết dì ạ."
Tư Tuyết Ngữ cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên từ khi về đến nhà, nhưng vẫn là vì Cố Hãn Hải được khen: "Cháu cái gì cũng chẳng ra làm sao, nhưng ánh mắt lại tốt nhất, còn có thể đặc biệt coi trọng Tiểu Hải nhà dì."
Bàn tay đang nắm đũa của Nghiêm Thanh Viên chợt dừng.
Thái độ của Tư Tuyết Ngữ đối với Nghiêm Thanh Viên thật ra không sai, mặc dù Nghiêm Thanh Viên biết Cố Hãn Hải rất tốt, nhưng nghe mẹ đẻ của mình tận hết sức lực để để khen, cậu lại cảm thấy tâm trạng của mình không thể tốt lên được, giống như châm biếm.
Tính cách của cậu rất kém, con ngu ngốc, thường xuyên làm sai việc để người khác tức giận, còn phạm rất nhiều lỗi sai thông thường, mọi mặt đều không tìm được chỗ nào ưu tú.
Bảo sao... Không một ai thích cậu.
Cố Hãn Hải tan làm ca đêm, công việc của hắn đã được khẳng định trong vòng nửa ngày, điều kiện ngoại hình xuất sắc đã thêm điểm cực cao, ông chủ nhà hàng hết lời khen ngợi với biểu hiện của hắn.
Trong trẻo lạnh lùng lại lễ phép, không kiêu ngạo không tự ti, khi xử lý những việc đột xuất phát sinh bản lĩnh và phương pháp đều biểu hiện rất tốt, khách hàng luôn khoan dung với Cố Hãn Hải hơn những người khác một chút.
"Khó trách lão Từ và chú ủng hộ đánh giá cao cháu, quả thật là một thiếu niên có năng lực làm việc vô cùng tốt nha, có điều cháu còn phải đi học rồi mỗi tối tới đây trực đêm liệu có mệt không, lên cao trung việc học hẳn là nhiều lắm nhỉ?"
Ông chủ nhà hàng có chút không yên tâm.
"Xin ngài yên tâm, tôi sẽ cân bằng." Cố Hãn Hải rất hiếm khi nở nụ cười, nhưng bất ngờ là mọi người lại không cảm thấy xa cách.
"Lúc tối chắc cháu chưa ăn gì, cháu có muốn ăn tối ở nhà hàng rồi về không?"
"Không cần." Nếu là lúc trước, Cố Hãn Hải có thể sẽ ở lại nhà hàng, sau đó lúc về sẽ mang ăn bữa khuya về cho Tư Tuyết Ngữ, nhưng bây giờ Nghiêm Thanh Viên còn đang ở nhà, Cố Hãn Hải hơi muốn trở về.
"Vậy được rồi, tan làm đi."
Cố Hãn Hải thay đồ, đồ của hắn là đi mượn, nhưng không ngờ cho dù mượn quần áo mặc trên người hắn còn hợp hơn những người khác, những người mượn quần áo của hắn cũng rất kinh ngạc.
Lúc Cố Hãn Hải đứng trong thang máy cúi đầu mở điện thoại, nhìn thấy trên Wechat hiện tin nhắn của Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên: Hôm nay mẹ Trương đến, mang cho tôi rất nhiều quần áo để thay (Sticker vui vẻ xoay quanh).
Nghiêm Thanh Viên: Mẹ Trương làm cơm, làm cho cậu một phần, lúc về hâm nóng là có thể ăn liền luôn á! (Ảnh gấu nhỏ ăn tiệc).
Nghiêm Thanh Viên: Tôi chờ cậu về nha! (Ảnh gấu nhỏ nằm trên mặt đất kéo đầu).
Liên tục ba tin nhắn, ba thói quen gói biểu cảm, ánh mắt Cố Hãn Hải dịu dàng vô cùng, khóe miệng bất giác cười mỉm.
Hắn không giỏi cười, nhưng chỉ cần đối mặt với Nghiêm Thanh Viên, hắn sẽ không nhịn được muốn cười.
Bản thân Cố Hãn Hải muốn đi ven đường mua bữa ăn khuya về cho Nghiêm Thanh Viên, nhưng đột nhiên nhớ tới dạ dày tiểu thiếu gia yếu, cuối cũng nghĩ mua một chút nguyên liệu nấu ăn bữa tối rồi về.
Cố Hãn Hải lấy chìa khóa mở cửa, lúc khóa cửa vang lên hắn nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa bị mở ra, đối diện chính là đôi mắt sáng lấp lánh của Nghiêm Thanh Viên, nháy mắt Cố Hãn Hải dường như nghe được trong nội tâm âm thanh tảng băng lạnh lẽo vỡ vụn.
"Cậu về rồi!" Thiếu niên dễ thương nhất trên đời hắn đặt trên đầu quả tim đang mặc bộ đồ ngủ rộng rãi màu trắng, đứng trước cửa nở nụ cười đẹp mắt nhất trên đời với hắn, "Chờ cậu rất lâu rồi!"
Nghiêm Thanh Viên nhìn thấy Cố Hãn Hải đứng sững sờ ở cửa, rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ này của Cố Hãn Hải.
"Mệt đến ngốc rồi hả?" Nghiêm Thanh Viên nháy mắt, đột nhiên nghiêng thân thể về trước.
Nội tâm Cố Hãn Hải giật mình một cái, theo tiềm thức lui một bước, hắn vậy mà sợ chạm vào liền phát hiện đây là giả.
Nhưng Nghiêm Thanh Viên lại đưa tay nắm lấy chiếc tui mà Cố Hãn Hải vẫn luôn cầm suốt từ này: "Tôi xách giúp cậu nha, trong này đựng gì vậy?"
Thiếu niên nghiêng đầu, nhìn cái túi.
"Trời đất ơi, cậu mua nguyên liệu nấu ăn!" Gương mặt Nghiêm Thanh Viên tràn đầy kinh ngạc, "Uầy, hôm nay tôi cũng mua siêu nhiều, tủ lạnh hết chỗ để luôn, cũng may hôm nay lúc dì Trương nấu cơm dùng không ít, nếu không những thứ này để bên ngoài chắc chắn sẽ hư mất."
Cố Hãn Hải đi phía sau Nghiêm Thanh Viên vào nhà mới.
Đây là nhà hắn mới chuyển đến ở được một ngày, không quen thuộc, cũng không rất quen, nhưng dáng vẻ của thiếu niên làm cho hắn cảm giác dường như hắn đã sống thật lâu trong gia đình này —— Ở bên cạnh tiểu thiếu gia.
"Nguyên liệu nấu ăn để bên ngoài một hai ngày cũng không sao." Cố Hãn Hải nghe được mình nói như vậy, cuộc trò chuyện hết sức bình thường, thế mà lại loáng thoáng cảm nhận được vui vẻ ngọt ngào tràn ngập.