Cố Kiều giơ tay đánh qua, lại bị Nguyên Ứng túm lấy: “Tôi không biết xấu hổ sao? Hai người chúng ta, rốt cuộc ai không biết xấu hổ? Đừng cho là tôi không biết, năm xưa hạ thần dưới váy cô có bao nhiêu người. Vừa mập mờ với tôi, vừa treo vài cái lốp xe dự phòng, ngoài ra còn chủ động theo đuổi Nguyễn Thành Trạch! Nguyễn Thành Trạch c.h.ế.t thế nào, chẳng lẽ không phải vì anh ta không chịu ở bên cô sao?”
Sắc mặt Cố Kiều trắng bệch: “Anh… Tôi không biết anh đang nói gì. Nguyễn Thành Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liên quan gì với tôi? Còn nữa, tôi xinh đẹp, tôi ưu tú, nhiều người theo đuổi thì đã sao?”
“Anh đừng quên, mấy năm qua anh làm thế nào để bò lên được độ cao như ngày hôm nay. Chỉ dựa vào gia thế nhà họ Nguyên các anh à? Tôi nhổ vào, đều là vì tôi. Nếu không có tôi giúp đỡ, anh cho rằng anh có thể liên tục tránh thoát công kích của đối thủ sao?”
Nguyên Ứng hừ một tiếng: “Cô cũng chỉ có chút tác dụng này, nếu không phải vì như vậy, cô cho rằng vì sao tôi lại cưới một đứa con gái nhà quê như cô?”
Cố Kiều choáng váng: “Anh… Anh…”
“Tự cô nhìn lại cô xem. Cô xinh đẹp, cô ưu tú sao? Nếu không nhờ có yêu pháp giúp đỡ, cô là cái thá gì? Đừng nói thi đỗ Kinh Đại, sợ là muốn ra khỏi huyện Nguyên Hoa cũng không thể.”
“Yêu…… Yêu pháp……” Cố Kiều chấn động, sắc mặt trắng bệch: “Sao anh biết?”
“Sao tôi biết? Sao tôi không biết. Cô cho rằng mình giấu giỏi lắm sao? Người như chúng tôi, muốn tìm đối tượng kết hôn, sao lại không điều tra? Nếu không phải vì cô có bản lĩnh này, cô cho rằng mình có thể qua được cửa của ông nội với cha tôi sao? Mấy năm nay, đúng là cô từng giúp tôi không ít, nhưng bây giờ không phải cô cũng hại tôi sao? Hơn nữa, cô giúp tôi, chẳng lẽ tôi không giúp cô? Trên người cô có nhiều chuyện cổ quái như vậy, nếu không phải nhà họ Nguyên chúng tôi xóa dấu vết giúp, cô đã bị người ta bắt đi nghiên cứu từ lâu rồi.”
Cố Kiều run rẩy kịch liệt: “Anh… Anh đã biết từ lâu, cho nên anh mới kết hôn với tôi? Chỉ vì tôi… Tôi có thể giúp anh?”
“Không thì sao?”
Cố Kiều nghẹn họng, thiếu chút nữa đã không thở nổi. Tuy rằng ban đầu cô ta ở bên Nguyên Ứng là vì gia thế của nhà họ Nguyên. Nhưng kết hôn nhiều năm, cô ta tự nhận luôn đào tim đào phổi vì anh ta, làm tốt trách nhiệm của người làm vợ làm mẹ, luôn nghĩ cho anh ta, kết quả… Kết quả…
Nguyên Ứng há miệng, nói tiếp: “Nếu cô vẫn còn yêu pháp, tất nhiên tôi vẫn sẽ nuông chiều cô như công chúa rồi. Ai bảo yêu pháp của cô mất hiệu lực chứ? Đáng tiếc chúng ta kết hôn nhiều năm rồi, đã liên lụy quá sâu, bây giờ đang có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào chúng ta như vậy, tôi muốn rứt ra cũng không thể.”
Lạnh nhạt đến mức nào? Chỉ nghĩ mình dứt ra, hoàn toàn không để ý tới cô ta sống hay chết.
Hai vợ chồng lao vào đánh nhau, nhưng sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ luôn có chênh lệch, sao Cố Kiều có thể là đối thủ của Nguyên Ứng, dù cào được Nguyên Ứng vài cái, lại bị đánh cho mấy cái bạt tai, còn bị đá, bị đạp, bị ném ra đất.
“Cô Cố Kiều, bây giờ chúng tôi đã có đủ chứng cứ, chứng minh vụ án của Cố Minh Cảnh là do cô tự biên tự diễn. Lệnh bắt ở đây!”
Cố Kiều ngồi bệt ra đất, ba hồn bảy vía bay đi quá nửa.
Cô ta xong rồi, hoàn toàn xong rồi!
********
Cố Kiều bị bắt vào tù giống như một mồi lửa, từ đó, rất nhiều vấn đề khác được tuôn ra trước mặt quần chúng. Rất nhiều chứng cứ thiếu hụt đều trồi lên mặt nước. Ngoài công ty điền sản đút lót, nhà hàng dùng nguyên liệu bẩn, công ty châu báu trốn thuế ra, còn tra được vô số hành vi phạm tội. Tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa Cố Kiều nhanh chóng sụp đổ.
Toàn bộ tài sản của Cố Kiều, Nguyên Ứng và con gái Nguyên Viện đều bị đóng băng. Bởi vì chuyện này, cha của Cố Kiều, và hai người em rể làm quản lý cấp cao trong công ty cũng bị liên lụy.
Nguyên Ứng bị cách chức, hành vi vi phạm pháp luật vì giúp Cố Kiều cũng bị tuôn ra.
Anh ta biết, mình gặp tai ương rồi. Nhân lúc người bắt giữ chưa tới, anh ta mau chóng thu dọn hành lý, ngay cả con gái cũng không kịp quan tâm, chạy thẳng tới chung cư cao cấp kia.
Khi mở cửa ra lại phát hiện, người không nhà trống, trong nhà không còn gì cả, ngay cả một bộ gia cụ cũng không nhìn thấy, chỉ còn lại căn phòng trống trỗng, giống như chưa từng có ai ở trong căn phòng này.
Sắc mặt Nguyên Ứng đại biến. Anh ta, bị lừa rồi!
Đường Niệm! Con điếm thối này!
Nguyên Ứng kéo hành lý vội vàng lao ra ngoài, anh ta nhớ rõ Đường Niệm từng nói quê quán của cô ta, nhiều tiền như vậy, anh ta phải lấy lại.
Nhưng mà vừa ra khỏi khu tập thể, cảnh sát đã ập tới.